Chương 67: Rất nhớ anh
“Chẳng qua ở bên với anh ấy, là tôi trèo cao.”
Trong tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, Phó Thời Hàn và Hoắc Yên đắm chìm trong nụ hôn dài dằng dặc, định xong việc chung thân cả đời.
Tối hôm đó, Đường Uyển Chi sắp xếp cho hai người hai căn phòng, có điều Hoắc Yên ngủ đến nửa đêm, liền cảm giác có người chui vào trong chăn cô.
Cơ thể quen thuộc từ đằng sau vòng tay ôm lấy Hoắc Yên, kéo cô tiến vào lồng ngực vừa nóng bỏng và cứng rắn.
Cô mơ màng lẩm bẩm: “Anh tới rồi à.”
Phó Thời Hàn say mê hôn gáy cô, hung hăng gặm cắn.
Hoắc Yên không thể không tỉnh lại, vừa định quay người, lại bị anh nâng cằm chặn môi.
Cô và anh hôn rất lâu anh mới chậm rãi dừng lại, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô còn mặt vùi vào ngực Hoắc Yên.
“Anh không nỡ.” Giọng anh hơi khàn, có chút bất lực.
Ban ngày anh tỏ vẻ không quan trọng, lúc nói chuyện với ba cũng chỉ nói chí hướng của mình, không hề nhắc tới tâm trạng của bản thân.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là đứa trẻ khiến người lớn yên tâm, ba mẹ gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào anh. Có lẽ chỉ trong đêm dài dằng dặc, khi ánh trăng đã nhô lên cao, nằm bên cạnh cô anh mới dám thể hiện nỗi khổ tâm bách chuyển thiên hồi
(tâm tư rối bời, trăn trở suy nghĩ), anh không yên tâm nhiều thứ lắm, ba mẹ tuổi già, cô gái trong lòng…
“Yên Yên, anh đi rồi, em nhất định phải biết cách tự chăm sóc tốt bản thân, đừng để anh lo lắng, biết không?”
Hoắc Yên ôm chặt anh: “Anh yên tâm đi đi.”
Nói xong câu này, cô nghĩ, sao cứ có cảm giác là lạ, giống như không phải chuyện thuận lợi.
Phó Thời Hàn cũng kìm lòng không đặng bật cười, bầu không khí bịn rịn bỗng chốc bị anh phá hỏng hết.
Anh đưa tay nhéo nhéo mũi nhỏ của Hoắc Yên: “Sao em ngốc vậy.”
Hoắc Yên cũng kéo tai anh: “Sao anh lại đa sầu đa cảm như vậy, tuyệt đối không giống Hàn ca mà em biết.”
“Phải đi rồi, còn không cho anh sầu não một lần sao.”
Hoắc Yên cúi đầu cười trộm: “Dì để chúng ta tách nhau ra ngủ, anh chạy tới, bị phát hiện làm sao bây giờ…”
“Bị phát hiện khẳng định sẽ bị mắng.” Phó Thời Hàn ngồi dậy: “Anh về đây.”
“Ơ kìa!” Hoắc Yên kéo quần đùi của anh lại, vừa tức vừa vội: “Anh người này…. Sao lại như vậy.”
Cặp mắt đào hoa của Phó Thời Hàn lóe lên ý cười: “Anh thế nào?”
“Làm người ta tỉnh lại rồi tự mình chạy mất, rất không có đạo đức.”
“Ồ.” Phó Thời Hàn gật đầu ra vẻ suy tư: “Cho nên Yên Yên muốn thế nào, hát ru em ngủ?”
“Tự anh liệu mà làm.”
Phó Thời Hàn nằm bên cạnh cô, sau khi giém chăn cẩn thận thận cho Hoắc Yên xong, ôm cô nói: “Mau ngủ đi.”
Thế là Hoắc Yên chậm rãi nhắm mắt.
Hai phút sau, giọng nói của Phó Thời Hàn vang lên: “Em ngủ thật à?”
“Không phải sao?”
“Hoắc Yên, thừa nhận em muốn, cái này rất khó khăn sao?”
“Em mới không muốn nhé.”
