Sau khi mắt anh khỏe lại, việc học của cô anh rất nhiệt tình hướng dẫn. Mà cô cũng không muốn từ chối. Đơn giản là cô biết bản thân mình tự bơi thì tới chưa đến Tây Thiên cô cũng đã vung bút bỏ chạy. Thật sự môn Toán là kẻ thù của cô, cho dù đã học thuộc công thức, chăm chỉ làm lại các dạng toán nhưng khi gặp một bài toán nào đó có một điểm mới nào đó cô lại không tài nào làm được. Như vậy thì việc thi vào một trường Cao trung tốt rất khó. Anh cũng chẳng thể ở lại được bao lâu. Dạo này dường như sức miễn nhiễm của cô đối với anh tăng mạnh, cô cũng không cảm thấy khó chịu hay tim đập nhanh khi ở gần anh rồi. Có lẽ mối quan hệ này bây giờ có thể hình dung bằng cụm từ anh trai – em gái nhỉ?
“ Bài này em không thể dùng công thức này, em phải dùng cách chia Hoocner sau đó lại viết phương trình hai ẩn tìm ra hai điểm, kiểm tra lại xem hai nghiệm đó có phải nghiệm của phương trình. Nếu phải thì kết hợp với nghiệp x ban nãy được ba nghiệm. Ba nghiệm đó là tọa độ x, nhiệm vụ của em là tìm tọa độ y. Cuối cùng là suy ra quỹ tích. Đã hiểu chưa?”
Cô gật đầu, không thể nói không hiểu, nếu không anh sẽ gõ đầu cô. Cô đã ngốc như vậy rồi, không thể nào bị anh gõ ngốc thêm nữa.
“ Ngày mai em đi học rồi, tối nay nên nghỉ sớm đi.”
Nói rồi anh rất có tự giác rời khỏi phòng cô. Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, cô và anh dường như có một loại ăn ý khó nói. Anh hiểu cô không muốn tiếp xúc quá thân cận với anh, anh biết nên dừng ở điểm nào. Song, lại có thể khiến cô một chút cho anh nhích gần thêm một vài mm mà không thể kháng cự.
Trở về phòng, Tô Mặc Hàn ôn nhu lúc nãy biến mất, anh bật laptop, dùng một tay di chuyển thoăn thoắt trên bàn phím, xử lí một chuỗi số liệu dài ngoằn trên màn hình. Đôi mắt sắc bén như chim ưng không bỏ qua một chi tiết nào. Trên màn hình là báo cáo tài chính của Tô thị mấy năm qua, nhìn thì có vẻ rất hoàn mĩ, không một lỗ hổng nào nhưng thực chất mỗi năm sẽ có một khoản lớn vốn bị chuyển ra bên ngoài. Tài liệu này anh không định bản thân công khai, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau mới là phương án tốt ở thời điểm này. Chỉ trách anh trước đó quá ngây thơ, tin tưởng rằng bản thân mình không tranh đoạt thì người ta sẽ để yên cho mình. Sau đó mất một khoảng thời gian rất lâu anh mới nhìn rõ bọn họ, hại Họa Họa phải theo anh chịu khổ. Bọn họ, anh sẽ không tha cho một ai hết.
Trường trung học Ngôn Họa đang theo học là Quang Hoa, ngôi trường dành cho con em của quan chức và các gia tộc giàu có. Cô có thể theo học ở đây đều là do ông Ngôn có quan hệ thân thiết với hiệu trưởng. Trước lúc lâm chung ông Ngôn đã gửi gắm cô cho hiệu trưởng, tức là vị đang ngồi trước mặt cô đây, Lê thúc – Lê Tông Dận.
“ Ngôn Họa, ta có nghe cháu bị tấn công. Xin lỗi, ta vừa mới từ Mĩ trở về không thể có mặt kịp thời. Nhìn cháu khỏe mạnh thể này ta cũng an tâm. Ngôn Họa, hay là cháu chuyển đến nhà chúng ta, thuận tiện để ta và thẩm thẩm cháu chăm sóc tiện chăm sóc. Ta đã hứa với ông Ngôn chăm sóc cháu tử tế, ta nhất định phải để ông ấy yên lòng.”
Lê thúc thật sự là một trưởng bối tốt, rất quan tâm tới cô, nhưng cô không thích vị thẩm thẩm nhà thúc ấy, với lại ở nhà cô còn một người bệnh phải lo lắng, làm sao bỏ của chạy lấy người được.
