(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong tim Nhiếp Văn như bị đâm một nhát, vẻ mặt đáng thương, chỉ biết nhìn hai tên ngốc chỉ biết khoe khoang này, chỉ vào họ: “Hai cậu đợi đấy, làm như chỉ có các cậu mới có vợ vậy!”
“Đến lúc đó chúng ta cùng chờ xem.”
Nhiếp Văn khóc ròng, bực bội rời đi, Quảng Dã và Trương Bác Dương bật cười, Quảng Dã đưa tài liệu cho Trương Bác Dương: “Chiều nay cậu xem xong rồi cho tôi biết, xác nhận lại một chút.”
“Chiều nay không được, tôi phải đưa Dụ Niệm Niệm đi... đi khám thai.”
Quảng Dã ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.
Trương Bác Dương: “Sao vậy, cậu và vợ cậu chưa... chưa có em bé sao?”
"...”
Nụ cười trên mặt đột nhiên tắt ngấm.
Trương Bác Dương lại là người về đích đầu tiên, cậu ấy xoay người rời đi, Quảng Dã đen mặt, gửi tin nhắn cho Tang Lê: [Bị chê cười rồi.]
Tang Lê: [?? Sao vậy?]
Quảng Dã: [Không sao, vợ chồng mình sớm muộn gì cũng có!]
Tang Lê: [???]
Cái người này đang đùa cái gì vậy??
Tối nay, Tang Lê mới biết Quảng Dã cố tình đem giấy chứng nhận kết hôn đến công ty, còn không muốn đem về nhà, quyết định sau này sẽ đặt nó trên bàn làm việc luôn, cô không ngờ anh lại thích gây sự chú ý như vậy, dở khóc dở cười: “Quảng Dã, anh làm vậy có phải phô trương quá rồi không?”
Quảng Dã thản nhiên nhìn cô: “Anh rất phô trương sao?”
“Anh nói xem?”
“Năm nhất đại học anh có cơ hội phô trương không?”
“Năm hai có cơ hội không?”
“Năm ba có cơ hội không? Năm tư có cơ hội không? Thời điểm này năm ngoái có cơ hội không?”
"...”
Anh bình tĩnh trả lời: “Người ta bốn năm đại học cũng có ba mối tình, anh đợi vợ anh nên độc thân suốt sáu năm, cho nên, bây giờ phô trương một chút cũng không được sao?”
"...”
Tang Lê bị những lý luận tài tình này thuyết phục hoàn toàn.
Bỏ đi, tùy anh vậy, dù sao người này cũng tủi thân lâu rồi.
Tang Lê ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn anh: “Người nào đó vì em mà giữ thân như ngọc đến sáu năm, thật là khổ sở mà, trong lúc khó khăn đó, anh không cảm thấy cô đơn, lẻ loi, có xúc động muốn yêu đương sao?”
Quảng Dã ôm cô vào lòng, đôi mắt nóng bỏng: “Những người khác có cách khiến anh xúc động được sao?”
Lỗ tai Tang Lê mềm nhũn ra, đã cảm nhận được rõ ràng sự chủ động mạnh mẽ của anh, bị anh siết chặt trong vòng tay nóng rực chỉ muốn bỏ chạy, thì nghe anh hỏi: “Sao vậy, em có xúc động đó à?”
Tang Lê ranh mãnh nhướng mày: “Chẳng lẽ không được sao?”
Quảng Dã cười, ôm Tang Lê bước vào phòng ngủ, cụp mắt xuống nhìn cô: “Đợi đấy, tối nay em đừng mong được ngủ”
"A..."
Sau đó, cuối cùng Tang Lê cũng biết có những câu không được tùy tiện nói ra, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đến cuối cùng, người đàn ông này mạnh mẽ từng đợt hỏi bên tai cô có xúc động yêu đương với người nào không, cô đầu hàng cầu xin, không ngờ tính chiếm hữu của anh lại nghiêm trọng như vậy. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tang Lê mệt như vừa đi đánh trận về, cô giận đến mức không thèm để ý đến anh, khiến cho Quảng Dã phải dỗ dành rất lâu mới thôi.
Hừ, người này cũng thật quá đáng.
Nhưng có một số trường hợp bắt nạt thì bắt nạt, những lúc khác, Quảng Dã vẫn rất chiều chuộng cô.
