Thúy Kiều Là Của Hoạn Thư

Chương 7: Đau Lòng




Một đêm ở tửu lầu Kiều có chút thoải mái, thoát được sự tra tấn của Tú Bà không cần phải bán thân mình.

Một phần cũng nhờ Hoạn Thư.

Thúy Kiều nghĩ rồi lại chợt nhếch môi mà cười lúc nào không hay.

Lúc xuống lầu nàng ngồi vào bàn. Bỗng một nam nhân bước đến ngồi cạnh nàng. Nam nhân nhìn có chút quen mắt nhưng nàng không nghĩ nhiều cũng để hắn ngồi ở đó.

Vừa ngay lúc này nàng cảm thấy có ánh mắt nhìn vào mình khi ngẩn đầu lên thì thấy tên nam nhân đó đang dán mắt nhìn nàng chằm chằm.

Khi mắt hai người chạm nhau chợt nàng run lên nhè nhẹ bởi hắn quá tuấn tú không giống với những người khác. Nàng chợt lên tiếng hỏi

"Ngươi sao cứ nhìn ta?"

"Khi nào ngươi thấy ta nhìn ngươi" nói rồi hắn chợt nở nụ cười.

"Ta..." Thúy Kiều nghẹn lời không biết phải nói gì.

Khi này tên nam nhân đó cười khiến mặt nàng càng ửng đỏ mà cuối đầu xuống không dám ngẩn lên.

Nha hoàn bên cạnh hắn chợt cúi đầu ghé vào tai hắn nói gì đó mà nàng không nghe được.

"Tiểu thư sao người lại đi đùa giỡn với một nữ tử như vậy?"

Tiểu Khả kê vào tai Hoạn Thư mà nói lí nhí.

Hoạn Thư không trả lời Tiểu Khả chỉ chỉ làm động tác kêu nàng im lặng đừng nói nữa.

Tiểu Khả thấy vậy cũng đành bất lực mà nhìn chủ tử mình.

Sao khi giải quyết xong cái bụng đói của mình thì Thúy Kiều định rời đi. Hoạn Thư thấy vậy cũng định đứng dậy đi theo thì từ ngoài một nam nhân chạy đến.

Hắn không ai khác là Kim Trọng.

Kim Trọng bước vào nắm lấy tay Thúy Kiều mà ôm nàng vào lòng mình.

Hoạn Thư một bên không vừa mắt liền cố ý làm đổ bình trà vào chân hắn. Kim Trọng giận dữ túm lấy cổ áo nàng ta, nhưng thế nào lại bị nàng ta đánh cho ngã xuống đất.

Tiểu Khả bên cạnh thấy chủ tử mình đột nhiên đánh người mà hốt hoảng

"Tiểu...công tử dừng tay lại đi"

Tay hắn không ngờ lại có thể lành. Hoạn Thư nghĩ rồi hừ lạnh.

Thúy Kiều một bên chưa hiểu sự việc gì xảy ra khi nhìn lại thì đã thấy Kim Trọng bị tên kia đánh túi bụi. Nàng liền đưa tay đẩy Hoạn Thư ra.

"Ngươi ta không biết sao lại đánh ta" Kim Trọng ai oán đứng dậy thân thể đau nhứt mà quát.

Lúc này bình tĩnh lại Hoạn Thư giật mình vì hành động của mình nàng không nói tiếng nào chợt hừ một cái rồi quay đi ngồi vào bàn.

Thúy Kiều thấy không ổn liền khuyên Kim Trọng "Chàng bỏ qua cho hắn đi ta nghĩ là hắn có bệnh thôi" nói rồi Thúy Kiều quay lại nhìn Hoạn Thư mà nháy mắt một cái.

Hoạn Thư cũng không tranh chấp nữa mà rót trà uống ực ực.

Thúy Kiều thấy tay Kim Trọng lành lặn có chút nghi hoặc nhưng cũng cho qua mà hỏi. "Chàng sao biết ta ở đây"

"Trùng hợp ta nghe bằng hữu nói" Kim Trọng vừa nói vừa cười với nàng.

Rồi bỗng hắn im bặt một hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng "Kiều nhi ta xin lỗi gia đình nàng đã..."

"Gia đình ta làm sao" Nghe tin gia đình Thúy Kiều càng gấp.

"Ta xin lỗi Hoạn Thư nàng đã giết sạch người nhà họ Vương rồi"

"Ngươi nói gì" một cổ chua sót dâng lên nàng đau lòng không biết nói gì hơn

Tại sao lại là nàng

Không khí đau lòng mất mát im lặng chợt "Xoảng" một tiếng chén trà từ tay Hoạn Thư rơi xuống vỡ tan nát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.