Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 34-37




Chương 34: Thảo nào lại không sợ hãi

Lời nói của Tần Khải, Chu Tư Tư càng nghe càng cảm thấy bất thường.

Dưới ánh mắt như muốn giết người của Uông Hộ Ngưng, cánh tay ôm eo Chu Tư Tư của Tần Khải đột nhiên trở nên trắng trợn.

Chấm mút trắng trợn như vậy, đến Tần Khải cũng cảm thấy kích thích.

Mặc dù nhân phẩm của cọp cái vẫn còn phải châm chước xem sao, nhưng vóc dáng này quả thật không tệ.

Trong lúc hưởng thụ, Tần Khải ôm thái độ thưởng thức, không nhịn được nhéo hai cái.

Khuôn mặt Chu Tư Tư lập tức đỏ ửng, lén nhìn Tần Khải, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.

“Anh còn dám động thêm một cái, tôi đảm bảo sẽ giết chết anh!”

Chu Tư Tư khẽ thì thầm, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo.

“Xin đấy, tôi làm vậy cũng là vì tốt cho cô! Hơn nữa, không phải cô nói tôi là bạn trai cô sao?”, Tần Khải tỏ vẻ vô tội, người không biết còn tưởng rằng anh phải chịu thiệt thòi to lớn lắm.

Tận mắt nhìn thấy hai người trước mặt kề tai nói nhỏ, đã thân mật đến mức độ này rồi.

Uông Hộ Ngưng tức lắm, suýt thì cắn nát răng hàm, mà ngay cả Triệu Băng Linh cũng giận mà không thể nói gì.

Nếu không phải biết Chu Tư Tư đang diễn trò, cô nhất định sẽ giết chết Tần Khải.

“Tư Tư, hôm qua cô không ở ký túc xá, chẳng lẽ…”

Uông Hộ Ngưng lên tiếng, mới nói được nửa câu, sắc mặt đã tái nhợt.

Lộc cộc lùi về phía sau hai bước, khuôn mặt đột nhiên trở nên khó coi tới cực điểm.

Đương nhiên Chu Tư Tư biết Uông Hộ Ngưng đang nghĩ cái gì.

Với tư thế thân mật của cô ấy và Tần Khải, muốn người ta không hiểu nhầm cũng khó.

Nhưng chuyện liên quan đến danh dự trong sạch, Chu Tư Tư cũng sốt ruột lắm.

Đừng thấy bình thường cô ấy tùy tiện cẩu thả mà nhầm, dù sao cô ấy vẫn chỉ là một cô gái.

Giữa trong sạch bản thân và thoát khỏi dây dưa, nên lựa chọn như thế nào đây?

Chu Tư Tư rơi vào tình thế khó cả đôi đường, còn chưa nghĩ ra cách giải thích, Tần Khải bên cạnh đã lên tiếng trước.

“Dường như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh? Cho dù tối qua chúng tôi ngủ trong một căn phòng thì anh có thể làm gì?”

Tần Khải thản nhiên nhún vai nói, mặc dù trưng ra dáng vẻ ăn ngay nói thật, nhưng lại khiến người nhìn ngứa mắt.

Triệu Băng Linh đen mặt, vốn muốn nhắc nhở Tần Khải một chút, nhưng lời còn chưa tới khóe miệng, cô ấy đã bị tiếng hừ nhẹ làm cho chùn bước.

Uông Hộ Ngưng này cũng không dễ chọc, muốn sống ở Đông Hải, đắc tội anh ta cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Nhưng nhìn dáng vẻ thiếu đòn của Tần Khải, Triệu Băng Linh nghiến răng, dứt khoát mặc kệ.

Về phần Uông Hộ Ngưng, bị Tần Khải chọc tức đến mức trước mắt tối sầm, suýt thì hôn mê bất tỉnh.

Chu Tư Tư vô cùng tức giận.

Cái tên này không thể nói rõ ràng một chút sao? Thật sự muốn làm mình tức chết mới hài lòng hả?

Thậm chí cô ấy đã hơi hối hận vì lấy Tần Khải làm bia đỡ đạn rồi.

Chẳng những bị Tần Khải chấm mút, mà còn chưa chắc có thể thoát khỏi dây dưa, có thể nói, chưa ra khỏi hang hổ mà đã tiến vào ổ sói.

Chu Tư Tư vô cùng nghi ngờ, có phải tên mặt dày mày dạn này là ông trời phái xuống trừng phạt cô hay không.

“Mày tiêu rồi, con mẹ nó mày dám đắc tội với ông đây, về sau đừng hòng sống ở Đông Hải! Còn cả Chu Tư Tư nữa, cô là đồ đê tiện, trước đây luôn ra vẻ đoan trang, hóa ra cũng chỉ là thứ đồ lẳng lơ, ông đây đúng là mù rồi, thế mà lại coi trọng cô!”. Tức giận xông lên đầu, Uông Hộ Ngưng không nhịn được chửi ầm lên.

Nói chuyện cũng càng ngày càng khó nghe.

Chu Tư Tư nghe thấy lời này, vừa ấm ức lại vừa tức giận.

Bây giờ cô ấy hệt như rơi vào hố phân, cả người bẩn thỉu, có lý mà không thể nói rõ.

