Thuê Bạn Gái Về Nhà

Chương 2




Chương 2:

Editor: Viên Đường

----

"208... 208..." Kiều Nhuế cầm di động, vừa đi vừa dò lại số điện thoại theo tin nhắn vừa gửi đến của Minh Nam.

Trải qua một đêm trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng Kiều Nhuế quyết định sẽ làm theo đề nghị của Minh Nam – thuê một người bạn gái về nhà ăn tết để tránh phải đi xem mắt.

Buổi tối Kiều Nhuế vừa tan làm liền vội chạy đến chỗ hẹn, cũng chẳng kịp về nhà thay quần áo mà mang cái áo sơ mi rộng thùng thình phối với quần jeans, còn mang theo một cái túi, thoạt nhìn rất có khí chất của người làm công ăn lương.

Theo lời của Minh Nam, đối phương cùng tuổi với nàng, tên là Hứa Nhu Gia, nghề nghiệp thì nàng không dám hỏi, nàng sợ Minh Nam sẽ thật sự bảo rằng "Cô ta là gái gọi."

Mà ảnh chụp được gửi đến chỉ lộ ra sườn mặt của người kia, cùng sống mũi cao thẳng và chiếc cằm xinh đẹp, nhìn lướt qua cũng đoán được là một mỹ nhân. Nhưng thực tế như thế nào thì chưa biết, bởi hiện nay kỹ thuật photoshop càng ngày càng chân thực, không biết đâu là thật đâu là giả.

Trong lần gặp mặt này, Kiều Nhuế vẫn giữ quan điểm nếu không thuận lợi thì nàng sẽ bỏ ngay ý tưởng thuê bạn gái.

207...

Kiều Nhuế bỗng nhiên ngừng bước, nàng đưa mắt nhìn về phía cái ghế dài, không nhịn được mà bắt đầu khẩn trương, bỏ qua nghề nghiệp đặc biệt của đối phương, nàng vẫn cảm giác dạ dày quặn đau khi nghĩ đến việc lần đầu tiên mình ăn cơm với một cô gái xa lạ lại là vì một giao dịch giữa hai người.

Nàng không biết mình có thể ở chung một chỗ với Hứa Nhu Gia được không, nếu như không thể thoải mái chung đụng mà phải ăn cơm trong không khí xấu hổ, thì nàng mong rằng đối phương thà rằng không phải một đại mỹ nhân như Minh Nam nói.

"Phiền cô nhường đường một chút." Người khách phía sau thấy nàng đột nhiên dừng lại liền mở miệng nhắc nhở.

"Thật ngại quá." Kiều Nhuế vội nhường đường cho người khách đó, rồi lại nhìn tấm lưng của người kia, nàng hít sâu một hơi rồi bước đến chỗ ngồi của người nọ.

Khi chỉ còn cách người kia một vài bước, đầu óc Kiều Nhuế liền quay cuồng suy nghĩ xem mình nên mở miệng nói cái gì, nhưng không chờ nàng suy nghĩ xong thì chân đã tự động bước đến cái bàn đó.

"Xin... Xin chào ~" Kiều Nhuế nở một nụ cười gượng gạo.

Người con gái kia nghe vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh mắt của nàng.

"..." Trong một khoảnh khắc khi nhìn thấy gương mặt của Hứa Nhu Gia, hô hấp của Kiều Nhuế như đột ngột ngừng lại.

Không phải là nàng chưa bao giờ gặp những người xinh đẹp, nhưng những người làm Kiều Nhuế cảm thấy kinh ngạc trước nét đẹp của họ thì phải nói là rất ít.

Mà Hứa Nhu Gia chính là loại người mà chỉ lướt mắt qua thôi cũng đã khiến cho người ta mê mẩn, không phải là nét đẹp kiểu gượng gạo, mà là nét đẹp vừa tự nhiên vừa thoải mái, đường nét trên gương mặt so với những người dùng đồ trang điểm để tạo nét thì tinh xảo hơn rất nhiều.

Mái tóc của cô buông xuống, một ít tóc con rũ xuống nhanh chóng được cô vén ra sau tai, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn về phía nàng.

Hứa Gia Nhu thu lại điện thoại, nở một nụ cười với nàng, sau đó cất tiếng: "Chào."

Kiều Nhuế vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc vì nét đẹp của người kia, thế nên nàng cứ đứng ngây ngốc trước lối đi nhỏ, mà vì chiều cao của nàng, nên Hứa Nhu Gia chỉ có thể ngẩng đầu tiếp tục quan sát cử chỉ của nàng.

Đợi một lúc sau Kiều Nhuế vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Nhu Gia đành phải nói: "Cô muốn vừa đứng vừa ăn cơm với tôi sao?"

