Chương 18: Ăn trưa
Lâm Nhã mang cà phê vào phòng cho Đường Hạo xong thì quay về chỗ ngồi, buổi chiều cô phải ra ngoài gặp Y Lâm để bàn chuyện công việc, còn phải nghĩ xem cuối tuần tặng quà gì cho Lý tiểu thư, không chú ý đến khuôn mặt có chút khó hiểu của Đường Hạo.
Uống được mấy ngụm cà phê, Đường Hạo rốt cuộc cảm giác được gì đó khang khác.
“Thư ký Lâm.”
“Vâng?” Lâm Nhã nghiêng đầu sang nhìn anh, một đôi mắt to tròn chớp liên tục, trông rất đáng yêu.
“Cà phê hôm nay hơi nhạt.”
Nghe anh nói, Lâm Nhã lập tức cười toe:
“Chắc do vừa rồi sếp uống trà nên bị nhạt miệng đó.”
Cô biết thừa anh ta sẽ chê nhạt, bởi vì cô cố tình pha nhiều nước và cho ít cà phê mà.
Đáng tiếc Đường Hạo lại không biết chuyện này, nghĩ thật sự là do bản thân vừa uống trà nên vị cà phê cũng khác đi.
Lâm Nhã thấy anh không hỏi nữa thì nghiêm chỉnh ngồi xem tài liệu. Những thứ cần học còn quá nhiều, cô cảm thấy mình cần thêm thời gian. Loay hoay một lúc, đồng hồ hình thỏ trắng trên bàn nhảy qua số mười hai, báo hiệu giờ cơm trưa đã đến. Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi cách mình không xa, thấy anh chỉ tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý định dùng bữa.
Mấy ngày trước cô phải theo Điền Tiểu Cương học tập và làm quen với công việc nên không có thời gian quan tâm anh, lúc này, cô không thể đứng im được nữa.
Từ lúc vào công ty, cô đã tạm gác chuyện trả thù sang một bên, chỉ tận tâm làm tốt công việc của mình và cố gắng lấy được sự coi trọng của công ty. Trong đó, bao gồm việc chăm sóc cho Đường Hạo.
Trợ lý của Đường Hạo nói anh không phải loại người kén ăn, khá dễ tính, cái này có hơi khác so với hình tượng trước kia mà cô tìm hiểu được.
Lâm Nhã nhìn anh một lúc, thấy anh vẫn im lặng thì hỏi:
“Sếp này, anh không định ăn cơm trưa à?”
“Không cần đâu, tôi không đói.” Người đàn ông nào đó lười biếng lên tiếng, hơi nhăn mày.
Lâm Nhã đứng lên rồi rón rén đi ra phía sau lưng Đường Hạo, đang lúc cô giơ tay lên chuẩn bị chạm vào thái dương của anh, đôi mắt đang nhắm mặt chợt mở ra, không vui hỏi:
“Cô muốn làm gì?”
Cô thư ký xinh đẹp cười híp mắt, từ phía trên nhìn xuống rồi nói:
“Anh đau đầu phải không? Tôi giúp anh mát xa.”
Đang là giờ cơm trưa, hay nói đúng hơn là giờ nghỉ giải lao, Đường Hạo định chợp mắt một lát, nhưng thấy cô di chuyển thì không thể không chú ý. Chỉ là không ngờ tới cô lại đến gần anh thế này...
“Cô có biết mình rất tự tiện không? Cô cố tình tiếp cận, muốn quyến rũ tôi à?”
Đường Hạo ngẩng đầu lên, Lâm Nhã đứng phía sau anh, từ góc độ bên dưới nhìn lên thế này chỉ nhìn thấy cặp ngực đang nhô cao của cô. Anh buồn cười nghĩ chắc cô nàng cố tình, rồi cứ nhìn như thế mà không quay mặt đi. Dù sao trước đó bọn họ cũng đã lăn giường cùng nhau, anh lại không phải con nít, còn ngại ngùng cái gì?
Lâm Nhã hiếm khi không đùa cợt, nghiêm túc nói: “Quyến rũ thì không dám. Chỉ muốn anh dễ chịu hơn chút.”
Bàn tay trắng mịn vuốt nhẹ lên thái dương của anh, sau đó hai ngón cái đè xuống, dùng lực xoa bóp, từ trong ra ngoài rồi vòng quanh giữa trán.
Cảm giác thư thái làm Đường Hạo híp mắt lại, để yên cho cô giúp mình mát xa. Anh đau đầu là chuyện thường tình, mấy cô thư ký cũ cũng có ý nghĩ muốn chạm vào anh nhưng lại không có lá gan thật sự tiến tới gần. Riêng Lâm Nhã thì từ đầu đã nói chuyện khó nghe với anh, không ngại nói thẳng ra suy nghĩ của mình, và tiếp xúc thân mật với anh một cách vô cùng tự nhiên. Mặc dù đôi lúc thái độ của cô khiến anh bực bội, nhưng hiệu suất làm việc và tay nghề mát xa thật sự không tồi.
