Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 167




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quảng Dã chưa bao giờ cố ý mong đợi giới tính của đứa bé, dù là trai hay gái anh đều sẽ yêu thương, đối với anh mà nói, hai cục cưng là nhân chứng trực tiếp nhất cho tình yêu của anh và Tang Lê, là sự liên kết cụ thể hóa trong cuộc đời của họ, cũng là người cùng họ đi qua những năm tháng sắp tới.

Trước đây, họ từng mong đợi một thế giới hai người ngọt ngào, nhưng hiện tại, họ bắt đầu mong chờ một nhà bốn người.

Sau khi hoàn tất kiểm tra dị tật, Tang Lê và Quảng Dã rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, không nghĩ ngợi lung tung nữa, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy thường xuyên đến nhà thăm Tang Lê, quan tâm đến sức khỏe của cô, bởi vì Tang Lê không có ba mẹ, nên Tống Thịnh Lan dành cho Tang Lê nhiều sự hỗ trợ quan tâm hơn, để cô không phải lúng túng khi lần đầu tiên làm mẹ.

Liên Vũ Châu và Tang Thanh Nghiệp cũng thường xuyên gửi đồ bổ từ trên núi xuống cho cô, còn có Phạm Mạn Chi cũng đến thăm cô, mang đến đủ thứ đồ, rất quan tâm đến cô.

Ngoài ra, Tang Lê cảm thấy hiện tại mình đã mình Quảng Dã chiều chuộng đến mức gần như không thể tự lo được cho cuộc sống, chỉ cần cô muốn gì, cho dù chỉ là tiện miệng nói muốn ăn gì, Quảng Dã đều sẽ đi mua, thỏa mãn mọi nguyện vọng của cô, còn thường xuyên mua hoa và quà cho cô, tạo nhiều niềm vui nhỏ.

Lúc học cấp 3 anh từng chiều chuộng cô như thế nào thì hiện tại vẫn như vậy, không phải vì họ đã kết hôn nhiều năm mà trở nên qua loa.

Trước đó Tang Lê đã từng xem qua rất nhiều câu chuyện sau khi vợ mang thai người chồng không trung thực trên điện thoại, nhưng cô phát hiện Quảng Dã hoàn toàn không không cần để cô phải lo lắng, trong tim hay trong mắt đều là cô.

Quảng Dã biết cô mang thai rất cực khổ, mà thời kỳ mang thai tâm trạng dễ bị kích động, anh hy vọng mỗi ngày cô đều có thể vui vẻ, hạnh phúc sinh cục cưng.

Sống trong tình yêu trọn vẹn và sự quan tâm tỉ mỉ ấm áp của người đàn ông, Tang Lê cảm thấy vô cùng an toàn, cảm xúc về cơ bản tương đối ổn định.

Buổi tối, Tang Lê nửa nằm nửa ngồi, nhìn người đàn ông bên cạnh xoa bóp cho cô, rồi lại đút hoa quả cho cô ăn, không khỏi xúc động: “Quảng Dã, em cảm thấy mình sắp trở thành công chúa rồi.”

Quảng Dã cong khóe môi: “Em vốn chính là công chúa của anh mà, có vấn đề gì sao?”

Tang Lê mỉm cười ngọt ngào.

Mãi cho đến một lúc sau, Tang Lê bị hôn đến mức đỏ mặt tía tai, tim đập như trống, dái tai hơi ửng đỏ, đôi mắt ươn ướt, đẩy người đàn ông bắt đầu gây chuyện, xấu hổ tức giận: “Sao anh lại bắt nạt công chúa như vậy…”

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ màu cam, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Quảng Dã chống đỡ nửa người, nghe vậy thấp giọng cười, nhìn chằm chằm vào cô đang ở phía dưới tầm nhìn, ánh mắt đen láy nóng bỏng, khàn giọng giống như chứa cát: “Chắc chắn không cho bắt nạt?”

Gò má Tang Lê đỏ ửng được làm mờ bởi ánh sáng màu cam, đôi mắt hạnh như sóng nước mùa thu, giọng điệu từ chối anh bị nụ hôn của anh chặn lại, mềm mại không thể nói thành lời.

Hơi thở lại quấn quít cùng nhau, gân trên hai cánh tay người đàn ông nổi lên, cố gắng kiềm chế sức lực ôm cô, sợ làm đau cô, nhưng những nụ hôn lấm chấm vẫn mang theo cảm giác hung hăng không thể che giấu, lộ ra sự bất lương trong thâm tâm.

