CHƯƠNG 109
Lời này cô nói, tựa như đối với cái chết của Bạch Dương, cảm thấy hết sức đáng tiếc và khổ sở.
Mà lúc không ai thấy, miệng của cô ta lại cong lên.
Đây đúng là tin tức tốt.
Bạch Dương chết, vậy sau này cô không phải lo lắng nữa.
Mấy người đi tới phòng tắm, cũng không đoái hoài tới bốn chữ to “Đàn ông dừng bước” trên cửa, mở cửa đi vào, đi vào đã thấy Bạch Dương nằm trên đất, sau đầu còn có vũng máu trông rất đáng sợ.
Lục Khởi một lúc lâu mới hoàn hồn lại, bước chân cứng ngắc đi tới chỗ Bạch Dương.
Phó Kình Hiên đứng ở cửa, con mắt chăm chú tập trung vào khuôn mặt Bạch Dương tái nhợt, tay theo bản năng nắm lại.
Thật sự là Bạch Dương!
Cô đã chết thật rồi!
Giờ khắc này, Phó Kình Hiên tựa như cảm thấy mình mất đi thứ gì đó quan trọng nhất, tim không chỉ đau, còn trống rỗng.
Ngay lúc này, giọng Lục Khởi kích động vang lên: “Còn sống, Bạch Dương chưa chết, cô ấy còn thở!”
Cái gì?
Cố Tử Yên độ cong trên khóe miệng nhất thời cứng lại, trong mắt đầy vẻ không thể tin.
Bạch Dương không chết?
Con ngươi Phó Kình Hiên chấn động, nhìn chằm chằm Lục Khởi: “Cậu nói thật chứ?”
“Thật chứ sao, cô ấy quả thực còn sống.” Lục Khởi ngón tay đang đặt ở dưới mũi Bạch Dương, nhưng rõ ràng cảm giác được hô hấp rất yếu ớt.
Bảo vệ gác cửa thở phào nhẹ nhõm, bất mãn nhìn cô lao công: “Cô sao thế, người rõ ràng không chết, sao cô bảo là chết?”
Cô lao công ủy khuất trả lời: “Tôi thấy cô ấy nằm trên đất, dưới người còn có máu, bị giật mình, cho nên cho là cô ấy chết rồi.”
“…” Bảo vệ cứng họng.
Cố Tử Yên cũng tức giận trợn mắt nhìn cô lao công một cái, đều tại bà ta tung tin vịt, làm hại cô ta còn vui vẻ một hồi.
Còn có Bạch Dương, đã ngã vì sữa tắm của cô ta rồi, sao không ngã chết luôn đi!
Sợ bị người khác nhìn ra suy nghĩ trong lòng, Cố Tử Yên rất nhanh thu lại ưu tư, cười nói: “Quá tốt, nếu cô Bạch không chết thì đây đúng là tin tốt, có phải không Kình Hiên?”
Phó Kình Hiên không trả lời, nhấc chân đi tới chỗ Lục Khởi và Bạch Dương.
Lục Khởi đang nhẹ nhàng lắc lắc Bạch Dương, muốn đánh thức Bạch Dương.
Phó Kình Hiên nhìn hành động của anh ta hoàn toàn không có kiến thức y học, trong lòng hơi giận, túm cổ áo anh ta, lôi ra khỏi Bạch Dương.
“Anh làm gì thế?” Lục Khởi tức giận hét.
Phó Kình Hiên khẽ ngước mắt mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh ta: “Rõ ràng cô ấy đang hôn mê sâu, anh gọi như vậy không làm cô ấy tỉnh được, hơn nữa đầu cô ấy bị thương, cậu lay sẽ chỉ khiến vết thương nặng hơn, chảy máu nhanh hơn, nếu như không muốn cô ấy chết, mau gọi bác sĩ đi.”
Nghe lời này, Lục Khởi đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó ảo não vì mình một chút.
Đáng chết thật, anh ta rối quá, thậm chí ngay cả chuyện gọi bác sĩ quan trọng vậy cũng không làm.
Lục Khởi vội vàng cầm lấy điện thoại ra, gọi cho khách sạn.