"Hả, à." Kiều Nhuế hoàn hồn, xấu hổ cười cười, vội vàng ngồi vào chỗ đối diện cô. Trong lòng lại tự mắng mình không có tiền đồ, có phải chưa từng thấy qua người đẹp đâu mà lại trưng ra cái mặt dại gái kia. Nhưng nàng cũng không nhịn được mà đánh giá đối phương, lại cảm thấy tiếc hận vì người kia xinh đẹp như vậy, tại sao không chọn mấy nghề như minh tinh mà lại đi làm gái gọi cơ chứ.

Trong khi nàng đánh giá đối phương, thì Hứa Nhu Gia cũng đang âm thầm đánh giá nàng, chỉ là trong mắt người kia không hề lộ ra dấu vết nào.

Kiều Nhuế, nữ, 28 tuổi, lập trình viên, cũng có bệnh chung như các lập trình viên khác: Ăn mặc rất tùy ý. Hôm nay trên mặt nàng cũng chỉ trang điểm đơn giản, nhưng đem lại cảm giác sạch sẽ và vui vẻ.

"Vậy... Chúng ta gọi món đi." Kiều Nhuế lấy ra di động, chuẩn bị gọi ra vài món, nàng sắp chết đói rồi.

"Tôi đã gọi một vài món rồi, cô xem qua rồi gọi thêm những món mà cô muốn đi." Hứa Nhu Gia vừa mở miệng đã khiến Kiều Nhuế hít thở không thông bởi cái thanh âm trầm thấp chuẩn ngự tỷ phát ra từ cô.

Nàng vội cúi đầu quét mã gọi món ăn, giấu đầu lòi đuôi nói: "Để tôi nhìn xem..."

"Ủa?" Kiều Nhuế có chút kinh ngạc sau khi nhìn qua những món ăn đã được gọi, tổng cộng có bốn món, mà trong đó có đến ba món là những món nàng thích và cũng thường xuyên ăn.

Hứa Nhu Gia hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì, cứ gọi chừng này đã, nếu không đủ thì gọi tiếp." Kiều Nhuế buông di động, trong lòng nghĩ đối phương và nàng tình cờ có khẩu vị giống nhau.

Không khí giữa hai người lại rơi vào trầm mặc...

Đối phương dường như không có ý định nói mấy lời ngoài rìa, cô chỉ lẳng lặng nhìn nàng một cách chăm chú, cho đến khi trong lòng Kiều Nhuế cảm thấy nhộn nhạo, nàng đành rót trà cho Hứa Nhu Gia rồi mở lời trước: "Chúng ta nói chính sự đi."

Hứa Nhu Gia ừ một tiếng, nói: "Minh Nam đã nói qua tình huống của cô cho tôi rồi, cô đang cần bạn gái đúng không?"

"Phốc! Khụ khụ!" Kiều Nhuế ho sặc sụa, nàng lấy tờ khăn giấy áp sát miệng, giải thích: "Đúng là tôi cần bạn gái, nhưng không phải là bạn gái thật sự đâu! Tôi sẽ đưa tiền cho cô, sau đó cô sẽ cùng tôi về nhà ăn tết và ứng phó với cha mẹ của tôi."

"... Ừm." Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cảm xúc của Hứa Nhu Gia như lạnh đi vài phần.

Kiều Nhuế cũng không biết mình đã nói gì sai, nàng gãi gãi đầu, "Vậy cô có làm hay không?"

"Có thể."

Đối phương còn chẳng cần hỏi nội dung cụ thể như thế nào mà ngay lập tức đáp ứng khiến Kiều Nhuế sửng sốt, sau một lúc lâu, nàng nói: "Ngày 28 tôi sẽ về nhà, đến ngày mùng sáu sẽ quay lại thành phố, tổng cộng là chín ngày. Đến lúc đó nếu ba mẹ tôi có hỏi cái gì thì cô chỉ cần diễn cảnh tìm cảm âu yếm với tôi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu, dù sao thì chúng ta đều là nữ nên sẽ an toàn thôi!"

Hứa Nhu Gia gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

Nội dung công việc cũng đã nói xong, vậy thì phải nói đến thù lao.

Kiều Nhuế xoa xoa lòng bàn tay, có chút lo lắng hỏi Hứa Nhu Gia: "Cô muốn tôi trả bao nhiêu cho việc này?"

Sau khi nói ra những lời này, Kiều Nhuế nghĩ cô ấy xinh đẹp đến thế thì chắc chắn sẽ không rẻ, lỡ như cô ấy đưa ra mức giá vượt khỏi dự đoán của nàng thì nàng sẽ rơi vào một tình huống xấu hổ mất.

Hứa Nhu Gia nở một nụ cười, cô chống hai khuỷu tay lên bàn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn nàng đến không chớp mắt, trong đó thấp thoáng còn có ẩn chứa những tia điện như đang chực chờ phóng vào nàng.