Ngón tay trắng ngọc ngà của Tang Lê giống như mèo để lại vết xước trên lưng vai anh, cảm giác toàn thân như ngâm trong nước mật, trở nên mềm mại, Quảng Dã cắt dái tay cô, trầm giọng xấu xa hỏi: “Có cho anh hay không?”

Anh xấu xa khăng khăng bắt cô thừa nhận một câu, Tang Lê không thể đẩy anh ra, cắn nhẹ đôi môi đỏ: “Cho…”

Quảng Dã cũng không nhịn được nữa, càng hôn nồng nhiệt hơn.

Anh cam tâm tình nguyện làm người hầu dưới váy cho công chúa.

Hiện tại thai nhi đã cứng cáp, hai người cũng đã khôi phục lại sự thân mật thường ngày, cả quá trình Quảng Dã đều tập trung chăm sóc cô, không dám hung hăng ngông cuồng giống như lúc trước, sợ cô sẽ cảm thấy khó chịu.

Đương nhiên đối với lòng ham muốn của người đàn ông mà nói, thì giống như là cưỡi ngựa xem hoa, Tang Lê nhìn dáng vẽ khó chịu của anh, vừa buồn cười lại vừa cảm thấy đau lòng, Quảng Dã hôn mổ lên đôi môi đỏ của cô, khàn giọng nói những lời xấu xa: “Đợi sau này sinh con xong phải đền bù thêm cho anh, vẫn còn thời gian.

Tang Lê đỏ mặt.

Quả nhiên, người này đều ghi nhớ hết...

Thời gian trôi qua giống như nước chảy, tháng sáu, Tang Lê bước vào giai đoạn tam cá nguyệt thứ hai của thai kỳ, bụng càng ngày càng lớn, tạm thời cô lui xuống sân khấu, mặc dù không thể biểu diễn, nhưng cô vẫn là trụ cột chính của Trừng Vũ, bình thường cô phụ trách công việc biên đạo và đạo diễn, dẫn dắt đoàn múa hoàn thành lần lượt các buổi biểu diễn, đồng thời cũng bồi dưỡng ra được rất nhiều học trò xuất sắc của cô.

Hiện tại sức khỏe Tang Lê rất tốt, hàng ngày buổi sáng Quảng Dã cùng cô ăn sáng, sau đó đưa cô đến studio làm việc, chạng vạng lại đón cô về nhà.

Tang Lê thích cuộc sống viên mãn như vậy, cho dù mang thai cũng sẽ không tách rời công việc của cô, sau này khi quay lại cũng không đến nỗi trở nên xa lạ, hiện tại cô vẫn có thể làm công việc yêu thích của mình.

Các fan hâm mộ cũng biết việc Tang Lê mang thai, họ đều vui mừng chúc phúc cô và Quảng Dã, hai người họ luôn là cặp đôi rất được yêu thích, fan hâm mộ hy vọng cô sẽ cập nhật cuộc sống thường ngày nhiều hơn, thỉnh thoảng Tang Lê cũng sẽ quay một vài vlog thường ngày của cô và Quảng Dã, ví dụ Quảng Dã cùng cô làm bánh quy, hoặc là cùng chụp ảnh chân dung mang thai với cô.

Trong video, người đàn ông luôn chiều chuộng chăm sóc cô suốt quá trình, dù hai người chỉ đơn giản nhìn nhau, trêu đùa vụn vặt vài câu, nhưng sự ngọt ngào đều không diễn tả nên lời, mà còn tự nhiên chân thực, cộng đồng mạng dở sống dở chết:

[Aaaaa ngọt quá đi, Lê Lê có thể đổi nghề thành blogger cặp đôi rồi! Cặp đôi ngọt ngào như vậy tại sao không kinh doanh hàng ngày!]

[Tôi không tin tôi không tin, trên thế giới này thực sự có người đàn ông tốt như vậy giống như Quảng Dã sao [khóc] tổng giám đốc Quảng cũng quá cưng chiều vợ rồi!]

[Cảm thấy Lê Lê rõ ràng sống rất hạnh phúc sau khi kết hôn, nhìn thấy tính tình vui vẻ hơn rất nhiều, đây chính là cảm giác gả cho tình yêu sao [ngưỡng mộ mà cục cưng nhỏ lớn lên trong một gia đình tràn đầy tình yêu như thế này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc [ngưỡng mộ ]

Dưới sự đồng hành của Quảng Dã, trạng thái của Tang Lê quả thực càng ngày càng tốt, không có gì phiền não, vào tháng thứ sáu, Giản Thư Nhiên và Nhiếp Văn cũng chuyển đến Vịnh Nam Long, nhà của bọn họ cũng được mua ở đây, hiện tại cuối cùng cũng thông gió xong có thể chuyển vào ở.

