Thương Hải Hồ Điệp

Chương 11




Ký ức hồi chuyển, Cố Tích Triều nhớ lại trước khi hôn mê, người kia áp sát bên tai y, nói: “Cố Tích Triều, ngươi nợ ta nhiều như vậy còn chưa trả, nếu ngươi dám chết, đuổi tới địa ngục ta cũng phải lôi ngươi về!”

Ý cười dâng đến khóe môi, lập tức trở nên chua chát ———- Địa ngục ư? Đáng tiếc, ác nhân như ta ngay cả Diêm Vương cũng không chịu thu nhận…

—–

Hoàng hôn, thu hàn, trấn Bố Y.

Một cơn gió se lạnh luồn qua cánh cửa khép hờ, thổi lay chân rèm, đồng thời đánh thức người trên giường.

Bệnh cũ chưa khỏi thêm thương mới, Cố Tích Triều một lần nữa giành lại tấm thân rách nát như bông từ Quỷ Môn Quan. Lông my khẽ run, Cố Tích Triều đã tỉnh nhưng không muốn mở mắt.

Yên tĩnh.

Căn phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình. Lồng ngực ách tức, đầu óc mơ hồ, toàn thân không chỗ nào không đau, không chỗ nào không ầm ĩ báo với y, ngươi còn sống!

Ký ức hồi chuyển, Cố Tích Triều nhớ lại trước khi hôn mê, người kia áp sát bên tai y, nói: “Cố Tích Triều, ngươi nợ ta nhiều như vậy còn chưa trả, nếu ngươi dám chết, đuổi tới địa ngục ta cũng phải lôi ngươi về!”

Ý cười dâng đến khóe môi, lập tức trở nên chua chát ———- Địa ngục ư? Đáng tiếc, ác nhân như ta ngay cả Diêm Vương cũng không chịu thu nhận…

Một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền vào từ ngoài cửa, khẽ như lá rơi, nếu không phải lúc này Cố Tích Triều đang nhắm mắt ngưng thần, e rằng ngay cả y cũng không chú ý tới. Cố Tích Triều ngay lập tức xác định người này không phải Thích Thiếu Thương. Kỳ thực không phải cho rằng Thích Thiếu Thương không có khinh công tuyệt diệu như thế, mà vì y biết người kia tuyệt đối sẽ không cố ý che đậy hành tung. Với tính cách của Thích Thiếu Thương, dù trong phòng có cao thủ khó nhằn cỡ nào cũng không ảnh hưởng đến bước chân đường đường chính chính của hắn.

Không phải Thích Thiếu Thương, vậy thì là ai? Cố Tích Triều nhất thời căng thẳng thần kinh.

Cửa, lặng lẽ đẩy ra, tiếng tay áo mang gió, một người chậm rãi đi đến trước giường.

Một làn hương thanh nhã thoảng qua, Cố Tích Triều âm thầm thở phào, tay nắm Thần Khốc tiểu phủ cũng từ từ thả lỏng.

“Ngươi có tin vừa rồi ta có ít nhất hai mươi loại thủ pháp để dồn ngươi vào chỗ chết?” Người tới quan sát y hồi lâu mới mở miệng, chất giọng trong trẻo xuất chúng hệt như con người nàng.

Mở mắt, Cố Tích Triều nhìn vào đôi nhãn châu giảo hoạt ấp ủ mưu đồ kia, lễ độ đáp trả: “Thế cô có tin ngay trước khi cô sử dụng hai mươi loại thủ pháp đó ta đã biến cô thành một thi thể?”

Ý cười dần lan rộng sang hai bên khóe môi, Long Tập Phong lùi xa mép giường, ngồi xuống bên bàn: “Ta đương nhiên tin. Bởi ngươi là Ngọc Diện Tu La Thất Lược công tử danh chấn giang hồ, khét tiếng tâm – ngoan – thủ – lạt – vô – tình – tuyệt – nghĩa!” Tám chữ sau cùng phát âm đặc biệt rành rọt, trong mắt nàng cũng chẳng buồn che giấu vẻ khinh miệt.

Chỉnh chu y phục thong thả ngồi dậy, Cố Tích Triều phảng phất không nghe thấy câu nói châm chọc của Long Tập Phong.

Còn tưởng Cố Tích Triều sẽ thẹn quá hóa giận, ai ngờ đối phương không chút để tâm, phản ứng này trái lại khiến Long Tập Phong có điểm thất vọng, hai tay đan nhau đặt lên đầu gối, nhoài người về phía Cố Tích Triều, Long Tập Phong lấy làm lạ hỏi: “Ngươi không giận?”

Mâu quang Cố Tích Triều hờ hững quét qua mặt Long Tập Phong, hướng tới cửa sổ, ngoài kia tà dương như máu.

“Giận cái gì? Cô nói không sai, chẳng qua cô bỏ sót một điều, ta còn là hạng người để đạt được mục đích sẽ bất chấp thủ đoạn. Điểm này có lẽ chúng ta rất giống nhau.”

Long Tập Phong khó hiểu hỏi: “Cố công tử nói thế là sao?”

“Tức là nói chúng ta đều đang làm cùng một việc vì mục đích của bản thân, chỉ là thủ đoạn không giống nhau thôi.” Đường nhìn trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Long Tập Phong, Cố Tích Triều nhân lúc sắc mặt nàng hơi biến bồi thêm một câu: “Có điều, thủ đoạn của Long cô nương, không được cao minh cho lắm.”

