Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 14




Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra, Mạc Tử Bắc trong lòng lại cực kì bực mình, chuyện tốt của hắn tự nhiên lại bị phá ngang, hắn

Nói xong. Mạc Tử Bắc nghiêm mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng ngủ của Giản Tiểu Bạch

Từ đầu đến cuối hắn đều biểu hiện như thể mình là một đại gia nhưng hắn biết hắn đã thua cái tên không tiếng không động Mai Thiếu Khanh kia. Cái thằng nhóc ấy tuổi còn nhỏ mà đã luyện được cái vẻ mặt vô cảm đó. Chỉ cần hắn nghĩ đến cái khuôn mặt điềm tĩnh lạnh nhạt kia là trong lòng lại trỗi lên cảm giác thất bại

Mắt thấy bóng hắn biến mất ở cửa phòng ngủ, Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại xuất hiện một tia mất mát khó nói thành lời.

Hôm nay quả là một ngày dài – đầu tiên là bị trượt chân rơi xuống nước, sau đó lại bị người ta khi dễ.

Mai Thiếu Khanh lạnh nhạt nhìn Mạc Tử Bắc rời đi, không nói lời nào nhưng khóe môi xinh đẹp kia nhẹ nhàng tạo ra một độ cong nhất định, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra.

Mạc Tử Bắc vừa đi, để đánh tan bầu không khí xấu hổ, Tiểu Bạch nói với Mai Thiếu Khanh: “Anh Thiếu Khanh, anh đi ra ngoài trước được không, em muốn thay quần áo. Em không sao, cám ơn anh đã đến, nếu mà anh không đến kịp thì em cũng chẳng biết là chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”

“Anh vừa về thì nhìn thấy cửa phòng em bị phá nên anh nghĩ em gặp rắc rối.” Mai Thiếu Khanh nhìn cô, giọng nói bình thản: “Thật sự là không việc gì sao?”

“ Không việc gì! Viện trưởng vẫn ổn chứ? Bọn nhỏ ở cô nhi viện thế nào rồi? Còn việc thực tập của anh nữa?”

“Em còn tâm trí để quan tâm đến những chuyện này sao? Mau thay quần áo đi.” Mai Thiếu Khanh xoay người đi ra ngoài,còn không quên giúp cô đóng cửa phòng ngủ lại.

13 tuổi, Mai Thiếu Khanh đến cô nhi viện, cậu cùng với Giản Tiểu Bạch có thể nói là thanh mai trúc mã. Cậu lớn hơn Tiểu Bạch một tuổi nhưng tính tình trầm ổn, không có lấy một chút tính cách nhí nhảnh của trẻ con, lúc ấy viện trưởng còn tưởng cậu bị chứng tự kỉ. Mai Thiếu Khanh hiện tại đang học khoa ngoại đại học y T, chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp.

Giản Tiểu Bạch nhanh chóng mặc quần áo, nhìn quần áo cô lại chợt nhớ đến cảnh tượng vừa nãy. Mạc Tử Bắc ngang ngược gần như điên cuồng đoạt lấy cô, làm cho cô cảm thấy thật xấu hổ, trong lòng lại xuất hiện một tia cảm khái.

Mặc xong quần áo, trời lúc này đã chạng vạng tối, quá nhiều chuyện xảy ra như vậy làm người cô cứ lâng lâng. Cái tên xấu xa kia đạp hỏng cả hai cánh cửa của cô rồi. Aizzz, nhưng mà đổi hai cánh cửa để được nhìn một mĩ nam như hắn thì cũng đáng nhỉ? Suy nghĩ đó vừa xẹt qua đầu, Tiểu Bạch càng thêm xấu hổ: “Tiểu Bạch ơi là Tiểu Bạch, chỉ xém chút nữa thôi là mày bị người ta khi dễ thế mà bây giờ lại còn ở đây khen hắn đẹp trai, đúng là đồ háo sắc hết thuốc chữa”. Tiểu Bạch cảm khái: “Vẻ đẹp của Mạc Tử Bắc khác với vẻ đẹp của anh Thiếu Khanh, Mạc tử Bắc thoạt nhìn rất phóng túng, ngang ngạnh, còn anh Thiếu Khanh thì lại lãnh đạm khiến người ta phải say mê.