“Em rõ ràng muốn.”
“Không hề muốn!” Hoắc Yên đạp nhẹ anh một cái: “Anh còn như vậy, em sẽ đuổi anh ra.”
Phó Thời Hàn không còn biện pháp với cô: “Được được, là anh muốn, được chưa?”
Anh nói xong, bàn tay không an phận chui vào trong áo cô.
**
Tháng sáu, Hoắc Yên và nhóm bạn tiễn Phó Thời Hàn. Mỗi người trong mùa tốt nghiệp, thật ra đều mang cảm xúc nặng nề.
Chia tay, thất vọng và những lời hứa vô kỳ hạn trong tương lai.
Sau khi mọi người nhốn nháo đùa nghịch, cuộc sống chung quy vẫn phải tiếp tục, mỗi người đều có con đường mình muốn đi. Những năm tháng bên nhau kia, chính là những kỉ niệm quý giá nhất trên đường đời.
Hướng Nam bước vào xí nghiệp của gia tộc, anh ta có gia thế hùng hậu, gần như có thể nói toàn bộ nền kinh tế của Giang Thành đều là của nhà anh ta, mà anh ta cũng nhất định phải kế thừa gia nghiệp.
Hứa Minh Ý nam tiến Thâm Quyến, tự mình lập nghiệp. Từ khi bắt đầu lên đại học, anh ta đã kiêm qua đủ loại công việc, thằng nhóc này đừng thấy trước mặt bạn bè là một kẻ lỗ mãng, trên thực tế năng lực giao tiếp xã hội cực kỳ mạnh, nghe nói anh ta và Thẩm Ngộ Nhiên cùng nhau đến Thâm Quyến phát triển, cụ thể thế nào Hoắc Yên không rõ.
Tô Hoàn và Hoắc Yên làm việc cho một công ty game tên là Fara, làm lập trình viên từ 9h sáng tới 5h chiều.
Trong phòng nghiên cứu của công ty đại đa số đồng nghiệp đều là đàn ông, chỉ có phòng thị trường và marketing là có đồng nghiệp nữ, Hoắc Yên và Tô Hoàn làm lập trình viên của phòng nghiên cứu bên này, là hai cô gái duy nhất.
Công việc của lập trình viên, cả ngày gần như tiêu hao bên máy tính, lúc đầu ra ngoài Hoắc Yên còn trang điểm nhẹ nhàng, có điều chẳng lâu sau, không khí trong phòng làm việc khiến cô bắt đầu lười biếng, nhiều khi lười chẳng trang điểm.
Cho dù tố diện triêu thiên (*), nhưng do còn trẻ tuổi, gương mặt cô vẫn xinh đẹp sáng sủa, tự nhiên phát ra cảm giác thanh thuần sinh động.
(*)素面朝天: Chỉ phụ nữ không son phấn, lôi thôi lếch thếch không chú ý đến hình tượng.
Mà loại hành vi lười biếng này của cô, khiến Tô Hoàn cảm thấy hổ thẹn không thôi, chỉ cần thấy Hoắc Yên không trang điểm, cô nàng nhất định sẽ kéo Hoắc Yên vào nhà vệ sinh, lấy túi mỹ phẩm của bản thân ra chơi đùa trên mặt Hoắc Yên một phen.
“Tuyệt đối không thể lười biếng lường biếng, cho dù phòng nghiên cứu của chúng ta trên cơ bản không thấy ánh mặt trời và dấu hiệu giao lưu tiếp xúc, nhưng chúng ta không thể lăn lộn theo đám thẳng nam lập trình viên ngày ngày xỏ dép lê đi làm, cậu xem mấy cô gái bên phòng thị trường một chút, người này xinh đẹp hơn người kia, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào phòng nghiên cứu của chúng ta đấy.”
Phòng nghiêng cứu của các cô, mặc dù có vài ông chú lập trình viên, nhưng cũng có rất nhiền thanh niên trẻ tuổi tài cao anh tuấn.
Phải biết thiết kế ra được một chương trình, một trò chơi, lập trình viên có thể kiếm được không ít tiền lương và tiền thưởng, tiền lương so với các phòng khác cao hơn khá nhiều, cũng khó trách mấy cô gái nhỏ ở phòng khác muốn dựa hơi vào một anh chàng lập trình viên.
