Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 123




Y tá dẫn Hùng Lập Tân đi, Lâm Hiểu Tình nhìn theo bóng chồng mà không khỏi đau xót trong lòng. Phải lấy rất nhiều máu đó nhưng mà vì Tiểu Bạch chứ nếu là vì những người khác thì nói gì cô cũng sẽ không cho Hùng Lập Tân đi hiến máu. Con người ai cũng ích kỷ, cô không nỡ để chồng mình mất máu. Nhưng là vì Tiểu Bạch nên cô mới đồng ý, ai bảo cô ấy là bạn thân nhất của cô chứ!

Mười phút sau y tá cầm một túi máu lớn trở về. Hùng Lập Tân sắc mặt tái nhợt đi theo phía sau, Lâm Hiểu Tình đi qua đi, còn chưa cất tiếng nói gì thì đã nghẹn ngào: “Ông xã!”

“Không sao! Chỉ lấy một chút thôi mà!” Hùng Lập Tân an ủi cô.

“Cả một túi lớn như thế cơ thể anh có chịu được không?” Sao cô có thể không lo lắng cho được.

“Thật sự không sao!”

Lâm Hiểu Tình khoác chặt cánh tay anh ta cứ như anh ta sẽ té xỉu vậy. Mạc Tử Bắc đi tới chân thành nói: “Cám ơn anh, anh Hùng!”

“Không có gì.”

Lâm Hiểu Tình đỡ anh ta ngồi lên ghế: “Ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”

“Đúng đó, mau nghỉ ngơi một chút đi!”

“Chú ngồi đây này!” Thiên Thiên chỉ vào ghế bên cạnh nói.

Hùng Lập Tân gật đầu: “Ngoan. Bảo bối đừng lo lắng. Mẹ sẽ không sao đâu!”

“Dạ!”

Mạc Tử Bắc thấp thỏm bất an đi tới đi lui ở trước cửa phòng mổ chờ đợi kết quả. Tuy mất con làm anh đau lòng nhưng còn Tiểu Bạch. Anh không thể không có cô, nếu không có cô anh không biết cuộc đời anh còn có ý nghĩa gì.

“Mạc, Mạc!” Doãn Đằng Nhân cùng Tiểu Túc đã trở lại, trong tay anh ta ôm một cái hộp màu đen: “Mạc, đúng là bị anh Hùng đây đoán đúng rồi. Có người vào trong phòng bệnh, là một người đàn ông nhìn rất hung dữ mạnh mẽ.”

“Thật sự có người đi vào phòng bệnh?” Mạc Tử Bắc sửng sờ, nghĩ không ra mình còn đắc tội với ai.

Hùng Lập Tân nghe thấy liền lập tức đứng lên: “Còn có điểm gì đặc biệt nữa không?”

“Hả?” Doãn Đằng Nhân khó hiểu hỏi: “Sao tôi cứ thấy anh như là hình cảnh quốc tế vậy? Hiện tại cách đặt câu hỏi của anh chẳng khác nào cảnh sát ấy!”

“À! Nếu là hình cảnh quốc tế thì tốt rồi. Còn có thể bị mấy người phá sụp công ty sao?” Hùng Lập Tân rất có thâm ý cười.

Doãn Đằng Nhân cười khanh khác giả ngu: “Chuyện đó tôi thật sự không biết, cũng không liên quan gì tới tôi hết!”

“Mau nói cho tôi biết người đi vào phòng bệnh có điểm gì đặc biệt, đừng mất thời gian nữa.” Hùng Lập Tân nghiêm trang đứng lên. “Tiểu Bạch bây giờ còn chưa biết thế nào, chúng ta muốn nói giỡn thì cũng phải chú ý đến cảm giác của ai đó có phải không?”

“Uhm! Anh đúng là nghĩa khí quá. Anh Hùng bội phục! À! Người nọ trên mặt trái có một vết sẹo dài trông dữ tợn khủng bố, hơn nữa rất đáng sợ. Vóc dáng khoảng trên dưới 1m8, tóc húi cua, mang một cái bao tay màu trắng, mặc một bộ đồ bó màu đen nhìn khá cường tráng.” Doãn Đằng Nhân thuật lại tình hình nhìn thấy ở phòng quan sát.

“Người đàn ông có sẹo?”

Hùng Lập Tân cùng Mạc Tử Bắc đều lâm vào trầm tư. Không biết vì sao Doãn Đằng Nhân đột nhiên nhìn thấy bên môi Hùng Lập Tân ngầm lộ ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt lóe lên tia ma quái khiến lòng anh ta run lên sợ hãi. Dường như nhìn thấy Doãn Đằng Nhân đang nhìn mình, nụ cười quỷ dị bên môi Hùng Lập Tân liền biến mất thay vào đó là vẻ mặt như bình thường. “Anh có băng gốc chứ?”

Doãn Đằng Nhân cười nói: “Đúng vậy, tôi giao băng gốc cho cảnh sát chứ!”

“Cũng được, có điều làm giúp tôi một cuốn khác để tôi nhờ một người bạn đang công tác ở cục cảnh sát hỗ trợ chú ý nhân vật này một chút. Hiện tại tôi thấy Tiểu Bạch nếu thoát khỏi nguy hiểm thì trong phòng bệnh phải luôn có người túc trực, chúng ta thay phiên nhau đến hỗ trợ một chút.”