“ Lê thúc, cháu cảm ơn ý tốt của thúc, nhưng mà cháu không muốn rời khỏi nhà, trong nhà có rất nhiều kỷ niệm của cháu và ông nội, cháu rất nhớ ông, không muốn rời đi…”
Cô còn giả vờ sục sùi, rơi vài giọt nước mắt. Thấy cô đáng thương như vậy, Lê thúc cũng không ép ép cô nữa, bảo cô về lớp, dặn dò nếu có bất cứ vấn đề gì thì phải báo với thúc ấy một tiếng. Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Bước vào lớp, tiếng ồn đột ngột chấm dứt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Cũng phải thôi, chắc họ đều biết ông cô vừa mất, nghĩ rằng sẽ không ai lo lắng cho cô nữa. Những đứa trẻ từng tuổi này, lại sinh ra trong gia đình giàu có thì những âm mưu, ganh ghét chiếm đoạt tài sản thì vô số kể. Tiếc là ông Ngôn đã sớm dự liệu tất cả nên cô không phải đối mặt với tình huống đó.
Ngay thời điểm đó Lý An Nhiên bước vào sau cô, đảo mắt, lớn tiếng.
“ Nhìn cái gì. Chưa từng thấy mĩ nhân à? Các người làm gì thì tiếp tục đi”
Nói rồi cô ấy liền lôi cô về chỗ ngồi của cô ấy, bàn thứ hai từ dưới lên, gần cửa sổ. Lý An Nhiên là bạn cùng bàn cấp hai của cô, quan hệ của bọn cô lúc ấy có thể cũng được xem như thân thiết. Có điều sau khi cùng Tô Mặc Hàn sang Mĩ cô đã mất liên lạc với cô ấy. Sau ngày có tình cờ gặp lại một lần nhưng cả hai đã trở nên xa lạ.
Lý An Nhiên xuất thân là con cháu nhà tướng, ăn to nói lớn, khảng khái, hào sảng mặc dù dáng vẻ rất mềm mại, đáng yêu. Lúc này đây cô ấy lại dùng một giọng rất dìu dàng an ủi cô.
“ Ngôn Họa, tôi biết cậu rất đau lòng, nhưng người đã mất thì không thể sống lại. Ông cậu rất thương cậu, chắc chắn hi vọng cậu có thể sống tốt. Vì vậy cậu không được bi quan, phải sống tốt hiểu không?”
Không thể trách cô ấy lo lắng cho cô như thế, quả thật cô của trước đây là kiểu người hướng nội, bao nhiêu tâm sự đều dấu trong lòng. Bi thương đều gánh chịu một mình. Rất dễ sinh ra cảm xúc tiêu cực.
Cô rất biết ơn người ạn này, vỗ vỗ tay cô ấy, mỉm cười.
“ An Nhiên, cậu an tâm đi, tớ rất ổn. Tớ vẫn còn nhiếu thứ chưa thực hiện được nên sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”
Lý An Nhiên có chút nghiền nghẫm cô, sau đó lại cười cười nói:
“ Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi!”
Tiết học đầu tiên hôm nay là môn Văn, giáo viên là cô Ôn – cũng chính là chủ nhiệm của lớp cô năm nay. Cô Ôn người cũng như tên, là một người rất văn nhã, hiền diệu. Vào lớp điều đầu tiên cô ấy làm chính là an ủi cô. Thật sự cô rất thích cô giáo này. Tiết Văn tưởng như nhàm chán nhưng cô ấy giảng rất sống động. Có lẽ năm học này rất đáng mong chờ.
Giờ nghỉ, tất cả đều kéo nhau xuống nhà ăn trưa. Cô đang quẫn bách, chuyện là cô đã quên mất rằng muốn dùng cơm thì phải có thẻ cơm, nhưng mà cô lại không mang thẻ đó theo. Chắc là trưa nay cô phải nhịn đói rồi. Lý An Nhiên muốn cùng cô xuống nhà ăn nhưng cô đành phải từ chối.
“ An Nhiên, tớ quên thẻ rồi. Cậu đi ăn đi. Tớ ở lại nghỉ ngơi một lát.”
“ Ngôn Họa, không sao, hôm nay tớ bao. Cậu theo tôi xuống nhà ăn. Không thể để bụng đói được, buổi chiều còn có tiết thể dục”
Dưới sự nhiệt tình của Lý An Nhiên, cô cũng bị ép ăn đến bụng không thể chứa nổi, có chút khó chịu. Dù vậy tiết sau là tiết Toán, cô không thể xin xuống phòng y tế được. May mắn là qua mấy tiếng đồng hồ thì bụng cô khá hơn rồi.
“ Ngôn Họa, xin lỗi, lần sau tôi sẽ không ép cậu ăn nhiều như vậy nữa.”
“ Không sao, là do tớ quá đói thôi.”