“Hoắc Yên, buổi tối có thể cô cần phải tăng ca một chút.”
Ngay lúc Hoắc Yên vừa mới đóng laptop chuẩn bị tan làm, một tiếng nói giàu từ tính vang lên bên tai.
Hoắc Yên ngẩng đầu, bắt gặp Tần Dụ đứng bên bàn làm việc, nở nụ cười như gió xuân ấm áp với cô.
Tần Dụ lớn hơn Hoắc Yên bốn tuổi, nhưng ở công ty được coi là chủ trình sư trẻ tuổi tài cao cực kỳ có triển vọng, trước mắt phần quan trọng của lập trình trò chơi là đều dựa vào anh ta.
Anh ta đeo kính đen, nhìn bộ dáng khá nhã nhặn, đối xử với mọi người đều cực kỳ lịch sự.
Nghe Tô Hoàn nói, anh ta có bối cảnh du học nước ngoài, lý lịch rất ưu tú, vừa về nước liền bị mấy công ty giành giật, mà tổng giám độc công ty Fara cho anh ta tiền lương và đãi ngộ cực cao mới có thể kéo anh ta về.
Người đàn ông có điều kiện như vậy, trước mắt còn độc thân, càng khiến mấy cô nàng trong công ty xuân tâm nhộn nhạo.
Ánh mắt của Tần Dụ rất cao, đối với sự lấy lòng trong sáng ngoài tối của mấy người luôn tỏ vẻ thờ ơ.
Hoắc Yên vừa vào công ty liền trực tiếp bị điều tới làm cấp dưới của Tần Dụ, coi như là anh ta hướng dẫn thực tập sinh. Sau này chuyển sang chính thức, cũng vẫn luôn làm việc dưới trướng của anh ta, cực kỳ tôn trọng anh ta.
Cho nên nghe thấy Tần Dụ bảo cô ở lại tăng ca, cho dù tối nay đã hẹn sẽ nói chuyện điện thoại với Phó Thời Hàn, cô vẫn đồng ý, nói: “Tiền bối, xin hỏi 10h có thể xong không?”
Tần Dụ nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Nếu như nhanh thì không thành vấn đề, có điều tăng ca, tôi đương nhiên hẳn là nên mời cô khuya để cảm ơn.”
Hoắc Yên liên tục xua tay: “Không cần đâu tiền bối, đây là việc tôi phải làm.”
Tần Dụ rất thưởng thức Hoắc Yên, cô gái trẻ bây giờ, phần lớn tâm tính bất định, hiếm khi được như Hoắc Yên kiên trì chịu khó, năng lực còn rất giỏi.
“Nếu buổi tối không có chuyện gì đặc biệt, tôi vẫn nên mời cô ăn một bữa cơm, dù sao tổng giám đốc không phát tiền lương tăng ca, cô giúp tôi, tôi cũng không thể làm phí thời gian của cô.” Tần Dụ rất kiên trì.
Còn Hoắc Yên vẫn lắc đầu: “Thật sự không cần đâu tiền bối.”
“Cô có chuyện quan trọng sao?”
Tô Hoàn ngồi kế bên mỉm cười nói: “Cô ấy muốn nói chuyện điện thoại với người nào đó, một tháng mới có một lần duy nhất, quý giá lắm, không thể cùng anh ăn bữa khuya đâu.”
Tần Dụ nghe không hiểu, hỏi: “Cái gì?”
Thật ra cũng không có gì cần giấu diếm, Hoắc Yên nói: “Tôi muốn gọi điện thoại cho bạn trai.”
Trên mặt Tần Dụ lộ chút kinh ngạc: “Cô… cô có bạn trai?”
Cũng không thể trách Tần Dụ kinh ngạc, ngay cả mấy vị đồng nghiệp bên cạnh cũng đều vểnh tai lên nghe lén.
Hoắc Yên vậy mà có bạn trai, điều này đã gây tốn thương cho không ít trái tim trong phòng nghiên cứu đang có hảo cảm với cô.