Tần Khải lại làm như không có việc gì, bình chân như vại giang tay ra, vô tội nói: “Người anh em à, anh nói chuyện đời tư của tôi ở ngay trước mặt tôi như vậy, cho dù anh có đoán đúng được một chút thì cũng thất đức quá rồi?”

Một câu ngắn ngủi, Chu Tư Tư nghe mà vừa sốt ruột vừa tức giận, đây không phải là càng tô càng đen sao?

Nhưng lại không thể giải thích, trong lúc cấp bách, cô ấy giơ tay nhéo mạnh vào eo Tần Khải, đảo mắt đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

“Lưu manh, anh còn dám nói nhăng nói cuội, tôi lột da anh!”. Một câu nói, nhìn như Chu Tư Tư đang thủ thỉ rì rầm bên tai Tần Khải, nhưng thật ra là đang nghiến răng nghiến lợi.

Dù là Tần Khải cũng không kịp đề phòng, bị tập kích đau đến nhe răng trợn mắt.

Con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, huống chi đây là một con cọp cái.

Chơi quá đà, chơi quá đà rồi…

“Khụ khụ…”

Tần Khải ho khan một tiếng, trong nháy mắt bị ép buông tay, sức lực trên tay Chu Tư Tư cũng nới lỏng.

Hai người thông qua trao đổi lực tay, cuối cùng đã đạt chung nhận thức trong thời gian ngắn.

Uông Hộ Ngưng trông thấy nữ thần của mình liếc mắt đưa tình với người khác ở ngay trước mặt mình, sao có thể nhẫn nhịn?

Tính tình vốn đã không tốt, vốn đã hung hăng hống hách, lúc này anh ta tức quá hóa cười: “Ha ha… tốt, rất tốt. Chỉ là một tên nhà quê, ông đây nhún nhường mày, vậy mà mày lại dám thách thức ông đây, mẹ nó tao giết chết mày!”

Gầm lên giận dữ, Uông Hộ Ngưng vung tay đấm thẳng về phía mặt Tần Khải.

Nhìn thấy cảnh này, Chu Tư Tư sợ hãi tái xanh mặt mày.

Uông Hộ Ngưng cũng không phải bao cỏ gì, có thể hoành hành ngang ngược bên trong trường học, ngoài hoàn cảnh gia đình không tệ ra, anh ta còn có nắm đấm cứng cáp.

Uông Hộ Ngưng có đai xanh Taekwondo, bình thường trong trường học cũng khó gặp địch thủ, thi thoảng có mấy người dám đắc tội với anh ta, đều bị anh ta đánh cho vào phòng ICU.

Nếu không phải anh ta là kẻ khó đối phó, Chu Tư Tư đã không đến mức cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

Một cú đấm móc trái mạnh mẽ, rõ ràng là Uông Hộ Ngưng đã chuẩn bị từ trước, giờ chỉ sẵn sàng xông đến.

Còn là ra tay lúc căm giận, uy lực trong đó, người bình thường căn bản không thể nào chống đỡ.

“Ôi, nóng nảy như vậy?”

Tần Khải khẽ cười một tiếng.

Một tay ôm lấy Chu Tư Tư, cô ấy không di chuyển được, chỉ hơi nghiêng đầu né tránh, nắm đấm của Uông Hộ Ngưng gần như dán sát vào tai cô ấy.

Chu Tư Tư bị nắm đấm dán sát dọa cho thét lên một tiếng, theo bản năng nhào vào trong ngực Tần Khải.

Ngoài miệng Triệu Băng Linh không nói gì, nhưng bàn tay lại vô thức níu lấy góc áo.

Ngay cả cô ấy cũng không nhận ra, vậy mà mình lại lo lắng cho an nguy của tên khốn kiếp Tần Khải này.

Ban đầu Vương Kỳ còn cho rằng chắc chắn Tần Khải sẽ bị tẩn cho một trận, mãi đến khi Tần Khải né tránh cú đấm này, ánh mắt Vương Kỳ bất chợt tỏa sáng.

Hình như phán đoán của anh ta không sai…

“Mày còn dám tránh!”. Đấm không trúng, Uông Hộ Ngưng thẹn quá hóa giận, vung tay hất cùi chỏ.

“Ngay cả đứng cũng không vững, lại còn dám khoa chân múa tay.” Tần Khải lắc đầu, đừng thấy tên này hung hăng mà sợ, trong mắt anh, anh ta hệt như một đứa trẻ.

Chỉ tùy tiện vươn tay đã chuẩn xác bắt được quả đấm của anh ta.

“Hả?”

Trông thấy chiêu thức của mình bị kiềm chế dễ dàng như vậy, Uông Hộ Ngưng nhướng mày, lúc này mới phát hiện Tần Khải không đơn giản.

Nhưng mà, không đợi anh ta giãy giụa, chân phải Tần Khải bỗng nhiên nhấc lên.

“A!”

Uông Hộ Ngưng hét lên một tiếng thảm thiết.

Anh ta vốn hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang, kêu gào muốn đánh ngã Tần Khải, lúc này lại bị đánh ngã xuống mặt đất trước.

“A… ai u, đau, đau!”. Trong nháy mắt ngã xuống, Uông Hộ Ngưng kêu lên thảm thiết, đau tới nhe răng trợn mắt.