Cô và Lý An Nhiên thầm thì. Không ngờ liền bị Diệt tuyệt sư thái phát hiện. Duyệt tuyệt sư thái người cũng như danh, là một bà cô quá lứa lỡ thì, tính tình cực kì khó chịu, không hiểu vì sao bà ấy lại đặc biệt thích chú ý đến cô. Từ đầu tiết đến giờ đã gọi cô đứng lên hỏi ba lần. Lần này thì e rằng cô không xong rồi. Qủa nhiên là cô và Lý An Nhiên bị đuổi khỏi lớp, phạt đứng ngoài hành lang.
“ Hai em ra đứng ngoài hành lang cho tôi. Còn các em nữa, tôi cảnh cáo các em, giờ học của tôi không được phép nói chuyện hay làm việc riêng, nếu không sẽ giống như hai bạn vừa rồi. Có nghe không?”
Dưới uy áp của bà ta, cả lớp đều phải cúi đầu “ Vâng”.
Buổi chiều là tiết học cầu lông, cô lấy cớ đau bụng liền xin đến phòng y tế.
Tan học, cô đi thẳng về nhà. Trước tiểu khu, cô nhìn thấy một hai người mặt âu phục đen, nhưng trong đó cô lại ra một người, Lưu Tín – tâm phúc của anh cả nhà họ Tô, Tô Trí Uy. Nhanh thật, vậy mà bọn họ tìm đến đây rồi ư?
Tô Mặc Hàng đang ngồi trong phòng khách xem laptop, thấy cô về, anh gập laptop lại. Đứng dậy, tiến lại định đỡ cặp xách cho cô nhưng cô nhanh chóng lùi lại, rồi đi thẳng về phòng. Bàn tay anh đưa trong trong không trung từ từ rút lại, buông thỏng. Anh không hiểu vì sao Họa Họa đối với anh lúc gần lúc xa. Dường như cô ấy đang cố kéo dài khoảng cách giữa họ.
Trên bàn ăn, cả hai đều rất tập trung dùng bữa, không khí im lặng và có chút căng thẳng, thím Trương ngồi bên cạnh cũng thấy không quen. Đánh bạo, bà liền hỏi cô về việc học ở trường.
“ Họa Họa hôm nay đi học có gì đặc biệt không?”
Cô trả lời có lệ. “ Cũng không có gì đặc biệt ạ!”
Bữa cơm kết thúc không mất vui vẻ. Cô trở về phòng, suy nghĩ rất lâu. Bây giờ cô đã không còn thời gian để chờ anh nhớ lại rồi, chỉ có thể nói cho anh biết thân phận của anh, chuyện còn lại là do anh tự quyết định. Trong hình hài một cô bé 15 tuổi nếu như cô có muốn giúp anh cô cũng lực bất tòng tâm, huống chi cô cũng không muốn dính vào vũng nước đục này.
Cô đứng trước của phòng anh, gõ cửa. Anh nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy cô anh thoáng chút ngạc nhiên rồi vui vẻ nghiêng người, nhường bước cho cô vào.
Cô không vội nói ngay mà hỏi anh.
“ Hơn một tháng rồi, từ ngày anh tỉnh lại đến giờ, anh có nhớ được điều gì không?”
Anh lắc đầu, ánh mắt tha thiết nhìn cô trông rất tội. Cô đọc được trong đôi mắt đó như muốn nói “ Anh không nhớ gì cả, em đừng đuổi anh đi!”. Không được, không thể mềm lòng được Ngôn Họa à. Do dù mày giữ anh ấy lại được thì đến lúc anh ấy nhớ lại, anh ấy cũng sẽ rời đi. Anh ấy là đại bàng sải cánh trên bầu trời cao rộng chứ không thể ở đây sống kiếp gà rừng cùng mày được.
“ Không sao. Một tháng cũng đủ để tôi điều tra tường tận về anh. Bây giờ hãy để tôi nói cho anh biết. Anh là ai.”
“ Anh là Tô Mặc Hàn, cửu thiếu gia của Tô gia. Tô gia là một gia tộc rất lâu đời. Bố anh chỉ có mình anh. Tuy nhiên trong dòng họ thì anh có tận bốn người anh và ba người chị gái, một cô em họ năm nay năm tuổi. Nếu anh trở về, người anh nên đề phòng là Tô Trí Uy, anh cả của anh. Người còn lại là Tô Vân Thâm, người này…tôi không lường được. Hôm nay tôi đã thấy Lưu Trí, cánh tay phải của Tô Trí Uy ở trước tiểu khu. Chuyện anh ở chỗ tôi sẽ nhanh chóng bị phát hiện thôi. Như tôi nói, gia tộc của anh rất phiền toái…và tôi không thích dính đến phiền toái. “
Mỗi lời cô nói ra mắt anh là sâu thêm một tầng. Có lẽ giờ phút này anh đã đoán ra được nguyên nhân cô xa lánh anh. Cô là Ngôn Họa, Ngôn Họa của anh!