Có điều, trong công ty cô gái nào có bạn trai mọi người đều biết, bởi vì cuối cùng không tránh được lễ tình nhân cần tặng hoa, hoặc là trực tiếp lái xe tới đón.
Chỉ riêng Hoắc Yên yêu đương lại kín tiếng như vậy, khiến rất nhiều người nghĩ cô còn độc thân.
Hoắc Yên giải thích với Tần Dụ: “Bởi vì anh ấy không ở Giang Thành, bình thường cơ hội để chúng tôi liên lạc cũng không có nhiều, cho nên…”
Tần Dụ có vẻ tương đối quan tâm tới vấn đề này, hỏi: “Vậy anh ta làm nghề gì?”
“Quân nhân.”
Lúc Hoắc Yên nói ra hai chữ này, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác cực kỳ tự hào.
Tần Dụ ý vị thâm trường gật đầu: “Ồ, vậy hai người xa cách hai nơi, cũng rất không dễ dàng.”
Hai người không mặn không nhạt nói chuyện hai câu, sau đó Tần Dụ đi về làm việc.
Tô Hoàn xích lại gần Hoắc Yên, nhỏ giọng trêu ghẹo: “Mù cũng nhìn ra được, lập trình viên cấp cao của công ty chúng ta Tần đại soái ca thích cậu.”
Hoắc Yên quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt “à” một tiếng, nói: “Soái
(đẹp trai) bình thường.”
Rõ ràng là kém Hàn ca nhà cô.
Tô Hoàn tiếp tục nói: “Đẹp trai không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta thích cậu.”
Hoắc Yên vẫn bình tĩnh như cũ: “Người thích tớ, không chỉ có mình anh ta.”
Trong nhóm lập trình viên này, Hoắc Yên được coi là tương đối quý hiếm.
Toàn bộ phòng nghiên cứu chỉ có hai cô gái, mà gia thế của Tô Hoàn quá mức chói mắt, nghe nói có quan hệ thế gia với ông chủ lớn của công ty, cho nên mấy thanh niên không dám tùy tiện động tâm tư với cô nàng, như vậy Hoắc Yên hoàn cảnh gia đình bình thường lại thân thiện tốt bụng tự nhiên trở thành miếng bánh thơm ngon trong mắt bọn họ.
Hoắc Yên lại cẩn thận giữ đúng bổn phận, mỗi ngày đều cố gắng làm việc, cũng không để ý tới tâm tư của bọn họ, lại càng ít cùng người khác qua lại, có đôi khi hẹn đi hát, cô cũng chỉ ngồi im một lúc rồi về.
Đàn ông xung quanh bất kể ưu tú ra sao, nào hơn được bạn trai cô chứ.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, trong mắt cô Phó Thời Hàn chính là tốt nhất, bất kể chủ quan hay khách quan, anh chính là Phó Thời Hàn tốt nhất trên thế giới, ai cũng không thể vượt qua.
Buổi tối, cô làm xong phần việc Tần Dụ phân công, vội vàng chạy ra cửa lớn của công ty, lúc đầu tưởng Tần Dụ đã đi trước, không ngờ anh ta vậy mà lái xe đứng chờ ở cửa.
“Tiểu Yên, để tôi đưa cô về.”
Hoắc Yên vội vàng xua tay: “Không cần đâu tiền bối, tự tôi gọi xe về là được.”
“Ở đây chính là trung tâm tài chính, rất khó gọi xe.”
Hoắc Yên suy nghĩ nói: “Tôi dùng phần mềm, có thể gọi được xe.”
Tần Dụ không buông tha, nói: “Cô không xem tin tức sao, dùng phần mềm gọi xe gần đây xảy ra không ít chuyện, cô gái độc thân, đêm khuya tốt nhất đừng dùng cái này, hơn nữa bạn trai cô không ở bên cạnh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngay cả người xin giúp đỡ cũng không có, cũng không nên từ chối, tôi và cô tiện đường, chở cô một đoạn, xem như cảm ơn cô hôm nay giúp tôi làm việc.”