Hiện tại Giản Thư Nhiên cũng đã mang thai, cô ấy mang thai vào tháng ba, lúc đó Nhiếp Văn cũng đã thoải mái không cưỡng cầu nữa, quyết định thuận theo tự nhiên, ai ngờ chớp mắt bất ngờ lại đến.

Sau khi hai người đến, hai nhà có thể thường xuyên đến thăm nhau, hai bà mẹ cũng có bạn, tuy nhiên Tang Lê và Giản Thư Nhiên cũng thường xuyên tụm lại phàn nàn không phải chồng quá bận rộn, không có thời gian ở cùng mình, mà là chồng quá bám người thì phải làm sao.

Sau một lúc, Nhiếp Văn và Quảng Dã chơi game cảm thấy nhàm chán, một người đi qua đưa trái cây, một người qua đưa đồ ăn nhẹ, quả nhiên, đàn ông có thể chơi cùng nhau đều là một “đức hạnh”.

Sau khi Giản Thư Nhiên và Nhiếp Văn rời đi, Tang Lê nói muốn đi xem phim, Quảng Dã nói cùng xem, cô dùng những lời nói sâu xa an ủi: “Tổng giám đốc Quảng, anh có thể đừng bám lấy em như vậy không, anh phải có khí chất mà một bá vương nên có.”

Quảng Dã:...?

Anh bế cô lên, đi vào phòng, lười biếng mím môi: “Được, khí chất của bá vương nên có hiện tại là ném em lên giường.”

“Đừng đừng đừng.

Ôm cô vào phòng giải trí, Tang Lê cong khóe môi, cười hehe: “Quảng Dã, em cảm thấy anh bám em như vậy sẽ khiến em rất áp lực, anh phải có thời gian cho riêng mình.”

Người đàn ông cười như không cười: “Được, nhớ lời em nói nha.”

Quảng Dã cùng cô xem phim, không có gì khác biệt với bình thường, Tang Lê còn muốn anh sẽ trả thù như thế nào, ai ngờ thời gian nghỉ ngơi buổi tối, Quảng Dã trêu ghẹo cô đến mức rối tung đầu óc, Tang Lê nhẹ giọng thúc giục anh, ai ngờ ngay sau đó Quảng Dã đứng dậy, nói sẽ đến thư phòng tiếp tục xử lý công việc.

Anh nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười gió thổi mây bay: “Không phải em nói bám em quá nhiều sẽ tạo áp lực cho em sao? Không tạo áp lực cho em nữa, ngủ ngon, sau đó là thời gian của riêng anh.”

"...???"

Người này chờ cô ở đây mà!

Mái tóc đen buông xõa của người phụ nữ che đi bả vai trắng như tuyết, xấu hổ hai má đỏ bừng, không chịu nỗi sự xấu xa của anh, rên rỉ bảo anh đừng bắt nạt cô.

Quảng Dã cười: “Tự mình nhìn xem, là ai bám lấy ai?”

Anh lại bao phủ lại lần nữa, Tang Lê bị anh hôn đến giọng nói đứt đoạn, kiêu ngạo lẩm bẩm: “Dù sao thì chính là..... anh bám em..”

Anh chỉ phản chiếu trong ánh mắt cô nở một nụ cười sâu: “Được.”

Dù sao thì anh luôn có cách chữa trị những lời cứng miệng của cô.

Cuối cùng sau ngày thảo luận sâu sắc hôm đó kết quả anh bám lấy cô nhiều hay là cô bám lấy anh, Tang Lê đã không còn nhớ gì nữa, cô chỉ biết không nên chọc người đàn ông hai mặt này, nếu không “hậu quả” sẽ khá nghiêm trọng.

Trong sự nghiệp viên mãn và tình yêu tươi đẹp, Tang Lê đến thời kỳ cuối mang thai, bụng cô mang thai đôi ngày càng lớn, gánh nặng cơ thể cũng tăng lên, cô cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức.