Cảnh tượng thần kỳ như vậy, Chu Tư Tư nhìn mà há hốc miệng, kinh ngạc muốn rớt cằm luôn rồi.

Uông Hộ Ngưng đai xanh Taekwondo lại dễ dàng bị Tần Khải đánh bại như vậy?

Cô ấy cúi đầu, lúc này mới thấy rõ, chân Tần Khải đang giẫm lên trên giày da của Uông Hộ Ngưng.

Một thoáng vừa rồi, cũng là Tần Khải nhân cơ hội giẫm lên ngón chân của Uông Hộ Ngưng.

Triệu Băng Linh ngây ra tại chỗ, lúc này cô ấy mới phát hiện, mình đã đánh giá thấp thực lực của Tần Khải.

Nắm đấm của tên này không hề kém cạnh da mặt của anh.

Hai loại ưu thế gộp lại với nhau, thảo nào Tần Khải luôn tỏ ra không có gì phải sợ…

Chương 35: Anh vô liêm sỉ

Lúc này không chỉ là Triệu Băng Linh ngạc nhiên mà ngay cả Vương Kỳ cũng há hốc mồm đến mức có thể nhét được một quả trứng.

Tần Khải không chỉ mặt dày mà cách thức dạy dỗ người khác cũng khá… bất ngờ.

Chỉ sợ có đánh chết Uông Hộ Ngưng cũng không ngờ anh ta đường đường là một cao thủ Taekwondo lại có ngày thua bởi một cú đạp lên đầu ngón chân.

“Chỉ có chút võ này mà muốn đánh chết tôi à? Về luyện thêm hai năm nữa hẵng tính”, nói rồi chân Tần Khải bỗng dùng sức.

Uông Hộ Ngưng vốn dĩ còn nhịn không kêu gào lập tức than khóc: “Thả… thả chân ra! Đại ca ơi, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi”.

“Tôi còn tưởng anh là một tên khó đối phó, hóa ra chỉ là một tên được vẻ bề ngoài. Thế này mà còn theo đuổi Tư Tư người ta à? Người trẻ bây giờ không biết ngượng thế sao?”, nói xong Tần Khải bèn nhấc chân lên.

Uông Hộ Ngưng đau đớn ôm lấy chân mình, lăn vài vòng dưới đất.

Ngón chân như sắp nổ tung vậy.

Mãi đến khi ở cách xa Tần Khải rồi, Uông Hộ Ngưng mới dám hung ác kêu gào: “Mẹ nó, mày dám đánh tao? Tên khốn kiếp, mày đợi đấy cho tao, có gan thì đừng đi”.

Mặc dù ngoài miệng thì mắng chửi như thế nhưng Uông Hộ Ngưng chỉ được cái mạnh miệng.

Bộ dạng đó hệt như chó nhìn thấy sư tử vậy, rõ ràng đã sợ đến mức cụp đuôi bỏ chạy mà vẫn còn làm ra vẻ hung hăng.

Tần Khải nhìn thấu bộ dạng mạnh miệng của Uông Hộ Ngưng bèn làm vẻ muốn tấn công.

Nhưng vừa tiến đến trước một bước đã dọa Uông Hộ Ngưng kêu thảm thiết, vội vã chạy ra khỏi văn phòng, không dám quay đầu lại.

Chu Tư Tư, Triệu Băng Linh và Vương Kỳ, ba gương mặt xinh đẹp khác nhau lúc này đều tỏ vẻ kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

Trước khi Tần Khải ra tay, không ai nghĩ rằng Uông Hộ Ngưng có đai xanh Taekwondo lại bị đánh đến mức thảm hại như vậy, thậm chí không còn sức để chống trả.

Bốp bốp…

Vỗ vào mu bàn tay, Tần Khải lại nở nụ cười hết sức vô hại.

Anh bước đến bên cạnh Chu Tư Tư, giơ tay ra lắc trước mắt Chu Tư Tư.

“Này, cô tỉnh lại đi, đã giải quyết xong rắc rối rồi. Lần này tôi đã làm hết sức đấy, nói đi, cô định cảm ơn tôi thế nào?”, nói rồi Tần Khải vô thức nhìn thân trên của Chu Tư Tư.

Từ góc độ thưởng thức thuần túy của anh, chỉ riêng phương diện này, Chu Tư Tư cũng đang xuất sắc hơn Triệu Băng Linh.

“Anh nhìn đi đâu đấy! Băng Băng, cậu quản anh ta chút đi”.

Chu Tư Tư bị Tần Khải nhìn đến mức đỏ mặt, che ngực bỏ chạy.

Mặc dù tính cách của cô ấy hơi hung dữ nhưng bản lĩnh cũng khá ổn.

Nhưng tận mắt nhìn thấy thực lực của Tần Khải, Chu Tư Tư mới hiểu ra chút bản lĩnh của cô ấy còn lâu mới là đối thủ của Tần Khải.

Có đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không mắng lại.

Mấy lần chịu thiệt khiến Chu Tư Tư hận đến mức ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì Tần Khải được.

“Tôi chỉ nhìn bừa thôi, còn nữa, cái này gọi là thưởng thức”, Tần Khải thản nhiên nói, mặt không đỏ tim không đập.

