(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dung Lạc cung nằm ở hướng Bắc nhìn về hướng Nam, là vị trí trung tâm nhất trong hậu cung hoàng thành. Cung điện này vốn có tên là Khôn Ninh, là chính cung của các hoàng hậu đời trước.
Hai mươi năm trước, khi Hoàng thượng đón Vương Uyển Dung vào cung, đã để bà ta ở đây. Nghe nói lúc đó, thánh chỉ sắc phong hoàng hậu đã được soạn thảo xong, nhưng cuối cùng vì Thái hậu ra sức ngăn cản nên Vương Uyển Dung mới lỡ mất ngôi vị hoàng hậu.
Tuy nhiên, Hoàng thượng không để bà ta dời khỏi Khôn Ninh cung, mà trực tiếp đổi tên Khôn Ninh thành Dung Lạc, phong bà ta làm Quý phi. Tuy địa vị không bằng Hoàng hậu, nhưng trong số các phi tần, Hoàng thượng sủng ái bà ta nhất, không ai sánh bằng.
Trên ghế bành bằng gỗ đàn hương trong chính điện Dung Lạc cung, Vương Uyển Dung mặt mày u sầu. Giờ bà ta đã gần bốn mươi tuổi, nhưng thời gian dường như không nỡ tàn phá dung nhan tuyệt mỹ này, bà ta vẫn xinh đẹp như thuở ban đầu.
Thẩm Hạo Hành bước vào điện, cung kính hành lễ.
Hai mẹ con đã hơn nửa năm không gặp nhau, khi nhìn thấy Thẩm Hạo Hành, khóe mắt Vương Uyển Dung ửng đỏ. Bà ta không vội vàng lên tiếng, mà từ trên xuống dưới quan sát Thẩm Hạo Hành một lượt, sau đó mới lên tiếng hỏi han: "Vết thương thế nào rồi?"
Thẩm Hạo Hành giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt hiền lành nói: "Thưa mẫu phi, vẫn chưa lành hẳn."
Vẻ mặt buồn bã trong mắt Vương Uyển Dung càng thêm đậm, không khỏi thở dài: "Ngày hôm đó khi nghe thái y trở về báo cáo, ta đau như d.a.o cắt, hận không thể bay đến phủ con thăm nom, nhưng mẫu phi thân bất do kỷ..."
Nói đến đây, khóe mắt Vương Uyển Dung cuối cùng cũng ướt nhòe. Bà ta phẩy tay về phía thị nữ bên cạnh, những người hầu hạ trong điện đều cúi người lui ra.
Chờ cửa điện đóng lại, tiếng bước chân xa dần, trong phòng chỉ còn lại hai người, Vương Uyển Dung dùng đầu ngón tay lau đi vài giọt nước mắt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạo Hành đang đứng thẳng, đột nhiên quát lớn: "Quỳ xuống!"
Hai mươi năm qua, Vương Uyển Dung vẫn luôn đối xử với Thẩm Hạo Hành như vậy, lúc trước còn mẫu từ tử hiếu, sau đó liền trở nên lạnh lùng.
Thẩm Hạo Hành đã sớm quen rồi, sắc mặt không hề thay đổi, vô cùng ngoan ngoãn quỳ xuống.
Vương Uyển Dung vừa đứng dậy đi về phía tủ, vừa lạnh lùng chất vấn: "Con đã nửa năm không vào cung rồi, hôm nay đến trước tiên là gặp lão hoàng đế, sau đó là thăm Hoàng tổ mẫu, chỉ không đến gặp ta, là có lý do gì?"
Thẩm Hạo Hành như biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, không cần Vương Uyển Dung lên tiếng, hắn liền tự động cởi áo, cởi đến ngang eo, để lộ toàn bộ tấm lưng, vô cùng bình tĩnh nói: "Không có lý do gì, chỉ là thân thể không khỏe, nên..."
Lời còn chưa dứt, một roi da đã quất mạnh xuống lưng hắn.
Gân xanh trên trán Thẩm Hạo Hành giật giật, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nên không dám đến làm phiền mẫu thân."
Vương Uyển Dung cười lạnh nói: "Giờ con không chỉ tránh mặt ta, mà còn dám lừa gạt ta nữa sao?"
Nói xong, lại thêm một roi nữa, roi này còn mạnh hơn roi trước, trên làn da mịn màng lập tức nổi lên một vết roi đỏ ửng, thịt tróc da bong.
Vương Uyển Dung đi đến trước mặt hắn, vốn định tiếp tục trách mắng, nhưng khi ánh mắt rơi vào vết sẹo rõ ràng gần tim hắn, bà ta không khỏi dừng lại. Nhưng chỉ một chút d.a.o động vừa thoáng qua trong lòng, đã bị bà ta dập tắt.
"Đồ vô dụng." Vương Uyển Dung mắng khẽ, cố ép ánh mắt rời khỏi vết sẹo, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn vì nghiến răng nghiến lợi, "Mấy tên sơn tặc cũng có thể làm con bị thương, vô dụng như vậy thì con lấy gì báo thù cho cha?"
Lão hoàng đế hai mươi năm trước đã g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà chồng cũ bà ta, rồi lại cưỡng ép và làm nhục bà ta, mối thù m.á.u này không đội trời chung. Bao nhiêu năm nay, từng giây từng phút bà ta đều muốn lấy mạng của từng người nhà họ Thẩm để bồi thường.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Vương Uyển Dung càng thêm dữ tợn, như phát điên mà vung roi lên người hắn mấy nhát, làn da vốn trơn bóng lập tức rách toạc.