Hùng Lập Tân đối với chuyện của Tiểu Bạch rất để tâm, Mạc Tử Bắc thực sự cảm kích. Doãn Đằng Nhân lại càng đặc biệt hiếu kỳ, sau khi nhìn thấy một chút ánh sáng quỷ dị hiện lên trong mắt Hùng Lập Tân kia thì đột nhiên rất muốn do thám biết nguyên do trong đó.

“Ông xã, anh có bạn ở cục cảnh sát hồi nào vậy? Sao em không biết?” Lâm Hiểu Tình kéo Hùng Lập Tân qua hỏi.

“À! Một một người bạn cũ đã nhiều năm trước, lần trước trùng hợp nhìn thấy cậu ấy công tác ở cục cảnh sát. Chúng ta đi báo án trước đi!” Vẻ mặt Hùng Lập Tân rất nghiêm túc, không hề có sự khác thường nào, Lâm Hiểu Tình gật đầu.

Trong mắt Doãn Đằng Nhân lại lướt qua một tia sáng: “Mạc, chúng ta phải báo cảnh sát sao? Cô Giản hiện tại thế nào rồi?”

“Vừa mới lấy máu của anh Hùng. Hiện tại bác sĩ và y tá đều chưa đi ra, mình cũng không biết ra sao nữa, lo muốn chết. Mình không biết cảnh sát có thể xử lý được gì, vụ lần trước của Ôn Hướng Đình cũng còn chưa xong.” Mạc Tử Bắc ngồi xổm xuống ôm con trai. Anh đối với năng lực phá án của cảnh sát thật sự là không dám khen tặng.

Mạc Tử Bắc phát hiện con trai im lặng đến dọa người, đã một lúc lâu rồi mà cậu nhóc gần như không nói gì. Im lặng dường như không phải là biểu hiện trẻ con ở độ tuổi này của cậu nhóc nên có. Thiên Thiên được anh ôm thì ngoan ngoãn dán vào cổ anh. Hùng Lập Tân đưa mắt nhìn hai cha con mà nhịn không được khen: “Đúng là gen tốt. Nhìn đều rất đẹp.”

“Hả?” Mạc Tử Bắc không hiểu gì cả: “Anh Hùng?”

Lúc này mà còn nghĩ đến chuyện đẹp xấu được sao?

“À!” Hùng Lập Tân nở nụ cười. “Không cần lo lắng, máu không đủ thì chỗ tôi đây vẫn còn!”

“Anh Hùng và cô Giản cùng nhóm máu?” Doãn Đằng Nhân lại xác định lần nữa, vừa rồi anh ta đã thấy kỳ lạ.

“Ừ! Đúng vậy, lúc nãy không phải cậu cũng biết rồi mà?”

“À! Không có gì. Mình chỉ là tò mò mấy người có nhóm máu này rốt cuộc là hiếm thấy như thế nào thôi. Mà nhìn hai người đều chẳng khác gì người bình thường.” Doãn Đằng Nhân lại hắc hắc cười hai tiếng, nhưng hai tiếng cười này lại khiến người ta cảm thấy anh ta có chút ý đồ xấu xa.

“Cái này thì có gì đặc biệt? Bọn tôi đều là con người, cũng không phải trong máu bọn tôi có độc tố.” Hùng Lập Tân lắc đầu bật cười.

“Uhm!”

Túc Nhĩ Nhiên kéo quần áo Doãn Đằng Nhân một cái, anh ta lập tức ngậm miệng lại. Mạc Tử Bắc ôm con, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đèn phòng mổ. Anh không có tâm tình để nói giỡn, cũng không có tâm tình mà suy nghĩ nhiều. Hiện tại anh chỉ muốn khóc, trái tim cũng rớm máu. Mọi người đều lo lắng chờ ở cửa.

Lại một lát sau, đèn phòng mổ cuối cùng cũng sáng lên. Bác sĩ đi ra kéo khẩu trang nói với mọi ngườ: “Rất xin lỗi, chúng tôi không thể giữ được cháu bé nhưng dấu hiệu sinh mệnh của người lớn trước mắt đã ổn định để có thể ra khỏi phòng mổ. Cố gắng đừng kích thích cô ấy, cô ấy có thể sẽ rất khó chịu.

Nghe thấy Giản Tiểu Bạch không sao, Mạc Tử Bắc cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng mà tin con không còn làm trái tim anh lại rơi xuống vực. Đó cũng là một đứa con trai thông minh ngoan ngoãn như Thiên Thiên chăng?

Doãn Đằng Nhân đi tới an ủi anh: “Mạc, chỉ cần người lớn không có việc gì là tốt rồi. Con thì có thể sinh lại mà, dù sao năng lực sinh sản của cậu cũng không ai có thể nghi ngờ.”

“Đi chết đi!” Mạc Tử Bắc cười khổ, nụ cười đó quả thực so với khóc còn khó coi hơn.

Doãn Đằng Nhân vỗ vỗ bờ vai của anh: “Mình đi thả rắm đây, đừng khổ sở!”

Mạc Tử Bắc dở khóc dở cười nện anh ta một quyền, Doãn Đằng Nhân khôi phục vẻ đàng hoàng: “Mình thấy lần này phải bảo Tiểu Túc ở lại chăm sóc cho cô ấy là được rồi. Công phu của Tiểu Túc rất tốt, mình cũng sẽ thường xuyên ghé qua.”

Doãn Đằng Nhân lại đưa mắt nhìn Tiểu Túc: “Được không?”

Túc Nhĩ Nhiên lạnh nhạt gật đầu, điều này trái lại khiến Doãn Đằng Nhân có chút bất ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.