CHƯƠNG 333
Mắt Cố Tử Yên đẫm lệ nhìn anh: “Kình Hiên, có phải em đã làm sai chuyện gì hay không, nên anh mới lạnh lùng với em như vậy. Nếu như có thể nói, anh nói cho em biết đi, anh làm như vậy em sợ lắm.”
Nghe vậy, Phó Kình Hiên xoay người lại: “Tử Yên, em nói thật với anh, ban ngày, có phải là em đã phát hiện ra con rắn đó từ trước, hơn nữa còn cố ý dọa nó cắn Bạch Dương?”
Sắc mặt Cố Tử Yên thay đổi: “Kình Hiên, sao anh lại nghĩ vậy?”
“Trần Thi Hàm nhìn thấy, lúc con rắn đó phóng tới chỗ Bạch Dương, em đang cười. Đối với sự xuất hiện của con rắn, em hoàn toàn không hề bất ngờ.” Phó Kình Hiên nhìn kỹ mặt cô ta.
Cố Tử Yên ngập ngừng, không dám đối mặt với anh, hơi cúi đầu, nhỏ giọng thút thít: “Em không biết, em thật sự không biết.”
“Không biết?” Phó Kình Hiên nhíu mày.
Cố Tử Yên dạ một tiếng: “Lúc ấy em đang nói chuyện với cô Bạch ở bên suối, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó không biết gì nữa. Lúc nãy tỉnh lại em còn rất bất ngờ là mình bị rắn cắn. Nực cười là, em bị rắn cắn như thế nào, em hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì cả.”
“Chẳng lẽ là nhân cách thứ hai của em làm?” Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng.
Cố Tử Yên lắc đầu: “Em không biết, nhưng anh nói Trần Thi Hàm nhìn thấy lúc con rắn cắn cô Bạch, em lại cười. Có lẽ thật sự là nhân cách thứ hai của em.
Phó Kình Hiên vuốt đầu lông mày: “Sao cô ấy lại xuất hiện ngay lúc đó?”
Hai ngày nay, Tử Yên nhìn thấy Bạch Dương đều rất bình thường.
Tại sao nhân cách thứ hai lại đột nhiên xuất hiện chứ.
“Em nghĩ, có thể là những lời cô Bạch nói bị nhân cách thứ hai của em nghe được, cho nên mới…” Cố Tử Yên cắn môi.
Phó Kình Hiên nheo mắt lại: “Nói gì?”
Cố Tử Yên nở nụ cười cay đắng: “Cô Bạch nói nhân phẩm của em không tốt, nên em Kình Duy mới ghét chúng ta, về phe bọn họ. Còn nói cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ bỏ em…”
“Bạch Dương sẽ không nói những lời như vậy!” Phó Kình Hiên vô thức đứng về phía Bạch Dương.
Mặt Cố Tử Yên trong chớp măt nhăn lại, nhưng rất nhanh đã quay về biểu cảm lúc đầu, khổ sở nhìn anh: “Kình Hiên, anh cảm thấy em đang nói dối ư?”
Phó Kình Hiên nhìn chỗ khác: “Không có, nhưng với tích cách của Bạch Dương chắc chắn sẽ không…”
“Thì ra trong lòng anh, anh thà tin cô Bạch chứ không muốn tin em?” Cố Tử Yên mở to mắt, dáng vẻ ‘anh thật là quá đáng’.
Trong lòng Phó Kình Hiên hơi mệt mỏi, nhưng ngoài mặt vẫn kiên nhẫn trả lời: “Anh không phải không tin em.”
“Nhưng anh cho rằng cô Bạch không có làm vậy với em, không phải ư?” Cố Tử Yên nghẹn ngào.
Phó Kình Hiên thở dài: “Xin lỗi, là anh không đúng. Có lẽ là do anh đã nghĩ tốt cho Bạch Dương quá rồi.”
Nhân cách thứ hai của Tử Yên, thường chỉ xuất hiện khi bị kích thích.
Nói không chừng, thật sự là những lời Bạch Dương đã nói kích thích nhân cách thứ hai.
Cố Tử Yên thấy Phó Kình Hiên một lần nữa chịu thua dưới sự tấn công của mình, trong lòng vô cùng đắc ý.