Hoắc Yên nhìn thời gian, đã mười giờ rồi, cô hẹn Phó Thời Hàn 10h nói chuyện điện thoại, quân đội quản lý tương đối nghiêm khắc, anh không được mang di động được, chỉ có thể dùng điện thoại chuyên dụng của bộ đội, thời gian sử dụng đều bị khống chế.
“Vậy phiền tiền bối.” Hoắc Yên ngồi vào ghế sau xe.
Tần Dụ đạp ga, xe ô tô chạy ra ngoài.
Tay Hoắc Yên nắm chặt điện thoại, nhìn đèn đường lướt nhanh trên đường, cảm thấy hơi sốt ruột, nhưng lại không định kêu anh ta chạy nhanh một chút, dù sao cũng là xe của người ta thuận đường.
Còn Tần Dụ dường như cố ý lái xe chậm lại, vô tình hay cố ý nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá cô.
Cô cũng không hề hay biết.
“Tiểu Yên, sao cô lại muốn tìm một quân nhân làm bạn trai? Là bởi vì chủ nghĩa anh hùng?”
Hoắc Yên chưa kịp nói chuyện, Tần Dụ lại lập tức bổ sung: “Bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng tương đối vất vả, tôi nói thật, con gái chỉ nên trèo cao, đừng nên gả thấp, lấy điều kiện của cô, hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông có có điều kiện tốt hơn.”
Lúc đầu Hoắc Yên muốn giải thích, có điều nghe Tần Dụ nói câu tiếp theo, cô liền cái gì cũng không muốn nói nữa.
Tần Dụ thấy cô im lìm không lên tiếng, xấu hổ cười cười: “Xin lỗi, là tôi mạo phạm.”
“Không có, tiền bối nói có lý.” Cô vẫn giữ phong độ và phép lịch sự như cũ: “Chẳng qua ở bên với anh ấy, là tôi trèo cao.”
Xuyên qua kính chiếu hậu, Tần Dụ thấy cô lộ ra một loại cảm xúc cực kỳ dịu dàng, là loại từ trước tới nay anh ta chưa từng gặp.
Cô nói, là cô trèo cao. Lời này xuất phát từ trái tim, từ nhỏ đến lớn, anh đều là chàng trai cô phải ngước nhìn, anh cũng đã trở thành một ngôi sao trong lòng Hoắc Yên, tỏa sáng như thế.
Sau đó cô thậm chí liều chết tỏ tình với anh, sao lại liều chết, chính là nếu bị từ chối thì sau này ngay cả làm bạn cũng không thể, nhìn anh xa dần, mất đi cơ hội làm em gái anh để hưởng thụ sự quan tâm và chăm sóc của anh.
Nếu như vĩnh viễn trong mối quan hệ anh em, lòng cô cuối cùng khó yên ổn, cho nên lấy hết dũng khí để tỏ tình.
Cuối cùng đạt được ý nguyện, mộng đẹp trở thành sự thật.
Tần Dụ bắt gặp dáng vẻ này của Hoắc Yên, lắc đầu bất đắc dĩ: “Tiểu Yên, cô thật là ngây thơ, khi thích một người thì luôn cảm thấy điểm gì ở anh ta cũng tốt, thế nhưng nhiều năm nhiều năm về sau, điều này sẽ từ từ biến mất, đến lúc đó cô sẽ rõ, thật ra cô cực kỳ ưu tú, xứng đáng nhận được thứ tốt hơn.”
Hoắc Yên không nói gì nữa, Tần Dụ cũng ngại ngùng ngậm miệng.
Phòng trọ đơn này là Hoắc Yên thuê tạm thời, chủ yếu cân nhắc đến khoảng cách với công ty tương đối gần, đi làm khá thuận tiện.
Tần Dụ đưa đến dưới lầu, Hoắc Yên lễ phép nói cảm ơn với anh ta, sau đó vội vàng chạy lên lầu.
Về nhà khóa cửa lại, lập tức cắm dây sạc vào di động, màn hình lập tức sáng lên, hiển thị hai cuộc gọi nhỡ, đều không hiện số
Hoắc Yên biết điện thoại bên kia của anh được bảo mật, cho nên sẽ không hiển thị dãy số cụ thể.