Trán Thẩm Hạo Hành rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, hai má đỏ bừng vì cố gắng chịu đựng, hắn hít sâu một hơi, khi mở miệng, giọng điệu vẫn giữ được sự bình tĩnh như thường: "Con chưa bao giờ quên."
Do vừa rồi dùng sức quá mạnh, tay Vương Uyển Dung cầm roi cũng run lên không ngừng, nhưng bà ta không những không buông ra, mà còn nắm chặt roi da hơn: "Vậy con nói xem, con đã làm được những gì?"
Thẩm Hạo Hành nói: "Năm nay con đối ngoại tuyên bố dưỡng bệnh trên giường, nhưng thực ra là âm thầm điều tra Thái tử, Tề vương, Tần..."
Chữ "vương" còn chưa nói ra khỏi miệng, roi da lại quất xuống, Vương Uyển Dung tức giận quát: "Ta hỏi là những chuyện này sao?"
Những chuyện này Thẩm Hạo Hành đã viết trong thư mật gửi cho bà ta một lần rồi. Rõ ràng, Vương Uyển Dung cảm thấy hắn đang giấu giếm điều gì đó, nhưng bà ta không nói thẳng ra, mà đang đợi Thẩm Hạo Hành tự mình thú nhận.
Trong phòng nhất thời im lặng, chỉ còn lại tiếng mồ hôi và m.á.u nhỏ giọt xuống đất.
Vương Uyển Dung chậm rãi tiến lên một bước, đột nhiên lại dịu giọng nói: "Tháng trước tại sao con lại đến Hành Châu?"
Bàn tay thon dài trong tay áo đột nhiên siết chặt.
Thẩm Hạo Hành trầm giọng đáp: "Vì còn một vài chứng cứ liên quan đến vụ vỡ đê Vĩnh Châu bị thất lạc ở Hành Châu, nên conđã bí mật đến đó tìm kiếm."
Vương Uyển Dung từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt giống hệt mình, chậm rãi hỏi: "Tìm được rồi sao?"
Thẩm Hạo Hành đáp: "Tìm được rồi."
Trên mặt Vương Uyển Dung lộ ra nụ cười: "Tốt lắm, con trai ngoan của ta, cha con ở trên trời có linh thiêng ắt sẽ phù hộ cho hai mẹ con chúng ta bình an khỏe mạnh, cũng sẽ nguyền rủa cho cả dòng họ Thẩm kia sớm ngày diệt vong."
Bà vừa nói, vừa nhẹ nhàng nâng tay áo của Thẩm Hạo Hành lên, vết thương m.á.u thịt lẫn lộn chạm vào lớp vải, phát ra tiếng dính nhớp khó nhận biết.
Ánh mắt Vương Uyển Dung ngấn lệ, bà lập tức quay lưng lại, ngẩng đầu nhìn bức tranh Giang Nam treo trên tường, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: "Đứng dậy đi."
Thẩm Hạo Hành vững vàng đứng dậy, cúi đầu chỉnh lại y phục.
Vương Uyển Dung cũng quay người lại, chậm rãi bước đến trước mặt hắn, dùng giọng điệu ôn hòa nhìn vào đôi mắt đào hoa có thể câu hồn đoạt phách kia: "Con giờ đã hai mươi mốt tuổi, đúng là tuổi nên thành thân, nói thật với ta, con có động lòng với cô nương nào chưa?"
Ánh mắt Thẩm Hạo Hành không hề né tránh, nhìn thẳng vào bà: "Đại thù chưa báo, con không có tâm tư nghĩ đến chuyện đó."
Dung quý phi không nói gì, chỉ khẽ nheo mắt, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán hắn.
Đợi đến khi lau sạch giọt mồ hôi cuối cùng, trên mặt bà chợt lóe lên tia lạnh lẽo, một tiếng "bộp" vang lên trên mặt Thẩm Hạo Hành, móng tay dài của bà để lại một vệt m.á.u dài trên má hắn.
Thẩm Hạo Hành không hề thay đổi sắc mặt, chỉ theo bản năng chớp mắt một cái.
Vương Uyển Dung nhìn thấy vết m.á.u đó, lại hơi sững sờ, một tia cảm xúc phức tạp thoáng qua trong mắt, nhưng ngay sau đó, bà lại tức giận túm lấy cổ áo Thẩm Hạo Hành, kéo hắn lại gần, thấp giọng quát: "Con quên ta đã từng nói gì với con rồi sao? Thứ dơ bẩn nhất trên đời này…"
"Thứ dơ bẩn nhất, mê hoặc lòng người nhất trên đời này chính là tình cảm nam nữ, nếu con là người bình thường thì cũng thôi, nhưng con mang trên mình mối thù máu, tuyệt đối không được sa vào tình yêu." Thẩm Hạo Hành lặp lại từng chữ lời nói của Vương Uyển Dung.
Giờ phút này hắn đã hoàn toàn hiểu ra, bên cạnh hắn có người đã truyền chuyện của Ninh Chiêu Nhi đến tai mẫu thân, nếu đã vậy hắn cũng không cần phải giấu diếm nữa.
"Giữa con và nàng ấy không phải như mẫu thân nghĩ đâu, trong mắt con, nàng ấy cũng giống như những con rắn con thú mà con nuôi, không hề có ý…"
"Giết nàng ta đi." Vương Uyển Dung lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt m.á.u đang rỉ ra trên má hắn, trên mặt nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ngoài kia: "Nếu đã không khác gì những thứ đó, thì g.i.ế.c đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");