“Băng Băng, anh ta muốn thừa cơ lợi dụng tôi, anh ta lưu manh”, Chu Tư Tư thêm dầu vào lửa.

Cô ấy không thể làm gì Tần Khải được nên chỉ đành mượn tay Chu Tư tư dạy dỗ Tần Khải.

Đây gọi là mượn dao giết người, chiến thuật vu hồi.

Thấy Triệu Băng Linh biến sắc, Chu Tư Tư đắc ý nhe hai răng hổ ra với Tần Khải.

Như thể đang nói xem anh làm thế nào.

Vương Kỳ ở một bên khoanh tay đứng nhìn, bày ra một bộ xem trò vui không chê lớn chuyện.

“Đúng thế đấy, Băng Băng, cậu phải quản chút đi, nếu không chồng chưa cưới của cậu chưa biết là của ai đấy?”

“Tần Khải! Anh định giải thích thế nào!”, Triệu Băng Linh lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi đợi Tần Khải.

Ngay cả bản thân cô cũng không cảm nhận được, một người trước giờ luôn bình tĩnh, điềm đạm như cô lại tức giận vì Tần Khải.

“Anh chỉ phối hợp diễn với cô ấy mà thôi, tại sao phải giải thích?”, Tần Khải không hoảng không sợ như thể hoàn toàn không ý thức được sai lầm của mình.

“Anh… anh không biết xấu hổ! Bố và ông nội tôi đều bị anh bỏ bùa mê nên bị che mắt rồi. Muốn tôi gả cho anh à, nằm mơ đi!”, Triệu Băng Linh cực kỳ tức giận, cảm thấy uất ức.

Vừa rồi nhìn thấy động tác thân thiết của Tần Khải và Chu Tư Tư, cho dù biết rõ Tần Khải chỉ hùa theo cho vui nhưng Triệu Băng Linh cũng không thể kiềm chế được cơn giận của mình.

Túm lấy tài liệu trên bàn làm việc, ném mạnh về phía Tần Khải.

“Ôi, em là muốn mưu sát chồng à”.

Thấy tình hình hơi căng thẳng, Tần Khải ôm đầu làm ra vẻ nhếch nhác.

Năm, sáu tập tài liệu trên bàn bị Triệu Băng Linh ném sang.

Tần Khải kêu gào lên nhưng không bị đập trúng.

“Vợ à, bớt giận đi… thật ra chuyện này không phải như em nghĩ đâu”, Tần Khải nghiêm túc nói, giọng điệu cũng hơi dịu xuống.

“Cút! Tôi cần anh quản chắc”, không đánh được Tần Khải, nói cũng chẳng nói lại, Triệu Băng Linh tức đến mức giậm chân.

“Vậy à… Thế anh đi trước, vợ à, tối gặp nhé”.

Tần Khải chỉ mong có thể mau chóng ra khỏi đây, vừa nghe thế lập tức chạy ra ngoài, không hề lưu luyến chút nào.

Ra khỏi cửa, đi được một đoạn xa, thấy ba người phụ nữ không đuổi theo, lúc này Tần Khải mới thở phào.

Phụ nữ khó ở chung hệt như tiểu nhân, hôm nay anh cũng được nhận thức điều này.

Phụ nữ lúc yên tĩnh thì đúng là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng một khi tức giận thì còn hung dữ hơn hổ cái, không còn cách nào khác, đúng là không dễ gì toàn mạng chạy khỏi đó

Tần Khải thở dài.

Ngân nga một câu ca cổ điển, anh lắc lư bước ra khỏi tòa nhà công ty của tập đoàn Triệu Thị.

Nhưng còn chưa đi đến trước xem, Tần Khải bỗng dừng bước, lạnh nhạt nói: “Đợi lâu như thế đúng là làm khó cho các người rồi, giờ có thể ra được rồi chứ?”

Anh vừa dứt lời, xung quanh lại yên tĩnh như chẳng có gì cả.

Thế nhưng một thanh niên tóc vàng nằm sấp phía sau xe BMW lại biến sắc.

Anh ta nhìn lén sang, rõ là tầm mắt Tần Khải đang nhìn về chỗ mấy người họ đang trốn.

Lừa à?

Thanh niên tóc vàng sửng sốt, không kịp phản ứng.

Tần Khải lại chẳng rảnh rỗi.

Bước chân dịch chuyển, đã bước đến bên xe.

Ánh mắt lướt qua, thu hết mọi thứ vào mắt.

Sau chiếc xe BMW, thanh niên tóc vàng và hai người núp sau xe nhìn chằm chằm anh, cách đó không xa còn một chiếc xe bánh mì, có lẽ vẫn còn không ít người.

Hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa còn đến đây vì anh.

Nhưng bản lĩnh của chúng quả thật quá thấp kém, Tần Khải vừa bước ra khỏi tòa nhà đã cảm nhận được rồi.

“Anh… anh đã đánh cậu Uông?”

Nếu mà bị nhìn thấu rồi, thanh niên tóc vàng cũng không tự mình dối mình nữa, ngẩng đầu lên hung ác nhìn Tần Khải.

Hóa ra kế hoạch của chúng là âm thầm đi theo Tần Khải, đến nơi không người sẽ bắt anh lại rồi dạy dỗ một trận.