Giờ nghỉ trưa, chỉ cần Quảng Dã không bận chuyện gì gấp thì đều sẽ lái xe đến đón Tang Lê đi ăn trưa, lần nào cũng chuẩn bị trà trái cây và đồ ăn nhẹ cô thích, thêm một bó hoa tươi, sau đó buổi tối lại đến đón cô tan làm, đưa cô đi ăn tối, nếu không có việc gì, ăn cơm xong sẽ đưa cô ra biển đi dạo, hoặc là sẽ lái moto đưa cô đi dạo, cùng đi dạo chợ đêm.
Hai người giống như một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết, Quý Hoài biết được cũng cảm thấy khó tin, anh ấy trêu chọc: “Hai người thật sự đã đăng ký kết hôn rồi ư? Không phải người ta thường nói đăng ký kết hôn xong sẽ bình thường trở lại sao? Sao tôi thấy tổng giám đốc Quảng càng bám lấy cậu hơn nhỉ?”
Tang Lê cười: “Tôi cũng không biết, chắc là vì chúng tôi tái hợp lại chưa đến một năm nhỉ”
“Không liên quan đến thời gian, rõ ràng anh ấy rất yêu cậu, hơn nữa người có địa vị như vậy sẽ có rất nhiều phụ nữ có ý đồ xấu muốn chiếm vị trí của cậu, ngược lại cậu chẳng cần lo lắng rồi.”
Hình nền điện thoại của Quảng Dã là cô, trên bàn làm việc cũng đặt ảnh của cô, tất cả các trang mạng xã hội đều có sự hiện diện của Tang Lê, đến cả mặt cũng viết rõ ràng hai chữ đã kết hôn.
Chỉ cần Quảng Dã có thời gian rảnh thì đều ở bên cạnh cô, anh không thích đi những nơi hỗn loạn dụ lợi, cuộc sống riêng tư diễn ra sạch sẽ đến khó tin, cô hoàn toàn không cần lo lắng anh có bất kì mối quan hệ mờ ám nào.
Tang Lê mỉm cười: “Anh ấy từ lúc cấp ba đã như vậy rồi”
Từ lúc Quảng Dã tỏ tình với cô năm học cấp ba, hai người còn chưa công khai, cũng có nhiều nữ sinh theo đuổi anh, nhưng anh đối xử với họ lạnh lùng đến mức không ai dám đến gần, cũng không chơi trò mập mờ, trong mối quan hệ nam nữ, Quảng Dã luôn cho cô cảm giác an toàn trọn vẹn, khiến cô rất yên tâm.
Hơn nữa, cô là kiểu người không thích mỗi ngày phải thấp thỏm, lo sợ người khác cướp mất đồ của mình, cô cảm thấy nếu như nhân phẩm của đối phương không tốt, cho dù cô muốn quản cũng không quản nổi, may là Quảng Dã quá lạnh lùng, nhiều năm như vậy đến cơ hội ghen tuông cô cũng chưa từng có.
Buổi tối, Tang Lê đem chuyện Quý Hoài nói kể cho Quảng Dã nghe, tò mò hỏi anh: “Tại sao gần đây anh càng ngày càng bám lấy em vậy?”
“Bám vợ mình cũng không được sao?”
Anh ôm lấy cô: “Hơn nữa cũng kết hôn rồi, anh muốn em càng ngày càng hạnh phúc hơn, không muốn để em cảm thấy anh không coi trọng em nữa, anh không muốn để em hối hận”
“Ngốc, em làm sao hối hận được chứ?”
Cô dựa vào vai anh, khoé môi cong lên: “Quảng Dã, hiện tại mỗi ngày em đều rất hạnh phúc, chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.”
Bây giờ cô không cần uống thuốc mất ngủ hay trầm cảm nữa, chứng đau dạ dày cũng không còn, cô cũng không gầy như trước nữa, cũng không cảm thấy tự ti nữa, cô cảm thấy những đau khổ trước kia đều tan biến hết rồi, từ giờ trở đi chỉ còn lại sự ngọt ngào anh mang đến.
Quảng Dã cong môi, ôm lấy cô: “Hạnh phúc của em cũng là của anh”
Cứ như vậy, hai người đăng ký kết hôn xong liền bắt đầu cuộc sống hôn nhân đầy ngọt ngào, mang theo hạnh phúc từ những điều nhỏ nhặt, đơn giản.
Cuối tuần đầu tiên của tháng bảy, Tang Lê và Quảng Dã tình cờ rảnh rỗi, sau khi họ cùng
Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy thương lượng xong, dự định về nhà cũ chơi hai ngày.
