Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 102




Mạc Tử Bắc xuống xe, đứng ở bên cạnh xe mình, nhìn không ra biểu cảm trong mắt anh. Giản Tiểu Bạch cứng đờ cả người.

“Sao vậy?” Hùng Lập Tân hỏi.

Giản Tiểu Bạch hướng về phía Mạc Tử Bắc trề môi, Hùng Lập Tân vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn rồi lập tức cười đi ngay ra ngoài.

Anh tao nhã vươn tay về phía Mạc Tử Bắc cười nói: “Anh Mạc, sao anh lại xuất hiện ở nhà tôi thế này?”

Mạc Tử Bắc ngữ khí lạnh như băng nói: “Việc này thì phải hỏi Giản Tiểu Bạch!”

Giản Tiểu Bạch sợ anh nhìn thấy Thiên Thiên nên hoảng hốt chạy đến kéo cánh tay anh: “Sao anh lại tới đây? Anh theo dõi tôi?”

“Em lừa anh!” Anh nguy hiểm nheo con ngươi đen lại nhìn cô gái bé nhỏ trước mắt: “Thỏa thuận giữa anh và em hủy bỏ là do em bội ước trước.”

“Anh không thể!” Giản Tiểu Bạch khẽ la lên, trợn to hai tròng mắt xinh đẹp nhìn anh, không thể tin anh lại có thể một ngày thay đổi ba lần. Vì sao vậy nhỉ?

“Anh Mạc, trong chuyện này e là có hiểu lầm gì đó?” Hùng Lập Tân cố gắng giải thích cho Tiểu Bạch.

Mạc Tử Bắc cười nhạo: “Anh dựa vào phụ nữ kiếm sống thì có cái bản lĩnh gì chứ? Có gan thì từ mình đi chiếm giang sơn đi.”

“Anh, Mạc Tử Bắc, anh để cho anh Hùng giải thích đi.” Giản Tiểu Bạch gầm nhẹ.

Mạc Tử Bắc không nói hai lời kéo cánh tay của cô, trừng mắt lườm Hùng Lập Tân một cái rồi nhét Giản Tiểu Bạch vào trong xe. Sau đó anh lại đi vào trong xe nghênh ngang bỏ đi.

Hùng Lập Tân cứng họng nhìn anh nghênh ngang lái xe đi mà bất đắc dĩ lắc đầu. “Tiểu Bạch chọc phải gã không bình thường này đúng là làm cho người ta đau đầu mà.”

Trong xe Giản Tiểu Bạch nhíu mày lại: “Mạc Tử Bắc, anh nổi điên cái gì vậy, còn dám theo dõi tôi?”

Mạc Tử Bắc hùng hồn dừng xe lại, trừng cô, ánh mắt như sắp phun lửa: “Em vừa mới đồng ý với anh là muốn qua lại với anh. Nhưng mà em xoay người liền quấn lấy Hùng Lập Tân, anh theo dõi em thì có gì sai?”

Anh không khống chế được cảm xúc rống lên sự phẫn nộ của mình. Giản Tiểu Bạch rốt cuộc cũng hiểu hóa ra là anh hiểu lầm.

“Tôi không có quấn lấy anh Hùng. Anh đừng có mà ngậm máu phun người.”

“Vậy bốn mươi phút này em lên đó làm cái gì?”

“Ơ!” Giản Tiểu Bạch cứng họng. Không có trả lời anh mà cô cũng không có cách nào trả lời.

Sự im lặng của cô bị Mạc Tử Bắc xem như là có ẩn tình. Điều này lại làm cho anh tức giận. Giản Tiểu Bạch lần đầu tiên nhìn thấy anh giận như thế, hai mắt anh cũng lần đầu tiên lạnh lùng như thế, vô tình như thế. Cô rụt rè giữ chặt ống tay áo vest của anh: “Mạc Tử Bắc, anh không tin tôi!”

Cô rất oan ức, rất khó hịu, cũng rất bực mình. Mạc Tử Bắc hung hăng siết cằm của cô, ánh mắt vằn đỏ như con sư tử đang giận dữ, bàn tay to gần như muốn bóp nát cằm của cô. “Anh muốn kiểm tra cơ thể của em. Anh muốn xác định em có phản bội anh hay không.”

“Không!” Giản Tiểu Bạch không biết cái kiểm tra anh nói là cái gì nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi. “Anh đừng như vậy, tôi với anh Hùng không có làm gì hết!”

“Lời em nói anh rất khó tin!” Vẻ không tin tưởng thể hiện trong mắt Mạc Tử Bắc làm cho vẻ mặt Giản Tiểu Bạch vừa kinh ngạc vừa đau đớn: “Vậy tùy anh!”

Cô không hề giãy dụa.

“Em thật đúng là có đủ tùy tiện. Với ai cũng như thế sao?”

“Anh!” Cô chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa vào vậy. Lời anh nói gần như đập nát tan tinh thần của cô. Đối mặt với một người đàn ông như vậy cô đột nhiên cảm thấy sống không bằng chết chết bèn chửi một trận: “Mạc Tử Bắc, anh có thua gì tôi! Tôi cùng người đàn ông khác thế nào thì liên quan gì đến anh. Anh là gì của tôi chứ? Anh dựa vào cái gì mà can thiệp vào tự do của tôi!”