Đến tháng thứ 8, Tang Lê đã không thể đến phòng làm việc được nữa, chỉ có thể ở nhà làm việc, Tang Lê và Quảng Dã trở về Vân Lăng ở cùng với Tống Thịnh Lan và Quảng Dã, hai đứa nhóc trong bụng cũng rất giày vò người, bình thường ban ngày lúc Quảng Dã vắng mặt, anh sẽ dặn dò giúp việc lúc nào cũng ở bên cạnh Tang Lê, đề phòng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Hiện tại thời kỳ cuối mang thai cần phải theo dõi nhịp tim và chuyển động của thai nhi, khám thai thường xuyên, nhưng Quảng Dã dù bận rộn như nào, cũng sẽ đi cùng với cô, buổi tối Tang Lê ra ngoài Quãng Dã cũng sẽ đi cùng, mọi hoạt động xã giao có thể hoãn đều hoãn lại, Tống Thịnh Lan nhìn thấy điều này cũng cảm thấy ngạc nhiên, ban đầu bà ấy còn sợ đứa con trai cà lơ phất phơ kia sẽ không biết chăm sóc người khác, không ngờ lại vô cùng nghiêm túc.

Tống Thịnh Lan mỉm cười trêu chọc Quảng Minh Huy: “Tình cảm Tiểu Dã đối với Lê Lê giống y như hệt ông đối với tôi năm đó, con trai thừa hưởng điểm này của ông đó.”

Quảng Minh Huy mỉm cười ôm Tống Thịnh Lan, thở dài: “Lúc đầu nếu ép con trai cưới người khác, cũng không biết hôm nay thằng bé có thể làm ba hay không.”

“Bỏ đi, Tiểu Dã sẽ không cưới người khác đâu, thằng bé nhận định một người là cả đời.”

Đối với Quảng Dã mà nói, nếu như không phải Tang Lê, vậy thì thà không có gì còn hơn.

Chính vì như vậy, hai cục cưng dưới sự theo dõi đều biểu hiện bình thường, sau tháng tám là tháng chín, ngày dự sinh của Tang Lê là giữa tháng chín, một tuần trước đó Tang Lê đã được đưa vào bệnh viện phụ sản tốt nhất của Vân Lăng, trùng hợp dự án trong tay Quảng Dã cũng kết thúc, bàn giao cho Trương Bác Dương và Nhiếp Văn hoàn thiện, hiện tại thời gian cũng khá dư giả.

Những ngày này khi sắp sinh, Tang Lê nghĩ đến việc sắp gặp mặt hai cục cưng, vừa mong đợi vừa hồi hộp, cô và Quảng Dã cố ý không kiểm tra giới tính thai nhi, muốn dành sự bất ngờ đến cuối cùng.

Trước khi đứa bé chào đời, Tang Lê trẻ con dặn dò Quảng Dã: “Cho dù hai trai hay là hai gái hay là một trai một gái, sau này anh cũng không được thiên vị, hai đứa bé phải được yêu thương như nhau.” 

Quảng Dã nắm tay cô: “Yêu nhất là em, có tính là thiên vị không?”

Tang Lê không khỏi nhướng mày: “Điều này có thể cho phép.”

Quảng Dã sờ bụng cô: “Sẽ không thiên vị, hai đứa đều là do em vất vả sinh ra, sao lại có thể không thương như nhau được?”

Buổi sáng vài ngày sau, Tang Lê vỡ ối, được đẩy vào phòng sinh.

Rất nhiều người đến bệnh viện, Tống Thịnh Lan, Quảng Minh Huy, sau đó còn có mấy người của tiểu đội Phất Nhanh cũng đến, mọi người đều rất lo lắng, đến bệnh viện chờ đợi.

Quảng Dã bên ngoài phòng sinh cảm thấy lung lay như sắp đổ, anh không phải cảm thấy vui vẻ vì hai đứa bé sắp chào đời, mà là lo lắng những đau khổ mà Tang Lê sắp chịu đựng.

Nỗi đau khi mang thai sinh nở chỉ thuộc về người mẹ, anh là ba, dù có thể làm nhiều hơn cô, thì ngay lúc này cũng không thể nào gánh thay cô một chút nào.

Quảng Dã không ngừng nhìn đồng hồ, lông mày nhíu lại, thời gian tích tắc trôi ua, trái tim treo lơ lửng của anh càng lúc càng khó chịu.

Anh chỉ hy vọng, Tang Lê có thể bình an.

Tang Lê tiến hành sinh nở không đau, sau khi tiêm gây mê, nỗi đau của cô giảm bớt rất nhiều.