Sáng thứ bảy, hai người cùng về Hồ Châu.
Tống Thịnh Lan nói Phạm Mạn Chi biết hai người họ muốn về chơi nên rất vui mừng, từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn, dọn dẹp phòng ngủ, chuẩn bị đón tiếp họ.
Tống Thịnh Lan còn nhận được điện thoại từ nhà cũ, đặc biệt hỏi Tang Lê có kiêng kỵ đồ ăn thức uống gì không, thích ăn món gì, lần này quay về thân phận Tang Lê cũng khác trước, là cháu dâu, tự nhiên sẽ được coi trọng hơn nhiều.
Chiếc xe bắt đầu đi về hướng Hồ Châu, Tang Lê nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Nhớ lại lần đầu tiên cô đến nhà cũ là lúc cô và Quảng Dã vừa ở bên nhau khi tốt nghiệp cấp ba, chớp mắt một cái đã nhiều năm trôi qua, cô và Quảng Dã cũng kết hôn rồi, tâm trạng của cô bây giờ cũng khác trước rồi.
Hơn chín giờ sáng, chiếc Roll- Royce dừng trước cổng nhà cũ, mọi người xuống xe, đã thấy quản gia và vài người giúp việc đứng trước cổng cung kính chào đón.
Quản gia nhìn thấy Tang Lê bây giờ đã trở thành một cô gái dịu dàng, xinh đẹp, nhiệt tình bước đến chào cô, gọi cô là thiếu phu nhân, cô cũng lễ phép đáp lại.
Vài người giúp việc nhận lấy đồ, quản gia mời họ vào nhà, Quảng Dã nắm lấy tay Tang Lê dẫn cô vào, anh nói: “Hôm nay anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Anh sợ cô không thoải mái, muốn bảo vệ cô.
Cô cười nhẹ: “Không sao đâu”
Đến đại sảnh chính, Phạm Mạn Chi được bảo mẫu đỡ đứng trước cửa nhìn thấy họ, vui mừng khôn xiết, đôi mắt sáng lên: “Cuối cùng cũng về rồi…”
Chào hỏi xong, Quảng Dã bước đến trước mặt Phạm Mạn Chi, nhìn mái tóc hoa râm bạc trắng, khuôn mặt tái nhợt của bà ấy, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc, vài giây sau mới lên tiếng gọi: “Bà nội.”
Đã rất lâu chưa được nghe tiếng gọi này, mắt Phạm Mạn Chi đỏ lên, đưa đôi bàn tay nhăn nheo đầy vết thâm sạm nắm lấy tay đứa cháu bảo bối: “Ơi, Tiểu Dã, bà nội rất nhớ cháu…”
Sau đó Phạm Mạn Chi quay đầu nhìn vào mắt Tang Lê, Tang Lê không hiểu sao lại nghĩ đến bà ngoại Liên Vũ Châu của mình, trong lòng đau nhói, khuôn mặt trắng nõn mềm mại nở một nụ cười: “Chào bà nội…”
Không có giận hờn, ghét bỏ, còn mang theo thiện ý.
Tang Lê vẫn như trước đây, bao năm vẫn không thay đổi, sạch sẽ đơn thuần, ấm áp lễ phép.
Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, mắt Phạm Mạn Chi càng đỏ hơn, đưa đôi bàn tay run rẩy lên ôm Tang Lê vào lòng, một lúc lâu sau mới nói ra được: “Cháu dâu …”
Cái ôm này biểu đạt rất nhiều cảm xúc, nhìn cô, nghẹn ngào: “Cháu dâu, cảm ơn cháu đã đồng ý về thăm bà, lúc trước là bà có lỗi với cháu..”
Tang Lê lắc đầu cười: “Bà nội, tất cả đều qua rồi, cũng đừng nhắc lại nữa, bây giờ cháu và mọi người đều đang ở đây, không tốt sao?”
Phạm Mạn Chi rơi nước mắt gật đầu: “Đúng, đều ở đây…”
Mọi người đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, quản gia đem trà lên, Phạm Mạn Chi gọi người giúp việc: “Nhanh lên nhanh lên, đem chiếc hộp trong phòng sách ra đây.”
