CHƯƠNG 102
Bởi vì cô giúp Phó Kình Duy, anh mới tiện tay bán cho cô một tin tức thôi, người phụ nữ này lại theo ngựa quen đường cũ, không chịu dừng.
Qua một lúc lâu, Phó Kình Hiên mới nhắn lại cho cô: Ừ được.
Bạch Dương: Anh đúng là người có kiến thức phong phú lại tốt bụng, đáng yêu như ảnh đại diện của anh vậy!
Khóe miệng Phó Kình Hiên giật giật, không muốn xem messenger nữa, rời khỏi hộp thoại và gọi điện thoại cho trợ lý Trương.
“Tổng giám đốc Phó, anh có chuyện gì à?” Trợ lý Trương nghe điện thoại rất nhanh.
“Lúc trước tôi từng đưa một số messenger cho anh xử lý.” Phó Kình Hiên nhíu mày nói: “Có nhiều ảnh đại diện để chọn như vậy, sao anh lại chọn con ngỗng chứ?”
Trợ lý Trương uyển chuyển nói: “Con ngỗng này trông đáng yêu, có thể khiến anh giản dị dễ gần hơn.”
Phó Kình Hiên im lặng.
“Tổng giám đốc Phó, anh đã lấy lại số này lâu rồi, sao lúc trước nhìn ảnh đại diện con ngỗng thấy khó chịu, anh không đổi nó đi?” Trợ lý Trương gián tiếp cho thấy mình không sai: “Nếu anh không biết cách đổi ảnh đại diện, tôi có thể chỉ cho anh ngây bây giờ…”
“Không cần!” Phó Kình Hiên cúp máy luôn.
…
Tới giờ cơm chiều, Bạch Dương và Lục Khởi tìm tới bàn ăn của ông chủ Giai Ngẫu.
Bạch Dương ngồi xuống vị trí đối diện anh ta, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Đàm, tôi thấy bên anh còn nhiều ghế trống, anh không ngại khi tôi và bạn tôi ăn cùng với anh chứ?”
Đàm Vị cúi đầu ăn cơm, không để ý tới cô.
“Tôi biết Giai Ngẫu là do một tay anh xây dựng lên, anh trân trọng nó giống như đứa con của mình vậy.”
Bạch Dương nắm hai tay đặt lên bàn, ung dung nói: “Tôi hứa sau khi Thiên Thịnh thu mua Giai Ngẫu, quyền điều hành Giai Ngẫu vẫn nằm trong tay anh, để Giai Ngẫu độc lập kinh doanh, tôi sẽ không cho quản lý cấp cao từ bên ngoài tới giám sát Giai Ngẫu.”
Đàm Vị nghe đến đây, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ai dạy cô đàm phán như vậy? Là chồng cũ của cô à?”
Bạch Dương thoáng ngây người.
Đàm Vị đặt đũa xuống, sắc mặt không ngờ nói: “Chồng cũ của cô vẫn luôn mơ ước công ty tôi, nhiều lần phái quản lý cấp cao tới hẹn tôi ăn cơm, đàm phán với tôi làm tôi phiền muốn chết. Tôi vừa ra nước ngoài tới khu trượt tuyết bên này chơi một chuyến, kết quả cô lại tới!”
“Tôi và tổng giám đốc Phó đã sớm ly hôn rồi, tài liệu thu mua Giai Ngẫu là do một bạn khác cho tôi.” Bạch Dương giải thích như vậy, trong lòng lại bắt đầu nghi ngờ.
Đàm Vị nói, người của Phó thị đã nói với anh ta những lời mà cô vừa nói.
Nhưng những điều này là do Z-H dạy cô.
Nếu những điều này là thật, vậy người đàn ông tối hôm đó là… Phó Kình Hiên?
Lục Khởi đứng lên, rót một ly rượu vang cho Đàm Vị: “Tổng giám đốc Đàm nói đùa rồi. Khi bảo bối nhà chúng tôi ly hôn, chồng cũ của cô ấy còn chẳng chia cho cô ấy một đồng nào, keo kiệt đến mức có thể vắt cổ chày ra nước. Cho nên anh ta làm sao có thể giúp bảo bối nhà chúng tôi chứ?”
“Không chia cho một đồng nào à?” Đàm Vị nhìn Bạch Dương với vẻ ngạc nhiên.
“Còn không à? Anh ta chẳng những không trả tiền, ngay cả nhà với xe cũng không cho. Cho nên tổng giám đốc Đàm có thể thương lấy bảo bối nhà chúng tôi, bán Giai Ngẫu cho bảo bối nhà chúng tôi không?”
Lục Khởi nắm lấy vai Bạch Dương.