Tiểu Bệnh Y - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 75




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lúc mơ màng Ninh Chiêu Nhi ngẩng mắt lên, trong khoảnh khắc chạm vào ánh mắt Thẩm Hạo Trường, nàng dường như nhìn thấy Thẩm Hạo Hành, nhưng chỉ trong nháy mắt đó, Ninh Chiêu Nhi liền lập tức hoàn hồn, vội vàng né tránh sang một bên, cúi đầu lau nước mắt.

  Tay Thẩm Hạo Trường dừng lại giữa không trung một lúc, cuối cùng cũng không tức giận, chỉ là vẻ mặt không chút cảm xúc thu tay về.

  Biết giọt nước mắt này là rơi vì Thẩm Hạo Hành, trong lòng Thẩm Hạo Trường có chút khó chịu, hắn nhìn bóng dáng co ro trong góc, thở dài nói: "Hắn đúng là rất đáng thương, nhưng khi ta còn nhỏ vẫn sẽ hâm mộ hắn, bởi vì phụ hoàng thích hắn, vị phân của mẫu phi hắn lại cao như vậy, trong cả hoàng thành không ai dám khinh thường hắn, cho dù hắn có biểu hiện kém cỏi đến đâu..."

  Im lặng một lát, Thẩm Hạo Trường đột nhiên lại cười nói, "Sau này lớn hơn một chút, ta liền không còn hâm mộ hắn nữa, kỳ thật ta như vậy cũng rất tốt, ít nhất mẫu thân ta sẽ không đánh ta, bà ấy chỉ muốn ta ăn no mặc ấm, khỏe mạnh trưởng thành, sau này sinh mấy đứa con, cùng thê tử an ổn sống qua ngày là được rồi. Ta bây giờ đều đã làm được, chỉ còn thiếu cưới vợ sinh con, cho nên sau này nàng phải ăn nhiều một chút, dưỡng cho thân thể khỏe mạnh."

  Dưới ánh mắt ngày càng nóng bỏng của hắn, Ninh Chiêu Nhi đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nhỏ giọng nói: "Vương gia có lẽ không biết, thân thể này của ta không thể sinh con..."

  Thẩm Hạo Trường xua tay nói: "Không sao, chỉ cần nàng có thể mang thai, ta sẽ dùng hết mọi cách để nàng sinh con bình an."

  Đây là ý muốn lấy mạng nàng ra đánh cược.

  Ninh Chiêu Nhi đột nhiên rùng mình một cái.

  Âm thầm suy nghĩ một lát, nàng thử thăm dò nói: "Vương gia hôm nay cứu ta ra ngoài, ta vô cùng cảm kích, chắc hẳn Ngụy Vương mấy ngày nay cũng đang tìm ta khắp nơi, nếu để hắn biết..."

  "Nàng không cần lấy hắn ra dọa ta." Không đợi Ninh Chiêu Nhi nói xong, Thẩm Hạo Trường liền cười lạnh nói, "Hắn bị thương nặng, hiện giờ vẫn còn hôn mê, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, căn bản không rảnh quan tâm đến nàng."

Lời nói của Thẩm Hạo Trường dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Ninh Chiêu Nhi. Nàng dựa vào thành xe ngựa, ánh sáng trong mắt nàng theo ánh lửa tàn lụi trong lò than mà dần dần tan biến.

Tuyết rơi ở Bình Châu từ lúc trời tờ mờ sáng đã dần ngừng lại.

Khi Ninh Chiêu Nhi bước xuống xe ngựa, nàng trượt chân suýt ngã. Thẩm Hạo Trường đang nói chuyện với hạ nhân, thấy nàng bước đi khó khăn trên tuyết, hắn liền xoay người ôm ngang nàng lên.

Ninh Chiêu Nhi vùng vẫy muốn xuống, nhưng Thẩm Hạo Trường không hề quan tâm, sải bước dài vào trong phòng.

Trong phòng có hai tỳ nữ đang làm việc, thấy họ bước vào, vội vàng lui ra hành lễ cung kính.

