Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 118




Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mạc Tử Bắc cùng giản Tiểu Bạch. Vẻ mặt anh dịu dàng ngồi ở bên giường nhìn cô nàng bé nhỏ trước mắt đang trề môi tức giận, lòng anh lại thấy cảm động. Cô mang thai đứa con của anh! Cuộc đời hóa ra có thể hạnh phúc mỹ mãn đẹp như thế? Vì sao phải lãng phí mất đoạn thời gian năm năm kia chứ?

“Tiểu Bạch!” Anh thử nói chuyện với cô.

Giản Tiểu Bạch nằm ở trên giường bệnh, nhìn cánh tay trái bị thương, trên mu bàn tay còn cắm dây truyền dịch, nhớ đến vẫn có chút hoảng hốt khó mà bình tĩnh. Nhịn không được cô lại bắt đầu khóc thút thít. “Mạc Tử Bắc vì sao tôi mà gặp anh là lại xúi quấy như vậy, lần nào cũng là tôi xúi quẩy hết vậy?”

Cô chu miệng bắt đầu khóc, Mạc Tử Bắc nhất thời có chút bối rối. “Ngoan, anh không phải cố ý. Anh cũng không biết hắn sẽ xuất hiện. Bây giờ hắn chết rồi sẽ không có chuyện gì nữa!”

Mạc Tử Bắc ngồi ở mép giường giữ chặt tay phải của cô, đặt ở lên môi mình dịu dàng ấn xuống một nụ hôn. “Anh sẽ bảo vệ em. Sau này đừng rời khỏi tầm mắt của anh nữa!”

Giản Tiểu Bạch được anh an ủi như vậy thì lại càng khóc hăng hơn. “Hu hu, Mạc Tử Bắc, tôi không muốn gặp anh!”

Nếu sinh mệnh có thể thì cho tới bây giờ cô đúng là thật sự không muốn gặp phải gã này, cô chỉ muốn có cuộc sống của một người bình thường, cho dù cả đời cơm rau dưa cô cũng vui vẻ. Cuộc sống mà kinh tâm động phách như vậy cô thật sự rất sợ.

“Ngoan! Đừng khóc! Còn khóc nữa kính mắt sẽ rơi xuống đấy!”

“Á!” Giản Tiểu Bạch mở đôi mắt mơ hồ đẫm lệ, hàng lông mi thật dài đọng đầy bọt nước, trước mắt đúng là một đống mờ ảo.

“Đều là do anh hết!”

Mạc Tử Bắc tiến lại, hôn lên gò má cô: “Anh sẽ cho em trả thù lại gấp bội, tuyệt đối không đánh trả!”

Giản Tiểu Bạch giương mắt nhìn anh, trong con ngươi ngăm đen xinh đẹp trong nháy mắt có vẻ cảm động cũng rất xúc động. “Thật không?”

“Thật!” Mạc Tử Bắc lấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với cô. “Lấy anh đi! Tiểu Bạch!”

“Á!” Anh ấy đang cầu hôn sao?

Gương mặt dàn dụa nước mắt của Giản Tiểu Bạch cứng đờ, anh có thể vào lúc này mà cầu hôn cô, trong lòng cô kinh hoàng nói không nên lời, cảm giác này là vui sướng sao? Hình như không phải!

Sau một chặng đường chịu nhiều gian khổ và cô đơn, một mình nuôi con, khó khăn cũng chỉ có mình biết, anh dựa vào cái gì mà vừa xuất hiện liền nhận con. Có phải dễ dàng cho anh quá hay không? Vì sao lòng cô lại mất cân bằng như thế?

“Tiểu Bạch! Lấy anh đi!” Mạc Tử Bắc lại nói.

“Không lấy!” Cô nhắm mắt lại. Trái tim vẫn không ngừng đập thình thịch.

“Anh ơi đến giờ thay thuốc rồi.” Y tá đi vào, trong tay cầm một gói dịch truyền to.

“Ối!” Mạc Tử Bắc chán nản gãi đầu.

Vừa rồi là anh thật tâm, không chút giả dối. Sau một hồi mất rồi lại có, cảm giác vui mừng đến phát điên vẫn còn chất đầy trong ngực, anh chỉ muốn hoàn toàn có được cô, kết hôn dường như là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì cô có hai đứa con, anh cũng không thể để con mình cả đời là con rơi. Bởi vì chính bản thân anh đã trải qua rồi nên anh không thể để con mình cũng bị như vậy.

“Anh ơi đợt lát nữa truyền xong anh nhớ ấn chuông một cái, tôi sẽ đến đổi thuốc.” Y tá sau khi thay thuốc xong thì dặn một câu, ánh mắt nhìn Mạc Tử Bắc cũng lóe lên vẻ thẹn thùng.

“Được, đây là thuốc gì?” Mạc Tử Bắc thuận miệng hỏi.

“Kháng sinh, bởi vì bị ngoại thương phải truyền kháng sinh để tiêu viêm.”

“Phải mấy ngày nữa mới có thể cắt chỉ?”

“Nhanh nhất cũng phải năm ngày! Miệng vết thương sẽ hơi thâm! Chú ý đừng để bị cảm hay đụng vào nước!”

“Ồ! Vậy có phải tôi phải năm ngày không được tắm không?” Giản Tiểu Bạch vừa nghe năm ngày liền nhịn không được trợn mắt, lần trước sinh mổ, tám ngày mới cắt chỉ, người cô cũng hôi rình.

“Đúng vậy có điều cô có thể lau người!” Y tá lại cười với Mạc Tử Bắc, xoay người rời đi.

Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc Mạc Tử Bắc một cái, nhìn anh cùng y tá người ta tán gẫu thật sự vui vẻ trong lòng cô liền nổi giận.

“Không sao, anh sẽ giúp em lau người!” Anh xấu xa nói.

Giản Tiểu Bạch lại trừng mắt liếc anh một cái, trong đôi mắt to sáng ngời tràn đầy khinh bỉ. “Anh sắc quá đó!”

“Anh mà không sắc sao em có thể mang thai chứ? Có phải không?

“Á!” Nghĩ đến chuyện mang thai Giản Tiểu Bạch liền buồn bực, lại mang thai vì sao phải mang thai? Nhưng mà cho dù nói thế nào trong lòng cô vẫn không nỡ phá thai. Cô chỉ là thấy anh làm cha dễ dàng như vậy thì trong lòng mất căng bằng mà thôi.

“Tiểu Bạch, dáng vẻ con thế nào? Nói cho anh biết được không?” Mạc Tử Bắc lại nghĩ đến cậu con trai mình chưa từng gặp mặt kia.

“Nó là con tôi, đâu có liên quan đến anh. Gì dù nó cũng họ Giản chứ không phải họ Mạc.”

Mạc Tử Bắc cũng không giận, vuốt vuốt mái tóc của cô cười hỏi: “Họ Giản cũng không sao, em nói cho anh biết dáng vẻ nó thế nào được không? Giống anh hay là giống em?”

Giản Tiểu Bạch nhìn anh không hề giận dữ thì lại nhớ tới gương mặt nhỏ bé của con và anh giống nhau đến chín phần mà trong lòng vẫn cảm thán tạo hóa thật vĩ đại.

Mấy thứ về di truyền cô cũng không rõ nhưng trong mạch máu của con trai đang chảy dòng máu của Mạc Tử Bắc đó là sự thật không ai có thể thay đổi được. “Nó nhìn giống anh!”

Giản Tiểu Bạch rốt cuộc vẫn nói cho anh biết con trai nhìn giống Mạc Tử Bắc, nhưng điều này lại khiến cô rất khó vì sao lại không thể giống cô chứ?

“Thật hả?” Mạc Tử Bắc ở trong đầu cố gắng tưởng tượng vẻ mặt đó, trên gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ: “Khi nào thì anh có thể gặp con?”

“Chuyện này thì phải xem biểu hiện của anh. Tôi còn phải hỏi nó một chút, nếu nó không muốn gặp anh vậy thì không được gặp.” Giản Tiểu Bạch bịa một cái lý do.

Nếu Thiên Thiên biết mình có ba còn không nhảy cẫng lên sao. Thằng nhóc Thiên Thiên này suốt ngày quấn lấy Mai Thiếu Khanh gọi ba, có thể thấy trong lòng nó vẫn rất hy vọng mình có ba. Chỉ là haizz!

“Được, về sau em nói cái gì thì anh sẽ nghe cái đó, lấy anh đi! Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc lại thâm tình chân thành cầu hôn.

Giản Tiểu Bạch trong lòng không được tự nhiên cứ như vậy mà cầu hôn thì dựa vào cái gì bắt cô phải đồng ý. Không yêu, không nhẫn, cái gì cũng không. Cô bị thương khắp người rồi mà còn cầu hôn suông, lại còn lời thêm hai thằng nhóc. Vậy tốt quá đi chứ?

“Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc nhìn thấy vẻ âm tình bất định trên mặt cô thì trong lòng rất là lo lắng. “Em đồng ý đi!”

“Không lấy! Không lấy là không lấy!” Giản Tiểu Bạch lại nhắm mắt lại.

Mạc Tử Bắc chẳng còn cách nào đành phải nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô mà thở dài. Lúc này điện thoại vang lên. Mở ra lại thấy là Doãn Đằng Nhân.

“Nhân!”

“Mạc, Ôn Hướng Đình chết rồi. Mình đã đến sở cảnh sát xác định viên đạn là hàng tự tạo, cảnh sát đang truy tìm hung thủ. Mình sẽ giúp cậu thu xếp! Yên tâm đi.”

“Ừ! Cám ơn!”

“Hai người không sao chứ?”

“Tiểu Bạch bị thương, bọn mình đang ở bệnh viện, qua vài ngày nữa mới xuất viện.”

“! Mình đến thăm hai người!”

“Nhân!”

Mạc Tử Bắc vừa định nói không cần thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Ngoái đầu lại nhìn Giản Tiểu Bạch, anh cười nói: “Nhân muốn tới thăm chúng ta!”

“Cái tên gay thối tha đó!” Giản Tiểu Bạch cười nhạt.

“? Ha ha!” Mạc Tử Bắc nhịn không được cười to. Tiểu Bạch lại còn nói Doãn Đằng Nhân là gay, nếu bị Doãn Đằng Nhân biết được nhất định sẽ điên mất.

Giản Tiểu Bạch nhìn anh cười thì cũng nhịn không được nở nụ cười, không cẩn thận động phải cánh tay: “Đau quá.” Khuôn mặt lập tức nhíu lại.

“Sao vậy?” Mạc Tử Bắc ngừng cười vẻ mặt lo lắng.

“Đau!” Khuôn mặt của cô trắng bệch

“Đau quá!”

“Xin lỗi!” Anh dịu dàng nói: “Đều là anh hại em như vậy!”

Nghe thấy anh xin lỗi dưới đáy lòng cô làm cái mặt quỷ. Gã tự đại này cũng có thể xin lỗi, thích thật! Nhịn không được nhếch môi lên nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.