Quá trình sinh nở diễn ra suôn sẻ, sau vài tiếng đồng hồ, trong phòng sinh vang lên một tiếng khóc nỉ non, tất cả mọi người ngoài phòng sinh ngay lập tức có tinh thần, ánh mắt sáng lên: “Đây là sinh rồi sao?!” Một lúc sau, lại có tiếng khóc nỉ non thứ hai vang lên.

Rất nhanh, lúc cửa phòng sinh được mở ra, Quảng Dã là người đầu tiên chạy vào, y tá ôm hai đứa bé sơ sinh, mỉm cười chúc mừng với bọn họ...

Một bé trai, một bé gái.

Là cặp song sinh long phụng anh trai em gái cách nhau một phút.

Mọi người đều rất vui vẻ, Quảng Dã nhìn hai cục cưng, sau đó chạy đến bên cạnh Tang Lê, ngay lập tức nắm lấy tay cô, ba mẹ, bạn bè những người khác cũng vây quanh bên cạnh Tang lê, ấm áp quan tâm cô. Tang Lê nhìn thấy mọi người, cong môi, sau đó nhìn về phía Quảng Dã, đôi mắt hạnh lấp lánh: “Quảng Dã, anh thấy chưa, là song sinh long phụng.”

Quảng Dã gật đầu, nhìn thấy nụ cười mệt mỏi cô nhìn anh, đau lòng đến mức đôi mắt đỏ 

ngầu: “Em yêu, em vất vả rồi”

Một trai một gái, những lời nói đẹp đi theo cặp.

Đây là món quà đẹp nhất ông trời dành cho bọn họ.

Sau khi sinh con, bởi vì kiệt sức, Tang Lê nghỉ ngơi rất lâu.

Tin vui cặp song sinh long phụng rất nhanh được lan truyền trong họ hàng bạn bè, Tống Thịnh Lan cũng gọi điện thoại nói cho hai người lớn Phạm Mạn Chi và Liên Vũ Châu biết, hai người đều vui mừng, sau đó đều đến Vân Lăng thăm Tang Lê.

Rất nhiều người đến thăm Tang Lê và cục cưng, bạn bè cấp ba biết Tang Lê và Quảng Dã có cặp song sinh long phụng cũng nhốn nháo gửi lời chúc phúc.

Vài ngày sau, Tang Lê xuất viện, đến núi Tầm An ở cữ.

Trước đó Quảng Dã hỏi Tang Lê muốn ở cữ ở đâu, Tang Lê nói rằng ở cữ một nơi xa lạ rất nhàm chán, cô muốn đến Sơn Trang, nơi này cô quen thuộc, không khí môi trường đều tốt, thế nên Quảng Dã đã bắt đầu sắp xếp từ lâu, bác sĩ dinh dưỡng, giúp việc sau sinh, phòng trẻ em,... đều được trang bị giống như một trung tâm ở cữ chuyên nghiệp.

Sau khi Tang Lê vào ở, mỗi ngày được chăm sóc rất chu đáo, hai cục cưng nhỏ cũng được giúp việc sau sinh đặc biệt chăm sóc, mỗi ngày Quảng Dã làm việc xong, đều sẽ ngay lập tức đến Sơn Trang.

Tang Lê và Quảng Dã nhìn con trai con gái, càng nhìn càng yêu, Quảng Dã rất thích ở cùng hai đứa bé, trái ôm một đứa, phải ôm một đứa, cho dù khóc la cũng không đau đầu. Làm ba, là một trải nghiệm rất mới lạ.

Mỗi lần Tang Lê nhìn dáng vẻ Quảng Dã ở cùng con, cũng không nhịn được mà thở dài, rõ ràng một người tính tình nóng nảy vừa cố chấp, sao lại có thể nhẫn nại như vậy.

Buổi tối, Tang Lê chuẩn bị đi ngủ, bảo Quảng Dã nghỉ ngơi ngủ sớm, người đàn ông nói không buồn ngủ đợi một chút, cô thấy sau khi anh ôm cục cưng vào lòng, nhìn đồng hồ, lại ôm đứa còn lại.

Tang Lê dở khóc dở cười: “Không phải anh vẫn chưa ôm đủ đấy chứ?”

Quảng Dã thản nhiên nói: “Anh trai hôm nay ôm 2 tiếng 24 phút, em gái mới ôm 2 tiếng 19 phút, vẫn còn thiếu 5 phút.”

Anh nhìn cô: “Không phải em nói phải đối xử công bằng với các con sao?”

Tang Lê:???!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.