Ánh mắt ngưng trọng, nụ cười của Long Tập Phong cũng đông cứng trên môi.

“Ngươi nói gì?”

“Ta nói cái mà Long cô nương tự cho là kế hoạch thiên y vô phùng, kỳ thực trăm ngàn kẽ hở.” Không đợi Long Tập Phong mở miệng, Cố Tích Triều đã khoan thai bước đến bên cửa sổ tự tiếp lời: “Đầu tiên là bố trí mai phục ở trà liêu, dùng Đường Mị làm mồi đánh lạc hướng ta, thừa cơ vây bắt Thích Thiếu Thương. Không ngờ, Thích Thiếu Thương võ công cao cường, nội lực thâm hậu đám tép riu các người không địch nổi, tình thế cấp bách cô đành phải bắn chết đồng bọn, lại dùng Vong Kê Thạch trên đuôi tên của Tam tâm nhị ý tiễn mê hoặc tâm trí, song song đó, cô cũng phát tín hiệu cho Chỉ Túy Kim Mê đã mai phục trong rừng tấn công ta, buộc ta giết người, không ngờ đại sự sắp thành lại hỏng ngang xương, còn ngộ sát đồng bọn. Đến khi Thích Thiếu Thương chạy tới cô lại thúc động Khống Tâm thuật, muốn bọn ta tàn sát lẫn nhau, kết quả một lần nữa ngoài dự liệu, Khống Tâm thuật vô hiệu, thích sát thất bại. Bất quá, tựa hồ vẫn chưa ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, một mạch truy tung, cô tái xuất bằng thân phận tiểu thư Long gia đường hoàng cao quý, lại thêm “Kim Lan” làm chứng đạt được sự tín nhiệm của Thích Thiếu Thương, thiết nghĩ bước tiếp theo Long cô nương hẳn đã sắp đặt càng chu toàn.”

Như thể tự mình tham gia, Cố Tích Triều tỉ mỉ phân tích kế hoạch của Long Tập Phong không sót một chi tiết. Liếc mắt quan sát biến hóa trên mặt đối phương, Cố Tích Triều khóe môi không khỏi câu ra một tia tiếu ý tinh quái.

Kinh nghi tức giận chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, thay vào đó là một nụ cười thích ứng với tình hình, Long Tập Phong gật đầu khen: “Thất Lược công tử quả nhiên danh bất hư truyền, tâm tư kín kẽ, mắt tinh như ưng, người thường khó mà bì kịp. Bất quá, ngươi chung quy vẫn nói sai một điểm. Chỉ Túy Kim Mê ra tay đả thương ngươi chứ không giết ngươi, không phải thất thủ, mà là ta cố ý lưu lại mạng ngươi, để mượn độc của Chỉ Túy tiêu hao nội lực của Thích Thiếu Thương.” Cười đến ý vị thâm trường, Long Tập Phong lại nhìn Cố Tích Triều: “Bởi vì ta biết hắn sẽ không trơ mắt thấy ngươi trúng độc mà khoanh tay đứng nhìn.”

Trong lòng phiên giang đảo hải, Cố Tích Triều vẫn giữ thần sắc lãnh tĩnh trước sau như một, nhướn mày, lạnh lùng nói: “Long cô nương coi Thích Thiếu Thương là một tên ngốc sao? Cô cho rằng hắn sẽ dễ dàng tin một ả nha đầu mới gặp đã dùng Khống tâm thuật với hắn?”

Giãn mặt giãn mày, Long Tập Phong nghiêng đầu nhìn Cố Tích Triều, nụ cười xán lạn ngây thơ: “Hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng tin ta, hắn chỉ là cực tin ta thôi! Dùng mạng ngươi đủ để đổi lấy lòng tin của hắn. Điểm này, ngươi phải rõ hơn ta chứ!” Câu cuối cùng ngữ khí của Long Tập Phong hiển nhiên mang theo gai nhọn.

Ngực đau nhói một trận, Cố Tích Triều che miệng ho khan. Trong tiếng ho, thanh âm Long Tập Phong vẫn đứt quãng rót vào tai.

“Theo như ngươi nói, chúng ta mục đích giống nhau… Ta không thù không oán với Thích Thiếu Thương, ta giết hắn, chỉ vì muốn có được, người ta yêu… Còn ngươi? Ngươi muốn cái gì? Danh lợi, quyền thế?… Hay tình cảm của nữ nhân? Kích khởi ý chí phấn đấu của nam nhân cũng chỉ có những thứ đó. Cố Tích Triều, cho dù ngươi thông minh tuyệt đỉnh cũng phải hao hết tâm tư tranh đoạt những gì muốn có?… Chúng ta dựa vào bản lĩnh của chính mình, xem Thích Thiếu Thương rốt cuộc chết vào tay ai!”

Cơn ho càng thêm kịch liệt, gập người dựa trên bàn, Cố Tích Triều dường như muốn ho ra cả ngũ tạng lục phủ. Nước mắt cũng trào ra theo cơn ho, trong tầm nhìn nhạt nhòa, một thân ảnh bạch y cao lớn dưới ánh chiều tà đang đi về hướng này từ đầu con phố.

Còn muốn gì nữa? Còn tranh gì nữa? Vãn Tình đã mất, còn có gì đáng để thủ hộ? Đời này chỉ còn chút tôn nghiêm mỏng manh, dù cho chết, cũng không thể vứt bỏ, tôn nghiêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.