“Anh Thiếu Khanh còn đang chờ mình ở bên ngoài, mà mình thì lại ở trong phòng lầm bầm so sánh họ, mình đúng là người không có tiền đồ gì mà.”

Tiểu Bạch tự kiểm điểm bản thân, đi ra ngoài thì thấy Mai Thiếu Khanh như một vị cao tăng ngồi yên lặng trên sofa chờ cô. (minhmap: so sánh có vẻ hơi quá nhỉ)

“Mọi việc ở cô nhi viện đều ồn hả anh?” Cô vẫn không nhịn được mà hỏi, cô lo cho viện trưởng cùng bọn nhóc ở đó lắm.

Mai Thiếu Khanh cười an ủi cô. Sau đó cậu hỏi cô: “Em thật sự không việc gì sao?” trong lời nói có chút đăm chiêu.

Hôm nay anh Thiếu Khanh có vẻ gì rất lạ, trước giờ cô chưa bao giờ thấy anh quan tâm cô như vậy: “ Không có gì đâu anh, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Giản Tiểu Bạch không định kể tỉ mỉ cho Mai Thiếu Khanh nghe, xem ra cô cũng đang tìm giúp cho Mạc Tử Bắc gỡ tội. Khóe miệng lạnh nhạt cười làm cho người ta không nhận ra nụ cười ấy nhuốm vẻ mất mát.

Không hỏi nhiều – đó là phong cách của Mai Thiếu Khanh, cho đến bây giờ tình cách của cậu vẫn rất lạnh nhạt. Trên mặt luôn là nụ cười nhạt, dù cho có tức giận thì bộ dạng của cậu ấy vẫn nhã nhặn, thư sinh.

“Bạn học em mới quyên tiền cho cô nhi viện, được năm trăm vạn, tạm thời có thể giải quyết khó khăn trước mắt. Nhưng bây giờ em không cầm chi phiếu, để tý nữa em đi lấy rồi anh đưa cho viện trưởng luôn nha”.

“Uh” vẫn là khẩu khí lạnh nhạt, Mai Thiếu Khanh nhìn cô: “Anh sẽ gọi người đến sửa của cho em”.

GIản Tiểu Bạch cảm kích, mặc dù cô cảm thấy có chút kì quái nhưng không rõ đó là gì, nhưng mà dù sao giao việc này cho anh ấy là cô yên tâm rồi. Anh ấy nhất định sẽ dùng toàn tâm toàn lực để hoàn thành nó.

Nghĩ đến bạn tốt Lâm Hiểu Tình của mình,cô lại muốn đi tìm cô ả để tính sổ, bạn bè tốt ghê cơ, dám đẩy cô vào một đám rắc rối như vậy.

“Đi thôi nào, anh Thiếu Khanh”. Giản Tiểu Bạch không thèm soi gương xem mình ăn mặc như vậy có được chưa mà cứ ào ào chạy ra khỏi cửa.

Lần này cô lại mặc váy bằng vải bông ngủ in hình hoạt hình chạy ra ngoài phố rồi lại mơ mơ màng màng về đến nhà.

Lâm Hiểu Tình nhận được điện thoại của Tiểu Bạch, nói to: “Thế nào Tiểu Bạch, anh chàng đó được đấy chứ? Cậu định cảm ơn tớ thế nào đây, hahaha.”

“Cảm ơn cái đầu cậu ấy, có biết là suýt chút nữa hại tớ thành dê dâng đến miệng hổ không hả? Hừ, cậu lo mà cống nạp vật phẩm cho tớ đi không thì cậu khó mà sống đấy.”Tiều Bạch nghiêm túc hạ lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.