Cô cầm điện thoại đợi rất lâu, trong lòng vừa sốt ruột vừa hối hận, trách mình không nên kéo dài thời gian lâu như vậy.
Ban đầu tưởng tối nay không thể gọi điện thoại nữa, không ngờ cô vừa mới đặt di động xuống, di động đột nhiên vang lên.
Vội vàng nhận cuộc gọi, trong điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc giàu từ tính: “Yên Yên.”
Mắt Hoắc Yên nóng lên, suýt chút chảy nước mắt.
“Em xin lỗi, vừa rồi em mới tăng ca.” Cô nói giọng mũi: “Anh đợi lâu lắm phải không.”
“Hai lần trước không liên lạc được, sau đó có một đồng chí tới gọi điện thoại, anh liền nhường cho anh ta, ở bên cạnh đợi anh ta kết thúc.”
Mặc dù Phó Thời Hàn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Hoắc Yên biết gọi một cuộc điện thoại cực kỳ không dễ dàng, đơn vị của Phó Thời Hàn là bộ nghiên cứu kỹ thuật không quân, quản rất nghiêm ngặt, đối với giao lưu bên ngoài cũng bị giám sát chặt chẽ và giới hạn về thời gian.
Có điều anh đã nói như vậy, Hoắc Yên hiểu rõ cũng không nói toạc ra, chỉ làm nũng với anh: “Hàn ca, em nhớ anh lắm.”
Phó Thời Hàn cười cười: “Nhớ chỗ nào của anh.”
“Này!”
Phó Thời Hàn lại khôi phục giọng điệu nghiêm túc, hỏi: “Ở công ty thế nào, đã quen chưa?”
“Trừ việc luôn bị người ta thích ra, mọi chuyện đều tốt.”
Phó Thời Hàn xì khẽ, nói: “Ồ.”
“Ồ cái gì, em nói thật, em rất được hoan nghênh đó!”
“Vâng.” Giọng điệu của Phó Thời Hàn thoải mái: “Yên Yên nhà ta là người xinh đẹp thiện tâm, được rất nhiều người thích, chẳng có gì lạ.”
“Ơ, anh không ăn dấm sao?”
“Ăn mà.”
Hoắc Yên bĩu môi: “Cảm thấy tuyệt đối không giống ăn dấm.”
Phó Thời Hàn chỉnh giọng, cố tỏ ra hung dữ: “Hoắc Yên, làm chuyện xấu đừng để anh biết, bằng không em cứ chờ xem.”
Hoắc Yên cãi lại anh: “Anh muốn thế nào, nước xa không cứu được lửa gần, anh đến mà đánh em.”
Phó Thời Hàn nói: “Chờ anh trở lại sẽ thu thập em, không đi được cũng đừng khóc.”
“À~~~ anh giỏi.” Hoắc Yên không tự giác nở nụ cười: “Nói đạo lý, người mỗi lần run chân, hình như đều không phải là em.”
Phó Thời Hàn: ….
“Điện thoại bị nghe lén, đừng nói linh tinh.”
Hoắc Yên:!!!
Là ai khới đầu!
Bây giờ thời gian gặp mặt càng ngày càng ít, khó có được cơ hội, Phó Thời Hàn như sói đói ăn không đủ no, một đêm chung quy phải làm nhiều lần, cuối cùng mệt đến mỏi gân kiệt sức mới chịu bỏ qua.
Phó Thời Hàn biết điện thoại bị nghe lén, cân nhắc tới tâm trạng của đồng chí đang làm nhiệm vụ nghe lén, anh không tiếp tục đùa giỡn lưu manh nữa, chỉ chân thành nói: “Yên Yên, em đợi anh một thời gian nữa, được không.”
“Không vội mà.” Hoắc Yên an ủi anh: “Hàn ca cứ làm việc mình muốn, từ nhỏ đến lớn đều là anh theo bên cạnh em, hiện giờ hẳn là em nên giúp anh.”
Phó Thời Hàn cười nhẹ, thanh phong tễ nguyệt: “Cô bé của anh thật ngoan.”
Editor: Nam phụ nhẹ nhàng xuất hiện.