Nhưng không ngờ lại bị phát hiện dễ dàng như thế.

Vậy thì chỉ có thể thô bạo, làm đơn giản một chút.

Chương 36: Yếu như vậy

“Cậu Uông gì chứ... cái tên trên lầu ban nãy ấy à? Nếu vậy thì đúng là tôi đánh đó”, Tần Khải khoanh tay trước ngực, thong dong nói.

Tên tóc vàng bị lời nói của Tần Khải làm cho sửng sốt.

Bọn họ đã dạy dỗ rất nhiều người, nhưng quái đản như Tần Khải lại là lần đầu thấy.

“Nhóc con, mày thừa nhận là tốt rồi!”

Tóc vàng híp mắt, khó chịu nói.

Cạch...

Cửa xe vang lên, một tên râu xồm xoàm mặc áo da đen, trên cổ đeo dây chuyền vàng bảng to bước xuống từ trong xe van.

Ngay sau đó, trên xe lại lần lượt bước xuống một đám người, cộng cả tên tóc vàng nữa là khoảng hơn mười người.

Đối với điều này, vẻ mặt Tần Khải vẫn hết sức bình tĩnh, không chút sợ hãi, trái lại còn vô cùng hài hước.

Xem ra, Uông Hộ Ngưng vì dạy cho mình một bài học đúng là đã hạ vốn gốc.

Song, nhiêu đó vẫn còn lâu mới đủ.

“Mẹ nó, bảo mày theo dõi người ta thì mau làm việc đi, đứng đây đôi co với thằng ngu ấy làm gì?”, gã râu xồm miệng ngậm thuốc lá, bước tới đập một cái lên đầu tên tóc vàng quát.

Tên tóc vàng ăn một tát mới tỉnh táo lại.

“Anh... anh Bưu, cậu ta! Chính là cậu ta đánh anh Uông!”, tóc vàng lui ra sau mấy bước, vội vàng giải thích.

“Cái gì? Chỉ bằng thằng ngáo này?”, anh Bưu râu xồm xoàm quay đầu lại, liếc Tần Khải nói.

Sau đó, gã dùng một giọng điệu đầy khinh bỉ, chế giễu nói: “Đâu ra thằng ngáo thế? Ha ha... dám đụng vào anh Uông, mày chán sống rồi đó hả?”

“Anh Bưu, đừng nói nhảm với tên nhà quê kia nữa, trực tiếp trói lên xe, dạo này mấy anh em đều có chút ngứa ngáy tay chân”.

“Nhìn thằng ngáo kia kìa, chắc là sợ ngu người luôn rồi, ha ha...”

“Chính là một thằng ngu thiếu đánh thôi”.

...

Một đám côn đồ bên cạnh anh Bưu đều lớn tiếng hùa theo.

Tần Khải nghe thấy những lời đó thì nhướng mày, nụ cười trên mặt chợt lạnh đi.

Với đội hình của họ, dù là người biết võ bình thường cũng sẽ khó địch bốn tay.

Có điều, chỉ với hơn 10 người đã muốn đối phó với anh?

Uông Hộ Ngưng gì đó, khinh Tần Khải này vậy à?

“Tôi đây đúng là muốn nhìn xem, các người định xử lý tôi thế nào?”

Tần Khải cong môi, giọng điệu cũng chẳng chút tức giận chứ đừng nói là sợ.

Thậm chí, trông còn như là chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

“Hình như đầu óc của thằng ngáo kia không được bình thường thì phải?”

“Người bình thường mà nói vậy à? Song... hình như cậu ta chẳng có vẻ gì là sợ?”

Mấy tên côn đồ đằng sau anh Bưu châu đầu ghé tai, nhìn Tần Khải bằng ánh mắt tràn ngập giễu cợt.

Ngay cả anh Bưu cũng chẳng coi Tần Khải ra gì.

“Vậy mày nói làm sao giờ? Hay là theo quy tắc giang hồ, đứt tay hay đứt chân, mày cứ việc chọn một cái?”, anh Bưu cười khẩy, lấy một con dao găm từ trong túi ra, cách không múa may với Tần Khải.

Đám côn đồ kia cũng không nấn ná nữa, lôi vài cái thùng lớn từ trên xe xuống.

Nào là gậy bóng chày, mã tấu, gậy đánh gôn, mỗi người một loại.

“Tôi chọn á? Anh có chắc muốn tôi tuyển không? Lát nữa bị tôi giẫm dưới chân, các người lại không chấp nhận nổi thì làm sao bây giờ?”

Tần Khải khẽ cười, vẻ mặt có chút giễu cợt.

Thừa dịp không có người, anh cũng định thư giãn gân cốt.

Ban nãy bị thiệt trong tay Triệu Băng và Chu Tư Tư, Tần Khải đang lo không có chỗ xả, đám người kia lại tới ngay họng súng.

“Gì mà không chấp nhận nổi? Mẹ nó, anh Bưu, thằng nhóc kia trêu tức chúng ta!”

“Thằng ngu, mẹ nó, mày muốn chết hả!”

Hai tên côn đồ sực tỉnh, giơ chân chửi ầm lên.