Cô ta ôm lấy người đàn ông, áp mặt vào lồng ngực người đàn ông: “Không sao, em tha thứ cho anh.”
CHƯƠNG 334
Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên trong lòng mình, không ôm cô lại, thậm chí còn có ý muốn đẩy cô ra.
Anh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, cũng không tìm được đáp án, chỉ có thể nhịn xuống, trầm giọng nói: “Tử Yên, đợi ngày mai sau khi quay về, anh sẽ tìm một bác sĩ tâm lý cho em.”
“Bác sĩ tâm lý?” Cố Tử Yên thu lại nụ cười trên mặt, nhìn người đàn ông.
Người đàn ông gật đầu: “Nhân cách thứ hai của em quá nguy hiểm, phải ngăn chặn lại.”
“Nhưng mà…”
“Tử Yên.” Phó Kình Hiên nâng mặt cô ta lên, ánh mắt thâm trầm: “Nhân cách thứ hai của em đã làm việc ác không chỉ một lần hai lần. Chỉ cần cô ta vẫn còn đó, cô ta sẽ có thể không ngừng ra tay với Bạch Dương. Anh có thể đứng ra giải quyết cho nhân cách thứ hai của em, nhưng anh không thể giải quyết mãi. Em hiểu không?”
Trái tim Cố Tử Yên thắt lại: “Cho nên, Kình Hiên, ý của anh là nếu như em không quản lý tốt nhân cách thứ hai của em, anh sẽ chia tay với em ư?”
“Ừ.” Phó Kình Hiên thừa nhận không chút do dự.
Cho dù anh, hay là vì nhà họ Phó, anh cũng không bao giờ muốn mình có một người vợ độc ác.
Bởi vì anh yêu cô ta, nên anh mới luôn tha thứ cho cô ta. Nhưng không thể nào tha thứ mãi mãi được.
Cố Tử Yên nghe câu ‘Ừ của Phó Kình Hiên, trong đầu bùm một tiếng, như bị nổ tung.
Bây giơ cô ta mới nhận ra, cho dù là nhìn dùng cái cớ nhân cách phân liệt để âm mưu làm hại Bạch Dương, về lâu về dài Kình Hiên cũng sẽ không chấp nhận được.
Cũng may, may là vẫn còn kịp.
“Em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn phối hợp điều trị.” Cố Tử Yên vội gật đầu.
Phó Kình Hiên sờ tóc cô: “Vậy là tốt rồi.”
Cố Tử Yên nở nụ cười, hạ mi mắt, che đi sự âm u trong mắt.
Xem ra, cô ta phải đẩy nhanh tốc độ giết chết Bạch Dương. Chỉ có vậy, cô ta mới không cần phải giả vờ bị nhân cách phân liệt, cũng không cần ra tay với Bạch Dương, khiến Kình Hiên bất mãn nữa.
Quan trọng nhất là, chỉ cần Bạch Dương chết đi, Kình Hiên cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi Bạch Dương nữa.
Ục ục.
Bụng Cố Tử Yên đột nhiên vang lên.
Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn cô ta: “Chưa ăn no?”
Cố Tử Yên gật đầu: “Lúc nãy thấy anh lạnh lùng với em như vậy, em không có tâm trạng ăn uống.”
Phó Kình Hiên kéo tay cô ta: “Vậy trở về ăn thêm chút nữa.”
“Không cần, em không muốn quay lại đó gặp mặt bọn họ. Chắc chắn bọn họ cũng không muốn nhìn thấy em.” Cố Tử Yên lắc đầu nói.
Phó Kình Hiên nghĩ đến thái độ của mấy người Bạch Dương đối với Tử Yên, nên không nói nữa.
Hai giây sau, anh vuối đầu lông mày: “Vậy em chờ anh, anh lấy cho em một chút đồ tráng miệng cho em ăn nhé.”
“Vâng.” Cố Tử Yên cười đồng ý.
Phó Kình Hiên buông tay cô ta ra, đi về phía nhà hàng.
Người trong nhà hàng thấy anh quay về, rất kinh ngạc.
“Anh hai, anh chưa ăn no hả?” Phó Kình Duy thấy Phó Kình Hiên lấy chén đĩa múc đồ tráng miệng, tò mò hỏi.