Rất nhanh, người giúp việc đưa đến một chiếc hộp trang sức bằng gỗ hồ đào sẫm màu, Phạm Mạn Chi mở hộp ra, nắm tay Tang Lê nói: “Lê Lê, đây là chút thành ý của bà nội dành cho cháu, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”
Trong chiếc hộp có mấy bộ trang sức đắt tiền, là gia bảo được tích lũy truyền từ đời mẹ ruột của Phạm Mạn Chi, tùy tiện lấy một chiếc cũng đủ mua được một căn nhà ở trung tâm thành phố Vân Lăng, những thứ này đều là cho cháu dâu, cũng là sự khẳng định và tán thành của Phạm Mạn Cho dành cho Tang Lê.
Trong hộp trang sức còn có một chiếc nhẫn vàng Phạm Mạn Chi nhờ một người thợ thủ công lâu năm chế tác vào đầu năm, Phạm Mạn Chi đưa cho Tang Lê và Quảng Dã: “Lê Lê, Tiểu Dã, bây giờ hai cháu đã kết hôn rồi, bà nội hy vọng hai cháu sẽ bên nhau lâu dài, răng long đầu bạc.”
Tang Lê và Quảng Dã nhìn nhau cười: “Cảm ơn bà nội.”
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, Phạm Mạn Chi thương cô như vậy, cũng thể hiện rất thương yêu Quảng Dã.
Năm nay bà ấy đã già, sức khỏe đã dần dần suy yếu, tính cách bà ấy cũng không còn kiên quyết bướng bỉnh, không khăng khăng làm theo ý mình nữa, chỉ có hy vọng duy nhất là các cháu có thể sống thật tốt, như vậy khi rời xa cõi đời này cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Dù có chuyện gì xảy ra, bà ấy vẫn luôn yêu thương con cháu như vậy.
Mấy người họ đang nói chuyện, Phạm Mạn Chi cũng quan tâm tình trạng sức khoẻ của Tang Lê, cũng bàn bạc về hôn lễ của hai người họ, sau khi ăn xong bữa trưa thịnh soạn, bốn người tiếp tục ở lại nhà cũ.
Buổi chiều, Phạm Mạn Chi ngủ dậy, họ cùng đến phòng trà uống trà nói chuyện, không ngờ người giúp việc lại vào thông báo, nói là Thiều Tuyết Âm và mẹ cô ta Khương Du đến.
Thiều Tuyết Âm và Khương Du mới từ nước ngoài trở về nên đến đây tặng chút đồ cho Phạm Mạn Chi, tuy rằng hai nhà liên hôn không thành công nhưng vẫn duy trì liên lạc qua lại.
Hai mẹ con họ đi vào, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy bước ra chào hỏi, họ không ngờ hôm nay ở nhà cũ lại đông vui như vậy.
Thiều Tuyết Âm quay đầu nhìn thấy Quảng Dã và Tang Lê, trong mắt có chút run rẩy.
Vậy mà Tang Lê cũng ở đây...
Khương Du đã nhiều năm không gặp Tang Lê, bây giờ nhìn thấy Tang Lê trở nên có khí chất hơn, sự tự ti và nhút nhát lúc học cấp ba không còn nữa, cô bây giờ như lột xác thành một người khác. Trong lòng Khương Du kinh ngạc, cười chào hỏi, Tang Lê cũng lịch sự đáp lại.
Chào hỏi xã giao vài câu, Quảng Dã bước đến nắm tay Tang Lê ngồi xuống sô pha, giọng điệu thản nhiên: “Vợ ơi, ăn bánh kem đi”
Thiều Tuyết Âm nghe xong, ánh mắt đập vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái của Tang Lê, đồng tử chợt run lên, sắc mặt Khương Du cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Nhìn thấy biểu hiện của họ, Phạm Mạn Chi cất giọng giải thích: “Quảng Dã và Tang Lê đã đăng ký kết hôn hai tuần trước rồi, hôm nay về nhà ăn cơm, ba tháng nữa sẽ tổ chức đám cưới.”
Khương Du nghe xong cười nhẹ hai tiếng, vội vàng chúc mừng: “Vậy sao! Vậy thì chúc mừng hai cháu…”
Phạm Mạn Chi có thể nói ra như vậy thì chứng tỏ bà đã thừa nhận Tang Lê, Thiều Tuyết Âm không ngờ chuyện của Quảng Dã và Tang Lê lại được giải quyết ổn thoả nhanh như vậy, sắc mặt rất khó coi, móng tay sắp đâm thủng lòng bàn tay đến nơi.
