Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 10




Sợ hãi, nước mắt ngân ngấn trên vành mắt Giản Tiểu Bạch lập tức rơi xuống.

Ý thức được cô không còn giãy giụa

Mạc Tử Bắc dừng động tác của mình lại.

“Cầu xin tôi đi!” Mạc Tử Bắc ngẩng đầu ra lệnh.

Giản Tiểu Bạch khóc như mưa không thấy rõ bộ dáng của anh, cô cũng không muốn nhìn dáng vẻ của anh, người đàn ông này sẽ khiến cô cả đời gặp ác mộng.

Mạc Tử Bắc giật kính mắt của cô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại hiện ra trước mắt anh, dáng vẻ nhỏ bé, điềm đạm đáng yêu như hoa lê trong mưa làm cho tim anh thắt lại. Giản Tiểu Bạch nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy kính mắt rồi lại đeo lên.

Anh không phải người vô tình nhưng đối với phụ nữ đã tự động dâng đến miệng anh sẽ không mềm lòng cũng sẽ không nương tay. Bàn tay mềm mại của Giản Tiểu Bạch trong giây lát nắm chặt lại vì đau, Giản Tiểu Bạch lại hít một ngụm khí lạnh, nước mắt lại nhanh chóng trào lên nhưng cô vẫn không cầu xin tha thứ.

Nâng cằm của cô lên nhìn thấy làn da trắng như sứ trước kia vừa rồi bởi vì bị anh dùng sức siết quá mạnh mà đỏ bừng, anh cố ý lờ đi chút dao động khe khẽ trong lòng. “Cầu xin tôi đi!”

Anh cũng không định buông tha cô.

Giản Tiểu Bạch chỉ chuyển từ thút thít khóc thầm thành khóc nất! Trái tim Mạc Tử Bắc không hiểu sao bỗng xoắn lại! Gặp quỷ rồi!

“Không cầu xin phải không?” Anh lại lạnh giọng hỏi.

Trả lời anh như trước vẫn là không nói gì!

“Vậy thì đừng trách tôi là tự cô chuốc lấy”. Bàn tay to của anh đột nhiên trượt thẳng xuống ôm cô ném lên trên cái giường đơn nhỏ hẹp của cô.

Bị ném xuống khá đau, nhưng Giản Tiểu Bạch không lo được nhiều như vậy, lúc anh còn chưa đổ người đè lên thì nhanh chóng nắm lấy cái chăn quấn lên người.

Cả người rụt lại ở đầu giường, nửa tựa vào sát vào tường, bàn tay nhanh chóng nắm chặt chăn che khuất cơ thể của mình.

Mạc Tử Bắc nhìn động tác của cô nhịn không được chế giễu: “Em nghĩ làm vậy là tôi sẽ không cách gì sao? Hừ! Đừng giả bộ ngây thơ? Ha ha! Mấy thằng đàn ông em săn được ở hội hè đều thích chơi trò này sao? Nhìn bộ dáng em ngựa quen đường cũ bản lĩnh nhất định cao lắm hả?

Giản Tiểu Bạch bởi vì câu nói chẳng hiểu ra làm sao của anh ta mỉa mai, nước mắt càng không thể ngăn lại chảy xuống cổ họng, khó chịu như bị hóc xương, nuốt chẳng được mà nhổ cũng không xong, đau đớn như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cổ họng. Cô muốn lớn tiếng khóc lại khóc không được.

Sao anh ta có thể nói cô như vậy, cô đúng là người rất đứng đắn. Sao có thể bị sỉ nhục như vậy! Không thể cho phép anh ta làm như vậy: “Anh, anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?” Giản Tiểu Bạch nhịn không được run run môi lên án.

Gương mặt đầm đìa nước mắt càng thêm vẻ đáng yêu, bướng bỉnh xoay mặt đi không nhìn anh, sợ mình nhịn không được lại khóc to! Người đàn ông thối tha này bộ dạng như ma quỷ là tên đại sắc vô sỉ nhất trong những tên đại sắc!

“Phụ nữ quen giở trò có phải ai cũng đều muốn ra vẻ rụt rè không? Rõ ràng thế mà lại làm bộ thanh cao hơn cả thanh xuân ngọc nữ?” Lời Mạc Tử Bắc nói ra càng làm người ta giận.

“Anh! Anh! Anh!” Giản Tiểu Bạch ôm chăn không biết nói gì . Câu này với cô có sức nặng như phải chịu cả ngàn con dao, anh ta dựa vào cái gì nói cô như vậy. Giản Tiểu Bạch quay mặt không thèm nhìn tới anh ta, có gì tốt mà phải nói với tên đàn ông đại sa trư[1] này chứ.

Mạc Tử Bắc cũng không gấp rút nhào tới mà khóe môi nhếch lên cười chế giễu, anh tựa hồ rất thích như vậy từ trên cao nhìn xuống Giản Tiểu Bạch bé nhỏ.

“Hừ hừ!” Mạc Tử Bắc cười lạnh: “Sao không phản đối sao? Lúc ở câu lạc bộ các người diễn trò trượt chân rơi xuống nước này rất thực mà! Mấy người có thể đạt được giải vàng Oscar đấy, sao muốn chơi kiểu lạt mềm buộc chặt sao? Tôi cũng không rảnh diễn với cô thêm nữa đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.