Thú Thế Độc Sủng: Thú Phu, Ăn Cơm Đi!

Chương 7




Khi Hill trở về Đàm Tiểu Thi đang lục ba lô của mình.

Trong ba lô có hai viên bom cay, một con dao quân dụng, một cái đèn pin, hai cái bật lửa, một ít dược vật còn có lương khô và nước.

Sau khi trở về Hill không vào nhà, trực tiếp ở nền đất trước thạch ốc đốt lửa, đem con mồi đã xử lý sạch sẽ bỏ lên trên nướng.

Chẳng mấy chốc, Đàm Tiểu Thi ngửi thấy mùi thịt, cô thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà ở, nhìn Hill nướng thịt.

"Oa, thơm quá." Đàm Tiểu Thi vốn là đói bụng, vừa ngửi thấy mùi thịt nướng cô cảm thấy sâu tham ăn đều sắp ra tới.

Hill đang tập trung nướng thịt, nhưng khi thấy Đàm Tiểu Thi, hắn liền sững sờ.

Tuy rằng là bộ đội đặc chủng, nhưng làn da Đàm Tiểu Thi làn vẫn cứ trắng nõn non mịn, hơn nữa cô hàng năm rèn luyện, dáng người tất nhiên là tốt không lời gì để nói.

Dáng người Đàm Tiểu Thi vốn cao gầy, lúc này mặc váy da thú dài đến đầu gối, dù thuốc màu màu xanh trên mặt không dễ dàng rửa sạch sẽ nhưng vẫn khiến cô trông mảnh khảnh, xinh đẹp.

Đàm Tiểu Thi ngay từ đầu không thấy Hill, nhìn chằm chằm thịt trong tay hắn. Nhưng nhìn một lát, thấy Hill vẫn không lật thịt trong tay, phần thịt phía dưới đã bị cháy một ít.

"Thịt cháy!" Đàm Tiểu Thi nhắc nhở một chút, vừa ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt của Hill dính trên người mình, cô lại nói thêm một câu: "Sư tử ngốc!"

Hill đột nhiên lấy lại tinh thần, sau đó chôn đầu thịt nướng, không dám lại nhìn Đàm Tiểu Thi.

Giống cái của hắn quá xinh đẹp, hắn sợ hắn không khống chế được, không đợi được đến ngày giống cái động dục.

Đàm Tiểu Thi xuống trên tảng đá đối diện hắn, nhìn thịt chín dần trên lửa.

"Có thể ăn sao?" Đợi một lát, Đàm Tiểu Thi rốt cuộc không nhịn được, vẻ mặt chờ mong hỏi.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, Hill mỉm cười, chọn chỗ thịt có màu sắc tương đối đậm xé xuống một miếng, đặt trong thạch chén đưa cho Đàm Tiểu Thi

Đàm Tiểu Thi nhận lấy, gấp không chờ nổi nếm một ngụm, lại bị nóng đến thẳng hà hơi, dùng tay quạt hạ nhiệt độ.

Hill nhìn bộ dáng trẻ con của Đàm Tiểu Thi, vẻ mặt cưng chiều nói: Ăn từ từ, miếng thịt khác lát nữa là chín. "

Đàm Tiểu Thi trong miệng hàm chứa thịt, mơ hồ không rõ ứng hắn một tiếng, sau đó chờ thịt không như vậy năng, mấy khẩu liền đem thạch trong chén thịt ăn cái sạch sẽ.

Cô liếm liếm môi, đem thạch chén đưa cho Hill," Còn muốn. "

Hill cười tiếp nhận, sau đó lại xé mấy miếng thịt cho cô.

Sau khi lấp đầy dạ dày, Đàm Tiểu Thi cảm thấy cả người thư thái.

Lúc này sắc trời đã bắt đầu tối, nơi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng dã thú tiếng tru, nhưng Đàm Tiểu Thi lại ngoài ý muốn không cảm thấy bất an.

Cô liếc nhìn Hill đang ngấu nghiến ăn nốt số thịt còn xót lại trước mặt, tuy hắn nói chuyện có chút không đàng hoàng nhưng rất có cảm giác an toàn.

Hill ăn xong thịt, đem hài cốt và đống lửa dọn dẹp sạch sẽ, lúc này sắc trời đã tối hẳn.

Hill duỗi eo một cái, lười biếng nói:" Chúng ta nên ngủ. "

Sau khi ăn cơm, Đàm Tiểu Thi cũng cảm thấy buồn ngủ, bởi hai ngày nay cô không ngủ được mấy, cho nên gật gật đầu, cào phòng.

Bên trong thạc ốc tối om, Đàm Tiểu Thi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

" Tôi ngủ chỗ nào? "

" Đương nhiên là ngủ cùng ta."Trong bóng đêm, Hill bày vẻ mặt đương nhiên, tuy nhiên Đàm Tiểu Thi không nhìn thấy.

Đàm Tiểu Thi nghĩ về cái ổ cỏ của Hill, thấy nó cũng đủ lớn, liền không nói gì thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.