Anh Bưu phun điếu thuốc ra, vung con dao găm lên, lập tức nổi giận: “Lên, xông lên hết, giết nó cho tao! Mẹ nó, thằng ngáo kia ăn gan hùm mật gấu gì à, đánh chết nó cho tao, xảy ra chuyện tao chịu trách nhiệm!”

Đám côn đồ nghẹn một bụng tức giận nãy giờ lập tức xông lên.

Đồng loạt xông về phía Tần Khải trông đúng là có đôi chút khí thế.

Đáng tiếc, bọn họ gặp phải Tần Khải.

Tần Khải cong môi, đứng ngạo nghễ nói: “Tới tốt đó!”

Đối mặt với gậy bóng chày đập tới trước mặt, cơ thể Tần Khải hơi nghiêng sang bên, tránh được một cách hết sức dễ dàng.

Tên tóc vàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Tần Khải nắm lấy cổ tay.

Anh thuận tay kéo tên tóc vàng về phía mình, gậy đánh gôn đập về phía Tần Khải đã trực tiếp đập lên ót gã ta.

Trong tiếng hét thảm, đầu tên tóc vàng lập tức nở hoa.

“Với chút bản lĩnh ấy còn dám ra ngoài đánh người? Về nhà bú sữa mẹ đi thôi!”

Tần Khải nhảy lên đá, trực tiếp đá tên tóc vàng bay ra ngoài đụng phải vài người mới rớt thẳng xuống đất.

Thủ đoạn dứt khoát gọn gàng ấy khiến mấy tên côn đồ còn lại sửng sốt.

Mười mấy người quay mặt nhìn nhau rồi đồng loạt xông về phía Tần Khải.

“Mọi người cùng nhau xông lên, đừng sợ, giết nó!”

“Chúng ta đông người, sao phải sợ một mình nó?”

“Con bà nó, chặt đứt tay chân nó cho tao!”

...

Đối với chuyện này, Tần Khải chỉ là bình tĩnh nhún vai: “Có vài người đúng là không biết sống chết”.

Anh nói xong, cơ thể giống như quỷ mị thoáng chốc hóa thành một loạt tàn ảnh xông về phía đám côn đồ kia!

Ngay sau đó, bốp, bốp!

Còn chưa tới nửa phút, mười mấy tên côn đồ đã hoàn toàn ngã xuống đất.

Không phải gãy tay thì cũng là gãy chân, tiếng rên rỉ liên miên không dứt trông vô cùng hoành tráng!

Còn Tần Khải thì vẫn đứng tại chỗ tựa như chưa hề nhúc nhích.

Anh chỉ phủi phủi tay, chưa đã thèm nói: “Yếu như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng mà!”

Mà anh Bưu bên cạnh lại trực tiếp choáng váng, miệng há to, mặt mày tràn ngập vẻ khó tin.

Hơn mười người dưới tay gã thế mà lại bị tên kia hạ gục hết?

Vả lại, càng quan trọng hơn là gã cũng không thấy Tần Khải ra tay như thế nào, quả thật còn ảo diệu hơn cả đóng phim.

“Tại, tại sao lại vậy?”

Anh Bưu xanh mặt lẩm bẩm, gã biết lần này đá phải vắn sắt rồi.

Gã lập tức chạy lên xe, giẫm mạnh chân ga, không dám nán lại dù chỉ một phút.

Còn đám đàn em kia, gã cũng chẳng còn tâm trạng nào mà để ý tới.

Bánh xe xoay một cái đã xông ra khỏi bãi đỗ xe, song anh Bưu vẫn hoảng sợ không thôi.

Ánh mắt ngó ra cửa sổ mấy lần, không thấy Tần Khải đâu mới thở phào một hơi.

Chỉ là, gã còn chưa thở phào xong, một giọng nói nhàn nhạt lại vang lên ở ghế sau: “Chào, anh đang tìm gì vậy?”

“Tôi...”

Anh Bưu há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch không còn chút máu.

Giờ đây, Tần Khải mà gã tưởng mình đã thoát khỏi được đang vắt chân ngồi dựa ở ghế sau, trên mặt nở nụ cười ngây thơ vô số tội.

“Mày, mày lên xe kiểu gì thế?”

Anh Bưu sợ tới mức hồn vía lên mây, lập tức đạp phanh, bánh xe suýt nữa thì xông lên vỉa hè.

“Lái xe đàng hoàng đi, lỡ đụng phải người thì toi!”

Tần Khải cười, giọng nói lại chẳng tỏ ra vui hay giận.

“Vâng, vâng...”, anh Bưu sợ tới mức không ngừng đồng ý, tay cầm vô lăng run bần bật.

Xe lại khởi động, song anh Bưu lại không tập trung, chỉ biết chạy về phía trước.

Mắt thấy Tần Khải không làm gì, trong lòng gã mới hơi bình tĩnh lại, nhưng nhìn thấy cảnh tượng phía trước lại hoảng sợ không thôi.

Gã thật sự bị dọa ngu người, không chạy về chỗ đông người, lại chạy ra ngoài thành.

Mắt thấy cảnh vật ngoài cửa sổ càng ngày càng hoang vắng, sắc mặt anh Bưu lại càng trở nên khó coi.

“Dừng xe”.

Tần Khải liếc ngoài cửa sổ, chậm rì rì phun ra hai chữ.

Anh Bưu bị Tần Khải dọa phá gan, lúc này nào dám cãi lời?