"Cô có thể trả nhiều hay ít?" Hứa Nhu Gia lại nói: "Hay phải nói là, cô cảm thấy giá trị của tôi xứng đáng bao nhiêu tiền?"

Kiều Nhuế nhấp môi dưới, nếu như mình cong thì khẳng định đã đổ gục trước ánh mắt của người kia, nhưng hiển nhiên lần này cô chỉ vì ứng phó trong nhà.

"Giá trị của cô nhiều ít là một chuyện, nhưng quan trọng hơn là sau việc này chúng ta sẽ thu lại được cái gì?"

Hứa Nhu Gia hỏi: "Vậy cô dự đoán xem sau chuyện này cô có thu được gì không?"

Kiều Nhuế nhìn nàng, trong lòng nhộn nhạo, nếu như mang "bạn gái" xinh đẹp như thế này về được thì chắc chắn sẽ hạ gục được người nhà, nhưng lại sợ mức giá của mình đưa ra không thỏa mãn người ta, nhưng nhiều quá thì cũng không ổn với mình.

Thật lâu sau, nàng run rẩy nâng tay phải, vươn ngón trỏ ra thành số một.

Nàng nhỏ giộng nói: "Tôi chỉ có chừng này thôi..."

Hứa Nhu Gia nhìn ngón trỏ đang đưa lên cùng cảm xúc mất mát trên mặt của người kia.

"Được." Cô nói, "Một ngàn thì một ngàn."

"!!!" Đồng tử của Kiều Nhuế căng lên.

Nàng vừa nghe được cái gì? ? ? ! Một ngàn? ? ? ! ! Chỉ cần một ngàn! ! ?

Vừa rồi nàng vừa vươn ngón trỏ vừa đau lòng, nàng dự tính đưa ra mức giá một vạn – cũng là phân nửa tiền lương một tháng của nàng, nhưng hiện tại người kia lại đưa ra một mức giá mà nàng không ngờ đến.

Kiều Nhuế muốn cười, nhưng lại không thể làm đối phương phát hiện mình thật ra đang nói đến mức giá một vạn, vậy nên gương mặt nàng giờ đang biến đổi liên tục từ cười sang không cười, khiến người khác cảm thấy thật buồn cười.

Vừa lúc đó người phục vụ bưng đồ ăn lên, nàng che miệng, biểu hiện vẻ mặt vui sướng, làm ra bộ dáng như đang thưởng thức mấy món ăn công phu trên bàn.

"Hai vị cứ chậm rãi dùng, nếu cần gì thì hãy gọi chúng tôi." Người phục vụ đem đồ ăn lên xong còn cố ý nói câu này với các nàng, sau tươi cười nhìn Hứa Nhu Gia.

Tiếng kêu va chạm trên bàn khiến ngón trỏ đang vươn ra chuẩn bị chạm vào chén của Kiều Nhuế ngừng lại, nàng nhận ra toàn bộ dụng cụ ăn uống trên bàn đã được người kia lau sạch. Nàng nhìn về Hứa Nhu Gia nói: "Cảm ơn nha."

"Không cần khách sáo."

Nhà hàng này trước đây Kiều Nhuế đã từng tới ăn, hương vị cũng không tệ, nhưng lượng thức ăn lại ngày càng ít đi theo thời gian. Lần cuối nàng đến nhà hàng này cùng mấy người bạn, tổng cộng sáu người gọi mười món nhưng cũng không ăn no, từ đó về sau nàng cũng không đến đây nữa.

"Hả?" Kiều Nhuế nhìn trên bàn, rõ ràng lượng thực ăn nhiều hơn lúc trước, bèn nhỏ giọng thầm thì: "Nhà hàng đổi chủ rồi sao..."

"Sao thế?"

"Không có việc gì." Kiều Nhuế cười cười, "Vậy quyết định thế nhé, tôi dự tính sẽ tự đi xe về nhà, tới lúc đó tôi sẽ sang đón cô."

"Ừm."

Kiều Nhuế nghĩ nghĩ, có chút tò mò nói: "Cô không về nhà ăn tết sao?"

Hứa Nhu Gia ăn một ít đồ ăn, sau đó trả lời: "Tôi là người địa phương, gia đình tôi đều ở đây."

"Ách." Kiều Nhuế gật gật đầu, sau đó lại mê man, cô ấy là người địa phương tại cái thành phố đầy nhà cao cửa rộng này nhưng tại sao lại đi làm gái gọi... Chẳng lẽ là đi làm vì đam mê sao... ? Tuy nhiên, ở thành phố thì cũng có những người nghèo mà nhỉ.

Nhưng việc này cũng không liên quan đến nàng, tò mò quá cũng không tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.