CHƯƠNG 261
Bạch Dương để điện thoại ra sau lưng, cất lời: “Cô Cố, cô dẫn tới đầu cầu thang thoát hiểm của khu nằm viện cao cấp là muốn nói chuyện gì với tôi?”
Phó Kình Hiên cho rằng Bạch Dương gọi nhầm, đang định cúp máy nghe thế thì híp mắt lại.
Tử Yên ở chỗ Bạch Dương?
Cố Tử Yên khoanh tay không trả lời Bạch Dương, ngược lại ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải: “Có lẽ nơi này không có camera nhỉ?”
“Cô muốn làm gì?” Bạch Dương mím môi, cảnh giác nhìn cô ta.
Phó Kình Hiên cũng muốn biết cô ta muốn làm gì.
Phó Kình Hiên biết cuộc gọi này không phải Bạch Dương vô tình gọi nhầm, mà là cô cố ý gọi cho anh, mục đích là muốn anh nghe thấy cuộc trò chuyện của cô và Tử Yên, thậm chí còn nói địa chỉ cho anh.
Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại, ra lệnh cho trợ lý Trương đang lái xe: “Chạy nhanh một chút.”
“Vâng.” Trợ lý Trương đáp lời, đạp mạnh chân ga.
Đầu cầu thang, Cố Tử Yên che miệng cười, sau đó sa sầm mặt, nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt dữ tợn: “Cô Bạch, cô có biết tôi ghét cô đến mức nào không? Từ ngày đầu tiên học đại học đã ghét, hai người chúng ta chính là kẻ thù trời sinh, chỉ có một người được sống, nên Bạch Dương, cô đi chết đi có được không?”
“Cái gì?” Bạch Dương giật mình.
Cô biết Cố Tử Yên chắc chắn sẽ gây bất lợi cho mình.
Nhưng không ngờ cô ta lại định khiến cô chết.
“Cô muốn giết tôi?” Bạch Dương siết chặt điện thoại, cố ý cao giọng.
Phó Kình Hiên nghe thế, vẻ mặt rất kó coi, vừa xuống xe đã chạy nhanh đến toà nhà bệnh viện, trong lòng không sao bình tĩnh nổi.
Không ngờ Tử Yên lại định giết Bạch Dương!
Trong mắt Cố Tử Yên tràn ngập vẻ sợ sệt: “Cô Bạch, giết người sao có thể nói bừa được? Cái chết của cô là do cô tự ngã, là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến tôi.”
Nói xong cô ta đến gần Bạch Dương.
Cô ta chưa bao giờ từ bỏ ý định khiến Bạch Dương biến mất hoàn toàn, nhưng từ sau khi đến khu nghỉ dưỡng, cô ta không tìm được cơ hội thực hiện.
Bây giờ phát hiện có thể Bạch Dương đã mang thai, cô ta không thể chịu đựng được nữa, nhất định phải loại bỏ Bạch Dương và đứa con hoang đó trước khi chuyện Bạch Dương mang thai bại lộ, nếu không mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cố Tử Yên túm chặt tay Bạch Dương, nở nụ cười dữ tợn đẩy Bạch Dương đến đầu cầu thang.
Cô ta rất khoẻ, Bạch Dương đi giày cao gót bị cô ta đẩy về sau, chẳng mấy chốc đã đến đầu cầu thang.
“Xuống đi.” Cố Tử Yên đẩy Bạch Dương xuống với lực rất mạnh.
Bạch Dương bị cô ta đẩy xuống cầu thang.
Cố Tử Yên đứng phía trên nhìn vẻ hoảng sợ hãi hùng trên mặt Bạch Dương, mỉm cười vẫy tay: “Vĩnh biệt!”
Cầu thang cao như vậy, cô ta tin Bạch Dương ngã xuống chắc chắn sẽ chết.
Cho dù không chết thì cô ta cũng có thể nghĩ cách khiến cô chết.