Bầu không khí giữa hai nhà có hơi khó xử, Thiều Tuyết Âm và Khương Du ở lại một lát rồi tìm cớ ra về trước.
Quảng Dã hỏi nhỏ Tang Lê nhìn thấy Thiều Tuyết Âm có khó chịu không, Tang Lê cũng không phải người nhỏ nhen hẹp hòi, cô ngơ ngác lắc đầu: “Em cũng không thèm để ý đến cô ta, sao khó chịu được chứ!”
Mặc dù hiện tại cô và Quảng Dã đã kết hôn, nhưng cô không muốn tỏ ra kiêu ngạo đắc thắng, cũng không muốn xem Thiều Tuyết Âm là đối thủ, dù sao chuyện yêu thích này cũng rất chủ quan, không thể so sánh hơn thua được.
Một lúc sau, rất nhanh nhà cũ đã trở về trạng thái vui vẻ đầm ấm. Đêm nay bốn người họ cùng ở lại nhà cũ.
Bởi vì Quảng Dã khiến cho Tang Lê ngủ muộn nên ngày hôm sau thức dậy khá muộn.
May là không ai để ý, sau khi cô xuống lầu, nhà bếp đã chuẩn bị bữa sáng riêng cho cô, Quảng Dã đến bên cô, cô xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt: “Cả ngày nay em sẽ không nói chuyện với anh nữa.”
Hôm nay Quảng Dã mặc áo thun ngắn tay mày đen và quần jean, toát ra vẻ ngang ngược, lười biếng, mặc dù đã tốt nghiệp rồi, vẫn có cảm giác được quay lại những ngày học cấp ba, cảm thấy mình còn rất trẻ, cười nghịch ngợm: “Đến mức này luôn sao?”
“Đều tại anh khiến em ngủ muộn như thế.”
Lúc đầu về nhà cũ, cô kêu anh phải tiết chế lại, ai ngờ được nằm cạnh nhau là lại thân mật hết lần này đến lần khác, đàn ông đúng là không tin được, bắt đầu bóc lột cô.
Quảng Dã luôn không biết chừng mực, trước đây làm ở trên xe cũng không phải chưa từng có, Tang Lê không từ chối được, lại bị anh dụ dỗ, cũng không biết nhà cũ cách âm có tốt không, liền vùi đầu ôm lấy anh, cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể, sợ bị trưởng bối nghe thấy.
Quảng Dã hôn lên mặt cô, nhỏ giọng nịnh nọt: “Không thể trách anh được, ai bảo em quyến rũ như vậy chứ.”
Hai má Tang Lê nóng bừng: “Em cũng đâu có chủ động dụ dỗ anh…”
“Ừm, nhưng em đứng trước mặt anh cũng là dụ dỗ rồi.”
Tang Lê hừ nhẹ một tiếng: “Vậy em biến mất một khoảng thời gian là được rồi.”
“Tang Lê, chắc em không muốn lát nữa anh lại ôm em về phòng, chúng ta tiếp tục náo loạn nữa nhỉ.”
Người này đúng là xấu tính mà…
Cô giả ngốc đi ăn sáng, không thèm để ý đến anh.
Hôm nay họ vẫn ở lại nhà cũ, dự định ăn tối xong sẽ về Vân Lăng.
Ăn sáng xong, không có việc gì làm, Quảng Dã dẫn Tang Lê đi dạo một vòng nhà cũ, vừa hay mấy hộ gia đình gần nhà cũ có vài đứa trẻ đến thăm, ngày thường cũng hay đi dạo ở nhà Quảng Dã.
Mấy bạn nhỏ đều xem Quảng Dã như một người anh lớn, nhìn thấy anh về nhà thì phấn khích chạy đến: “Anh Tiểu Dã về rồi!”
Bọn trẻ quay đầu nhìn Tang Lê: “Anh Tiểu Dã, chị này là ai vậy ạ?”
Quảng Dã xoa đầu chúng, giới thiệu với chúng: “Đây là vợ anh, các em phải gọi là chị Tang Lê.”
Tang Lê nghiêng người cười chào hỏi bọn nhỏ, có một số bạn nhỏ vẫn còn ngơ ngác: “Dợ là gì cơ?”
Một đứa trẻ lớn hơn một chút nói: “Vợ có nghĩa là hai người họ đã kết hôn rồi, đúng không anh Tiểu Dã?”
Anh cười đồng ý: “Ừm, đúng rồi.”