Xe quẹo một cái, trực tiếp dừng lại ở ven đường.

Còn chưa chờ gã thở hắt ra, lại phát hiện trong tay Tần Khải đang cầm một con dao găm sắc lẹm.

Lưỡi dao lấp lánh xuyên qua kính chiếu hậu ánh lên mặt anh Bưu.

Còn Tần Khải lại cười một cách vô tội, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Chương 37: Không trùng hợp thế chứ

“Anh Bưu đúng không, có hứng thú nói chuyện với tôi không?”, Tần Khải ước lượng con dao găm trong tay, môi vẫn nở nụ cười.

Tầm mắt anh Bưu dừng trên người Tần Khải.

Ngay sau đó gã sợ đến mức rụt cổ lại, vội cười nói: “Có, có, đại ca nói thế nào, tôi làm theo thế ấy”.

Mười mấy người đàn em đều không chịu nổi khi bị Tần Khải đánh, anh Bưu đã sợ vỡ mật.

Hơn nữa lúc này trong tay Tần Khải có dao, gã càng không dám làm gì với Tần Khải, sợ tâm trạng Tần Khải không tốt sẽ cho gã một nhát.

Thấy anh Bưu phối hợp như thế, Tần Khải khoanh tay lại nói: “Nói đi, là ai đã sai anh đến? Tôi nhắc một câu, anh chỉ có một cơ hội, nếu anh trả lời không khiến tôi hài lòng thì hơ hơ…”

“Chuyện này... Tôi nói, tôi nói!”, anh Bưu giương mắt nhìn Tần Khải nhưng cuối cùng cũng không nén được nỗi sợ: “Là Uông Hộ Ngưng! Mấy anh em bọn tôi thường nhận tiền của người ta rồi làm mấy chuyện xấu xa. Hôm nay, sau khi cậu Uông bị anh đánh đã chạy đến cầu cứu anh Tôn, bọn tôi cũng chỉ lấy tiền rồi làm việc thôi”.

“Đại ca, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi”.

Anh Bưu nước mắt nước mũi nhìn Tần Khải.

Biết trước Tần Khải là một tên khó đối phó thì có cho thêm tiền, gã cũng không dám chọc vào Tần Khải.

“Anh Tôn, anh Tôn nào?”, Tần Khải thì thào, tùy ý hỏi.

Anh cứ nghĩ chỉ là Uông Hộ Ngưng gọi người đến tìm người, không ngờ sau lưng lại có người đang chống lưng cho Uông Hộ Ngưng?

Đối phương không chọc vào anh thì thôi, nếu đã nhảy lên đầu Tần Khải la lối om sòm rồi thì không có đạo lý bỏ qua.

Dù anh ta là anh Tôn, cậu Lý gì đó, dám đối đầu với mình thì cứ dạy dỗ thôi.

“Là Tôn Tấn Khôn của nhà họ Tôn”.

Nhắc đến cái tên Tôn Tấn Khôn, sắc mặt anh Bưu trở nên tái nhợt.

Nghe thế, Tần Khải nhíu mày, vẻ mặt hơi quái lạ.

Tôn Tấn Khôn, chẳng phải là tên đàn em đó của mình sao? Đúng thật là người một nhà nhưng lại xảy ra tranh chấp.

“Bây giờ anh Tôn mà anh nói đó đang ở đâu?”

“Ở chỗ vui chơi giải trí Thái Tử, lúc tôi đi, anh Tôn đang uống rượu với cậu Uông, giờ không biết có còn ở đó không”, anh Bưu nói một hồi, đã thầm cảm thấy vui vẻ.

Tôn Tấn Khôn không phải là người tầm thường, dù Tần Khải có lợi hại, dám đi tìm Tôn Tấn Khôn gây rắc rối, chắc chắn chỉ có con đường chết.

Anh Bưu chỉ mong Tần Khải và Tôn Tấn Khôn đối đầu với nhau.

“Lái xe, đưa tôi đến khu giải trí Thái Tử”, Tần Khải như đã nhìn thấy được suy nghĩ của anh Bưu, mặt chẳng có vẻ gì là sợ cả.

Đang phiền vì không có cơ hội dạy dỗ đàn em mới nhận đây, không thể bỏ qua cơ hội này.

“Vâng vâng”.

Anh Bưu gật đầu, khởi động xe.

Nhà họ Tôn là một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải, thế lực hùng hậu, tài sản khổng lồ.

Khu giải trí Thái Tử là sản nghiệp dưới trướng của nhà họ Tôn.

Có khá nhiều quán bar ở Đông Hải, khu giải trí Thái Tử được coi là hàng đầu trong đó, là nơi đốt tiền yêu thích nhất của các cậu chủ giới thượng lưu.

Lúc này trong căn phòng VIP cực kỳ xa hoa ở khu giải trí Thái Tử.

Một thanh niên đầu húi cua, trái phải một tay ôm một cô gái tiếp rượu ăn mặc hở hang, ngợp trong vàng son.

Người này chính là cậu chủ của nhà họ Tôn – Tôn Tấn Khôn, cũng là công tử bột có tiếng ở Trung Hải.

Ngồi dưới Tôn Tấn Khôn chính là Uông Hộ Ngưng vừa bị Tần Khải dạy dỗ một trận.

