CHƯƠNG 237
Lúc này, Phó Kình Hiên và trợ lý Trương đi vào từ ngoài phòng làm việc.
“Bác trai, khi nãy cháu nghe thấy bác muốn đập xưởng của Bạch Dương?” Phó Kình Hiên hơi cau mày, giọng điệu không nghe ra vui giận.
Cố Việt Bân xua tay bảo trợ lý ra ngoài, sau đó mới nhìn anh: “Cháu nghe thấy cả rồi à?”
“Gần như là thế.” Phó Kình Hiên hơi gật đầu.
Cố Việt Bân híp mắt: “Cháu hỏi thế này, chẳng lẽ là muốn ngăn cản bác để giúp vợ trước của cháu?”
“Không phải.” Phó Kình Hiên đi đến bên chiếc sofa rồi ngồi xuống.
Đội thi công xây dựng nhà máy cho Bạch Dương do nhà nước cử đến thì tất nhiên nhà nước sẽ xử lý chuyện này.
Anh không cần phải nhúng tay vào làm gì!
Sắc mặt Cố Việt Bân có vẻ dễ nhìn hơn chút đỉnh: “Vậy cháu hỏi việc này để làm gì!?”
“Lẽ nào bác trai quên mất gã hồ ly rồi sao?” Phó Kình Hiên ngước mắt nhìn ông ta.
Đáy mắt Cố Việt Bân thoáng qua tia oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên bác nhớ rồi, nhưng cho dù thế thì đã làm sao, lần này bác làm rất kín đáo, cũng không để lại dấu vết gì trên mạng, gã không tra ra được chú đâu.”
“Không có gì là tuyệt đối cả.” Phó Kình Hiên lật lên một ly trà, tự rót cho mình một cốc: “Chỉ cần muốn điều tra thì không có gì không tra ra được.”
“Được rồi, được rồi, cháu đến đây để giảng đạo lý với chú đấy à?” Cố Việt Bân không hài lòng lắm.
Ông ta luôn tự cho rằng mình là trưởng bối, cũng là ba vợ tương lai của Phó Kình Hiên, cho nên ông ta vô cùng không thích thái độ nói chuyện quá tùy ý như thế này của Phó Kình Hiên, đối với ông ta mà nói thì Phó Kình Hiên nên hết mực kính cẩn mới phải.
Nhưng mà địa vị và thế lực của Phó Kình Hiên lại cao hơn ông ta nhiều, cho dù ông ta có suy nghĩ như vậy đi chăng nữa thì cũng không thể nói huỵch tẹt ra được.
Trông thấy Cố Việt Bân có vẻ đã hết kiên nhẫn nên Phó Kình Hiên cũng không nhắc đến nữa, anh nhấp một ngụm trà rồi đặt cốc xuống: “Cháu đến đây là muốn thương lượng với bác trai về việc hợp tác lần trước, cháu đã xem qua bản kế hoạch rồi, có một vài điều cần phải sửa đổi lại.”
Trợ Lý Trương ở phía sau cầm một tập tài liệu đưa cho anh.
Anh lật ra đặt lên trên bàn trà, sau đó đẩy một đầu qua bên Cố Việt Bân: “Chính là những điều này, cháu đã chuẩn bị sẵn rồi, bác trai có thể nhìn xem.”
“Được, để bác xem thử.” Cố Việt Bân cầm lấy tập tài liệu.
Sau khi xem xong, ông ta suy tính rồi gật đầu: “Đúng là tốt hơn so với kế hoạch trước đây của bác, để bác cho người sửa lại, sửa đổi xong sẽ gửi đến cho cháu.”
“Được.” Phó Kình Hiên đứng dậy: “Vậy xin phép bác trai cháu đi trước.”
Nói dứt lời, anh dẫn theo trợ lý Trương đi khỏi đó.
Ở trên xe, trợ lý Trương liếc mắt nhìn anh qua kính chiếu hậu: “Tổng Giám đốc Phó, anh có cảm thấy Tổng Giám đốc Cố quá tự phụ không, tưởng rằng không để lại vết tích gì trên mạng thì không tra ra được việc ông ta làm chắc.”
Phó Kình Hiên vuốt sống mũi: “Khoảng thời gian này ông ta luôn bị thiệt thòi trong tay của Bạch Dương và gã hỗ ly, trong lòng ắt hẳn đã nóng nảy lắm rồi, nóng lòng muốn cho Bạch Dương một bài học, cho nên thủ đoạn cũng chẳng tính là cao tay gì.”
“Quả đúng là như vậy.” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó lại như nghĩ đến việc gì, hỏi: “Đúng rồi Tổng Giám đốc Phó, sao anh không nhắc nhở Tổng Giám đốc Cố chuyện đội thi công công trình của cô Bạch là do cơ quan nhà nước cử đến, nếu Tổng Giám đốc Cố mà đến đập phá thì nhất định sẽ bị cơ quan nhà nước tra ra rồi bị bắt giữ cho xem.”