Lâm Nhã nhìn vẻ mặt giãn ra của anh, nhịn cười hỏi:
“Thoải mái không, boss?”
“Ừm.”
“Chuyện đương nhiên, thư ký của anh có học qua một khóa mát xa chuyên nghiệp mà.”
“...”
“À phải, tôi chuẩn bị thi lấy bằng lái xe, sau này sếp có thể cho tài xế đổi việc rồi.”
Đường Hạo nghe nói đến đây chợt nhớ tới tuần trước, vào cái ngày đầu tiên Lâm Nhã đi làm ấy, anh đã cho tài xế riêng của mình chuyển công tác để cô thay vào vị trí đó. Nào ngờ cô nói chưa có bằng lái, nên cậu tài xế nhỏ bé kia lại phải chạy về bên cạnh anh. Đợi Lâm Nhã thi đỗ bằng lái xe, cậu tài xế vô danh sẽ phải chịu uất ức thêm một lần nữa.
Được mát xa một lúc, Đường Hạo cảm giác đầu mình bớt đau hơn, lên tiếng bảo Lâm Nhã dừng lại.
Cô ngừng tay rồi nói: “Thoải mái rồi thì có thưởng không ạ?”
Câu nói của Lâm Nhã làm căn phòng thoáng chốc chìm trong im lặng, Đường Hạo cảm giác đầu mình lại bắt đầu đau. Biết trước cô nàng này sẽ không theo lẽ thường, anh nên dứt khoát để cô ta cách mình xa một chút mới đúng.
Anh nhàn nhạt hỏi: “Cô muốn gì? Nói đi.”
“Tôi ở nơi này vẫn chưa quen lắm, ăn cơm một mình khá buồn, anh đi cùng tôi được không?”
“Không.”
Một chữ “không” dứt khoát vô cùng. Đường đường là một ông chủ lớn, sao có thể đi dùng bữa riêng với thư ký của mình ở nhà ăn của công ty được? Chuyện này đồn ra còn thể thống gì nữa.
Lâm Nhã rơm rớm nước mắt:
“Anh vừa nói muốn gì thì nói mà, không thể ra ngoài ăn với tôi được sao?”
Người đàn ông tuấn tú kia đưa tay lên làm động tác dừng với cô, nói:
“Bớt diễn. Tôi chỉ đồng ý chuyện trong khả năng thôi.”
“Vậy tôi mang cơm vào phòng được không?” Lâm Nhã vẫn chưa bỏ cuộc.
“Có mùi.”
“Ăn bánh mì ngọt, không ăn đồ mặn, sẽ không có mùi.”
Nhìn cô thư ký nhỏ cố gắng thuyết phục mình, Đường Hạo cuối cùng cũng thỏa hiệp:
“Tùy cô.”
Để cô mang mấy loại bánh mì không mùi không vị gì đó vào, nhưng anh không hứa sẽ ăn cùng cô. Lâm Nhã cố tình mua nhiều mấy phần mang về, bánh mì cũng ổn, còn tốt hơn để anh ta nhịn đói.
Đường Hạo thấy cô ôm một đống lớn bánh trở về, khó hiểu nhìn cô.
“Có phần của anh nữa.” Lâm Nhã đặt ba cái lên bàn làm việc của Đường Hạo.
Đường Hạo nghiêm mặt nhìn cô: “Tôi không nói sẽ ăn.”
“Anh cũng đâu nói không ăn, tôi lấy nhiều thế này rồi...” Lâm Nhã tỏ vẻ đáng thương.
Đúng là không thể cãi lại cô, cắt câu lấy chữ tốt thật. Đường Hạo đưa tay cầm bánh mì lên, trừ mì gói ra, những thứ khác anh cũng không kén chọn lắm, nói:
“Một cái thôi.”
“Ở đây có tổng cộng năm cái, anh ít nhất cũng phải ăn hai cái.”
“Được rồi.” Lại đôi co với cô thì anh sẽ càng thêm phiền.
Lâm Nhã tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng Đường Hạo chỉ ăn được mấy miếng bánh mì lót dạ.
Giờ nghỉ buổi chiều, Điền Tiểu Cương nghe được chuyện này, giơ ngón cái lên với cô, nói:
“Vậy là rất giỏi rồi, từ trước đến nay sếp Đường nói không ăn chính là không ăn, không ai ép được đâu.”
Lâm Nhã quyết định mỗi ngày đi làm sẽ đều đặn mang theo trà cho Đường Hạo uống. Còn phải bận nghĩ cách để lừa anh ăn trưa.
Bàn chuyện hợp đồng với Y Lâm xong vừa vặn đến giờ tan làm, Lâm Nhã như thường lệ ra ngoài chờ xe buýt.
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu da cam vô cùng chói mắt lướt qua trước mặt cô, gió lốc hất tóc của cô bay tán loạn. Cô đưa mắt nhìn theo, chợt phát hiện chiếc xe kia dừng lại ở phía xa xa, sau đó đi lui về phía mình, dự cảm không lành đột nhiên xuất hiện.