Thẩm Hạo Trường đặt Ninh Chiêu Nhi xuống giường không hề nhẹ nhàng, Ninh Chiêu Nhi lập tức bò dậy, co người vào góc trong cùng, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.

"Mấy ngày nay chắc nàng cũng mệt mỏi rồi, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đến giờ cơm tối, ta sẽ đến thăm nàng." Thẩm Hạo Trường nói xong, quay đầu lại nói với hai tỳ nữ, "Phục vụ nàng cho tốt, nếu dám chậm trễ, các ngươi không cần phải sống nữa."

Hai tỳ nữ vội vàng nín thở, liên tục đáp vâng.

Đợi Thẩm Hạo Trường sải bước rời đi, hai tiểu tỳ nữ mới thở phào nhẹ nhõm, len lén đánh giá Ninh Chiêu Nhi trên giường.

Đây là lần đầu tiên Vương gia đưa nữ nhân về phủ, không biết nữ tử này là ai, dung mạo xinh đẹp nhưng lại tiều tụy.

Tiểu tỳ nữ chậm rãi tiến lên, cẩn thận nói với Ninh Chiêu Nhi: "Cô nương có muốn tắm rửa trước không?"

Ninh Chiêu Nhi không từ chối, bộ y phục này nàng đã mặc rất lâu rồi. Mấy ngày nay ở cùng Triệu Thái Phi, ngoài ăn uống ra, nàng thậm chí còn chưa rửa mặt một lần, người đã nhớp nháp khó chịu.

Sau khi tắm rửa, nàng ăn qua loa chút điểm tâm, người mệt mỏi đến mức đứng dậy cũng thấy chóng mặt. Cuối cùng nàng ngã xuống giường ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, đã gần đến giờ cơm tối.

Nhớ đến lời Thẩm Hạo Trường nói trước khi rời đi là sẽ đến vào giờ cơm tối, Ninh Chiêu Nhi giật mình ngồi dậy.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, tỳ nữ bên ngoài vội vàng chạy vào đỡ nàng xuống giường, một tỳ nữ khác nhanh chóng bưng đến một bát thuốc, nói là thuốc bổ tim, do Thẩm Hạo Trường dặn dò.

Trước đây, Ninh Chiêu Nhi không thấy thuốc đắng, nàng có thể uống cạn một bát lớn chỉ trong vài ngụm. Bây giờ vị giác dần hồi phục, vừa đưa thuốc vào miệng đã khiến nàng nhíu mày, vội vàng đặt bát thuốc xuống, nôn khan.

Cuối cùng, nàng phải uống từng ngụm nhỏ, rất lâu sau mới uống hết bát thuốc. Mứt quả mà tỳ nữ đưa tới lại rất ngon, Ninh Chiêu Nhi cuối cùng cũng được trải nghiệm niềm vui mà Tuế Hỉ đã cảm nhận khi ăn mứt quả thay nàng trước đây.

Chỉ là vừa nghĩ đến Tuế Hỉ, lông mày vừa giãn ra của Ninh Chiêu Nhi lại dần nhíu lại.

Cả Trúc An và Tuế Hỉ đều là nô bộc được sinh ra trong Triệu phủ, lần này bị đày đến Đông Di cũng bị đưa đi cùng. Trong trận hỗn loạn sau khi đến Đông Di, không biết hai người họ thế nào rồi.

"Sao lại ủ rũ vậy, chẳng lẽ là hạ nhân hầu hạ không chu đáo?"

Thẩm Hạo Trường không biết đã đến trong phòng từ lúc nào, đột nhiên lên tiếng khiến Ninh Chiêu Nhi giật mình. Hai tỳ nữ bên cạnh cũng bị dọa sợ, vội vàng cúi người hành lễ.

Ninh Chiêu Nhi hít sâu một hơi, đứng dậy hành lễ với Thẩm Hạo Trường theo họ.

Thẩm Hạo Trường có vẻ không hài lòng với hành động của nàng, hắn bước tới kéo nàng lại, "Hành lễ với ta làm gì, nếu muốn hành lễ, cũng không nên hành lễ của nô bộc."

Hắn vung tay ra hiệu, hai tỳ nữ lập tức cúi đầu lui xuống.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.