“Anh dựa vào cái gì? Bây giờ anh sẽ cho em thấy anh dựa vào cái gì.” Trong con ngươi sâu không thấy đáy của Mạc Tử Bắc lạnh lẽo, phẫn nộ cùng cực. Túm chặt cổ tay cô cố định ở trên đỉnh đầu Giản Tiểu Bạch, anh nghiêng người áp lại, tay kia thì vén làn váy của cô lên trực tiếp tìm được đích.

Giản Tiểu Bạch la to: “Anh buông ra, anh là đồ khốn, anh không được làm như vậy với tôi.”

Cô sắp mắc cỡ đến chết rồi, đời này của cô cứ luôn ở trước mặt gã này mà bị anh nhục mạ, cô còn mặt mũi nào để sống nữa?

Mạc Tử Bắc không để ý tới sự giãy dụa, la hét của cô, ngón tay vén quần cô qua một bên trực tiếp chọc vào trong vườn hoa thần thánh, bí ẩn nhất của cô. Anh muốn dùng cách của anh để kiểm tra cô có cùng Hùng Lập Tân làm cái chuyện đó hay không.

Giản Tiểu Bạch bởi vì anh mà hô hấp mãnh liệt và dồn dập, toàn thân cô cứng dờ, cơ thể đau như bị xé toạt ra. Cô cố nén không chịu khuất nhục mà rơi nước mắt.

Cô quật cường quay mặt qua chỗ khác, không nói nửa lời. Mạc Tử Bắc không tìm được kết quả mình muốn, nét mặt cũng thả lỏng đi rất nhiều. Anh chậm rãi rút ngón tay trong cơ thể cô ra cũng buông lỏng tay cô, ngồi trở lại chỗ của mình: “Điều này chỉ có thể chứng minh nay hai người không phát sinh chuyện gì, không có nghĩa là hai người thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì!”

“Anh!” Giản Tiểu Bạch cắn môi dưới cực lực nhịn anh: “Anh muốn thế nào?”

“Anh muốn thu mua Phong Trì, hoàn toàn đạp đổ anh ta!” Mạc Tử Bắc nhếch khóe miệng làm cho người ta kinh tâm động phách dữ tợn cười.

“Không được!” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ khẽ la lên: “Cầu xin anh, Mạc Tử Bắc!”

“Cũng được! Em dọn đến chỗ anh ở! Từ nay về sau không ra khỏi cửa!” Giản Tiểu Bạch mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh. Ánh mắt trong veo vô cùng xinh đẹp cũng uất ức muôn vạn. Cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm cô gật đầu: “Được, tôi đi theo anh!”

Cô không ngờ cô chạy tới gặp Thiên Thiên lại bị Mạc Tử Bắc theo dõi, càng không nghĩ tới là sẽ mang đến cho Hùng Lập Tân phiền phức lớn như vậy. Cô thật sự là tội đáng muôn chết.

“Em thật đúng là thấp kém. Vì một gã đàn ông mà em cái gì cũng có thể làm được!” Sự nhạo báng của Mạc Tử Bắc khiến mắt Giản Tiểu Bạch ràn rụa bóng nước.

Cô không muốn giải thích, cũng thấy không cần phải giải thích. Cái tên đàn ông thối tự cho mình là đúng này, anh ta sẽ bị báo ứng cả đời này cũng đừng hòng gặp được con mình. Cô quyết định cả đời cũng không cho Thiên Thiên gặp anh, vĩnh viễn không thừa nhận anh, việc này xem như là sự trừng phạt đối với anh đi!

Giản Tiểu Bạch âm thầm cúi mặt đến không thèm nói gì. Mạc Tử Bắc lại tức giận, sự im lặng của cô lại bị anh xem là cam chịu. Anh không chịu nổi như thế, không chú ý cũng không tự chủ được mà đánh tay lái một vòng.

Giản Tiểu Bạch không để ý tới mà lạnh lùng nói: “Đi thôi! Bây giờ đi được chưa?”

Cô đã chẳng còn gì, dính vào gã này mọi tôn nghiêm của cô đều bị anh chà đạp lên hết. Khóe miệng lại nhếch lên một đường cong đầy bi thương, gặp phải anh không biết là họa hay là phúc?

Mạc Tử Bắc cũng không tính buông tha cô, anh muốn cô khổ sổ, muốn cô biết thủ đoạn của anh. Nếu đã đồng ý làm người của anh rồi thì chỉ được làm người của anh, không thể để có một ngày cô muốn thoát bên ngoài. Cho dù không có thật sự làm chuyện đó nhưng hành động của cô đã chứng minh cô cũng có ý nghĩ đó. Anh không cho phép, tuyệt đối không!

Mạc Tử Bắc mở cửa xe đi ra ngoài, vòng sang phía bên cô, thô lỗ kéo cô, sau đó đóng xầm cửa lại. Nhét cô vào phía sau xe, anh cũng đi theo vào. Động tác ăn khớp liền mạch lưu loát sau đó lại cầm điều khiển khóa cửa xe.

Giản Tiểu Bạch kinh hãi: “Anh muốn làm gì?”

“Làm gì?” Mạc Tử Bắc cười lạnh. “Làm gì em không biết sao?”

“Không được!” Giản Tiểu Bạch đã loáng thoáng đoán được ý đồ bất lương của anh.

“Không được cũng không phải do em quyết định!” Mạc Tử Bắc không mảy may cho cô cơ hội nghỉ ngơi mà nghiêng người hôn lên môi của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.