“Anh Tiểu Dã, sao anh lại kết hôn sớm vậy?"
Quảng Dã lười biếng cười, ôm lấy Tang Lê: “Không sớm đâu, anh đã muốn cưới chị Tang Lê từ lâu rồi.”
Tang Lê đỏ mặt mỉm cười.
Bọn trẻ rất thích Quảng Dã, nài nỉ anh đưa chúng đi chơi bắn súng nước, Quảng Dã đồng ý, Tang Lê ở bên cạnh không nhịn được bật cười, cảm thấy Quảng Dã như một đứa trẻ lớn tuổi, có lúc vẫn rất trẻ con. Có lẽ sau này họ có con, anh cũng sẽ chơi cùng bọn trẻ như vậy...
Một lúc sau, Quảng Dã cố tình chơi thua, đồng ý đưa bọn trẻ ra ngoài mua đồ chơi.
Quảng Dã và Tang Lê đưa chúng rời khỏi nhà cũ, đi bộ trên đường, có vài đứa trẻ nghịch ngợm ngẩng đầu nhìn Quảng Dã: “Anh Tiểu Dã, em cảm thấy chị Tang Lê rất đẹp, anh tìm được một cô vợ rất xinh đẹp”
Quảng Dã nhướng mày lên, xoa đầu thằng bé: “Lát nữa sẽ mua cho em thật nhiều đồ chơi.”
Cậu bé: “Yeah!!!”
Những bạn nhỏ bên cạnh cũng chủ động đến trước mặt: “Anh Tiểu Dã, em cũng thấy chị Tang Lê vô cùng vô cùng xinh đẹp! Là người đẹp nhất thế giới này!”
Quảng Dã cà lơ phất phơ nhướng mày: “Ừm, ai cảm thấy vợ anh xinh đẹp thì đều sẽ được mua thật nhiều.”
Bọn trẻ ranh mãnh vây quanh Tang Lê tâng bốc cô, vừa ngây thơ lại đáng yêu, Tang Lê bị trêu đến mức đỏ mặt, cười tươi nhìn Quảng Dã: “Anh như này là muốn để tụi nhỏ học cách vuốt mông ngựa từ nhỏ à?”
Quảng Dã lười biếng ôm lấy cô: “Bọn trẻ nói không đúng sao?”
Vợ anh là người xinh đẹp nhất thế gian.
Tang Lê cười.
Người này cũng thật là...
Đi đến cửa tiệm đồ chơi, Quảng Dã để họ vào trong lựa, Tang Lê nhìn thấy bên cạnh là cửa hàng pháo hoa, còn có que pháo hoa, Tang Lê cảm thán: “Lúc nhỏ em rất thích que pháo hoa, nhưng mà đắt quá, mỗi dịp năm mới đều không nỡ mua.”
Lúc nhỏ, mỗi dịp năm mới cô đều muốn dùng tiền tiết kiệm mua đồ mới cho bà ngoại, cũng không nỡ mua pháo hoa cho mình, bởi vì pháo hoa đặt xuống mười phút đã cháy hết rồi, mua quần áo vẫn thực tế hơn.
Vì vậy mỗi năm cô đều nhìn những đứa trẻ khác chơi, nếu có người chia cho mình, cô cũng rất vui mừng.
Quảng Dã nghe được cảm xúc trong câu nói của cô, cụp mắt xuống nhìn cô: “Em muốn à, anh mua cho em.”
“Không cần đâu, em đã lớn rồi mà…”
“Lớn rồi là không được chơi nữa sao?”
Cô còn đang sửng sốt thì đã thấy Quảng Dã đi thẳng vào trong tiệm bảo ông chủ lấy cho mình mấy hộp pháo hoa to nhất, đẹp nhất, sau đó đi chọn que pháo hoa.
Bọn trẻ chọn xong đồ chơi đến tìm Quảng Dã, nhìn thấy Quảng Dã mua pháo hoa: “Anh Tiểu Dã, anh đã lớn thế rồi mà vẫn mua pháo hoa dành cho trẻ con chơi sao?”
Quảng Dã ngồi xổm xuống lấy pháo hoa ra, nghe xong thì cong môi, sự dịu dàng ấm áp lộ ra trong đôi mắt đen ẩn dưới vành mũ lưỡi trai: “Đúng vậy, chị Tang Lê chính là em bé của anh, cả đời này chị ấy đều là em bé anh yêu thương nhất.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");