Lúc này một chân của anh ta bó bột, bộ dáng rất nhếch nhác, cười với Tôn Tấn Khôn: “Anh Tôn, lần này nhờ có anh, nếu không tôi không nuốt được cơn giận này”.

“Đều là người mình cả, khách sáo làm gì? Cái nơi như Trung Hải này ấy à, không phải tôi đây khoác lác chứ, thật sự không có người nào mà Tôn Tấn Khôn tôi không đối phó được. Anh giúp tôi một việc, chút chuyện nhỏ này, tôi vẫn có thể giúp được”.

Tôn Tấn Khôn bưng ly rượu lên, tựa lưng vào sofa, bộ dáng không coi ai ra gì.

Khi hai chiếc cốc chạm vào nhau, Uông Hộ Ngưng cố ý hạ thấp cốc của mình xuống, cười lấy lòng: “Không dám không dám, anh Tôn khách sáo quá rồi. Có thể giúp được anh Tôn là phúc đức của tôi. Không biết có bao nhiêu người ở Trung Hải muốn có chút liên hệ với anh Tôn đây thôi nhưng lại không có đường đi”.

“Ha ha… Tôi thích nghe mấy lời này của anh đấy, với mấy lời này thì tôi cũng không thể để anh bị thiệt”, uống cạn ly rượu Tôn Tấn Khôn được nịnh bợ đến mức sảng khoái.

Uông Hộ Ngưng thận trọng cười, ánh mắt lại lóe lên tia hung ác.

Cơn đau ở chân vẫn chưa hết, Uông Hộ Ngưng chỉ ước gì có thể cắt Tần Khải ra thành từng mảnh.

“À phải rồi, anh đã chọc vào người nào mà lại dám đánh anh thành ra như vậy? Lá gan không nhỏ đấy”, hai người lại chạm cốc với nhau, lúc này Tôn Tấn Khôn mới hỏi chuyện chính.

Không hỏi còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này, Uông Hộ Ngưng uất ức rơi nước mắt.

“Người nào? Anh Tôn đánh giá cao gã quá rồi. Gã chỉ là một tên nhà quê nông thôn thôi, như thế cũng chẳng có gì, gã còn dám trêu chọc bạn gái tôi. Tôi tìm gã để nói lý lẽ nhưng tên khốn đó ỷ vào việc mình có chút võ đã đánh tôi thành thế này”.

“Anh Tôn, anh nhất định phải ra mặt giúp tôi chuyện này”, Uông Hộ Ngưng càng nghĩ càng tức, còn không quên thêm mắm dặm muối.

“Thảo nào, tôi cũng xem như đang thay trời hành đạo nhỉ? Cho dù A Bưu đánh tên kia thành tàn phế, cũng trách gã có tội nên bị như thế”, Tôn Tấn Khôn bật cười, không nghĩ kỹ, thậm chí còn không màng đến.

Tùy tiện dạy dỗ một người chỉ là chuyện rất đơn giản với anh ta thôi.

Dù không có lý do thì thế nào? Nắm đấm mới là đạo lý.

Hai người lại chạm cốc với nhau, Tôn Tấn Khôn vẫn mê đắm vào xa hoa, nhưng Uông Hộ Ngưng lại không ngồi yên được.

Nếu không phải vì uống rượu với anh Tôn thì anh ta muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng bị dạy dỗ của Tần Khải.

“Đừng vội mà, tôi đã bảo người ra ngoài từ trước rồi, với cách làm việc của họ, hê hê… không lâu đâu đã có thể đem cánh tay của tên đó về đây rồi”, Tôn Tấn Khôn đặt ly rượu xuống, mặt tràn đầy tự tin.

Chỉ là một tên nhà quê thôi, với thế lực của nhà họ Tôn, chẳng phải rất dễ dàng đó sao?

Nghe thế Uông Hộ Ngưng mừng rỡ.

Nếu không có đôi tai chắn lại thì chắc anh ta đã cười đến ngoác mồm, còn có thể ra đến tận sau gáy.

“Hừ, tên Tần Khải khốn kiếp, dám chống lại tao, hôm nay ông đây phải cho mày thấy sống không được mà chết cũng không xong”.

Uông Hộ Ngưng nghiến răng nghiến lợi, cười mỉa như thể đã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tần Khải.

Anh ta muốn chặt cánh tay Tần Khải, bắt anh quỳ xuống trước mặt mình cầu xin, muốn chơi người phụ nữ đê tiện Chu Tư Tư đó trước mặt Tần Khải.

Chu Tư Tư, đây là do cô tự tìm lấy, có muốn trách cũng đừng trách tôi!

Phụt…

Thế nhưng Tôn Tấn Khôn đang uống rượu vừa nghe đến hai chữ Tần Khải đã phun hết rượu trong miệng ra đầy mặt Uông Hộ Ngưng.

“Tần… Tần Khải, Tần Khải nào?”

Tôn Tấn Khôn đứng thẳng người dậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, trợn to mắt.

Lòng không khỏi đánh trống, lẽ nào lại trùng hợp thế sao?

Bây giờ anh ta chỉ mong Tần Khải mà tên ngốc Uông Hộ Ngưng này chọc phải không phải là Tần Khải mà anh ta nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.