Thủ Hộ Thần

Chương 44: Phí Bồi Thường




Sơn Hà Xã Tắc Đồ lay động, từ trong tranh một thiếu nữ váy trắng thanh thuần chân trần bước ra.

Thiếu nữ nhìn qua tuổi không quá đôi mươi, váy trắng đơn sơ ôm sát thân thể mỹ tuyệt, đường cong linh lung hoàn hảo, mắt ngọc mày ngài, sống mũi cảo thẳng, đôi môi đỏ tươi mềm mại như cánh hồng sớm mai, dáng người thướt tha uyển chuyển, ba vòng chuẩn mực hoa hậu.

Từ nàng toát ra một cổ khí chất ôn nhu hiền hòa nhưng lại cao cao tại thượng, không ai có thể với tới.

Nàng là Cung Chủ Cữu Thiên Cung, Thiên Dao.

Thành tựu Thánh Đế chỉ cần xác lập được Thần Vị thì đủ tư cách phi thăng tiến về Thần Giới.

Thái Cực Huyền Đồ xoay tròn, thư án lay động, sáu dòng chú ngữ phóng thích ra ngoài rồi nhanh chóng tụ hợp thành bóng hình nhân loại.

Nam nhân cao quý lịch lãm thân cao quý, hoàng bào kim sắc không gió tự bay, đầu đội cổn miệng hoàng kim, bên hông giắc ngọc bài trân quý, khí thế thu liễm đến cực hạn, nếu hắn hiện tại không đứng giữa không trung thì nhiều người chòn cho rằng thằng này chơi đá ngáo cần mà diện đồ không đụng hàng.

Hắn là Đại Đảo Chủ Tây Côn Lôn, Lưu Thiên Khải, thành tựu Thánh Đế nhưng vẫn kém hơn Thiên Dao một bước nhỏ.

Thiếu nữ phất tay thả ra ba người Trương Lương rồi thu hồi Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Hai vị Thánh Đế huyền thoại đại diện cho hai Thánh Phủ của Viêm Hoàng xuất hiện cùng lúc.

Và họ đến đây không phải để thảo luận những vấn đề quan trọng của đất nước này, mà là để đối kháng địch nhân, đến cả Thần Bảo trấn phủ cũng lấy ra sử dụng.

Đối thủ của họ lại chẳng phải thiên quân vạn mã hay một tổ chức quân sự liên minh nào của quốc tế mà chỉ là một người thanh niên cùng gia đình của hắn.

Sự kiện hôm nay trong ngàn năm qua chưa từng sảy ra.

Thiên Dao cùng Lưu Thiên Khải đối diện với Long, họ đánh giá được khí tức từ Long phát ra cũng là Thánh Đế như họ, tuy nhiên vị kia lại mang đến cảm giác nguy hiểm hơn cả họ, hắn ta tựu như một thanh tuyệt thế kỳ kiếm được che lại bởi một sợ chỉ mong manh, chỉ có thể đứt bất cứ lúc nào.

“Tên này không thể đánh.” Lưu Thiên Khải truyền âm cho Thiên Dao, bản thân hắn cũng không phải dạng hiền lành gì nhưng mà hắn có cái đầu, tên kia tuyệt không đơn giản như thế, dây vô hắn có khi đi bụi cả đám mà lại không có một lợi ích gì mang lại.

Thiên Dao nhẹ gật đầu truyền âm đáp lại: “Lùi một bước trời cao biển rộng, mục tiêu của hắn có lẽ là bí cảnh.”

Lưu Thiên Khải nhẹ gật đầu.

Long đứng nhìn bọn này nói chuyện riêng mà cười thầm, tụi bây biết điều ngay từ đầu như thế thì tốt biết mấy, ông đây cũng không phải động tay động chân cho mệt.

“Tiểu nữ Thiên Dao ra mắt chư vị, không biết xưng hô như nào?” Thiên Dao chấp tay hơi khom người trước Long, cổ trắng hơi cúi, đại não cấp tốc nhảy số tìm kiếm thông tin liên quan đến tên này.

Lưu Thiên Khải có chút bất ngờ trước hành động của Thiên Dao, đây là điều chưa từng có trong tiền lệ trước đây.

Từ khi hắn nhận biết nữ nhân này trăm năm trước chưa từng có một kẻ nào để nàng ta phải chấp tay chứ đừng nói là hơi cúi chào.

Hắn nào đâu biết sở dĩ Thiên Dao phải cúi chào người thanh niên kia là do Lục Mạch Thần Kiếm mà hắn đã thi triễn.

“Tại hạ Lưu Thiên Khải, đến từ Tây Côn Lôn.” Hắn cũng chấp tay nhưng không cúi người như Thiên Dao, đôi mắt chim ưng vồ mồi khóa chặt lấy Long.

“Đó chính là hai vị Thánh Đế huyền thoại của Viêm Hoàng đó sao?” Hoàng Yên nhìn hai vị kia mà tim đập chân run, nếu là trước đây với địa vị của nàng chỉ có thể biết được họ qua lời kể của cao tầng Trúc Lâm, đến diện kiến họ cũng chỉ là giấc mơ không có thật thôi.

Vậy mà bây giờ.

“Trông cô ta trẻ quá ha!” Vũ Tiên đánh giá cô gái kia xinh đẹp không khác gì các diễn viên hạng A, mà nàng ta còn có cái khí chất rất khác biệt mà những cô kia sẽ không có được.

Long khoát tay cười cười.

“Ra mắt chư vị Thánh Đế, ta chỉ là một kẻ qua đường thôi.”

“Các hạ xâm nhập trái phép nhà chúng ta, lại đánh người chủ nhà chúng ta.

Đây cũng được xem là qua đường sao?” Lưu Thiên Khải chất vấn.

“Ha ha ha...” Long cười to.

“Đi lậu mới thú vị chứ! Còn việc ra tay đánh chủ nhà thì ta chỉ là tự vệ mà thôi, chính người Cữu Thiên Cung ra tay trước chứ có phải ta đâu.” Long nhún vai một mặt vô tội nói ra.

Hắn nắm đầu Vũ Hà loi lên trước “Cường giả các hạ thật là tư chất đạo đức xuống dốc quá nha, con bé nhỏ nhắn vô tội này lại bị một vị Đại Thánh ra tay tấn công mới ghê chứ.”

Thiên Dao liếc mắt sang Trương Lương, lão ta tự biết không ổn đành cúi đầu không dám lên tiếng, trong bụng chỉ biết chửi mười tám đời tổ tông Vũ Hà và Long.

Thiên Dao chỉ biết thở dài cúi người nhận lỗi trước Long: “Tiểu nữ thay mặt phó cung chủ tạ lỗi cô bé và các hạ.”

“Cung chủ.” Trương Lương cùng Lâm Hạ Giai kêu lên, nhưng vừa lúc bắt gặp ánh mắt Thiên Dao thì đành cúi đầu, đến cả cung chủ cùng tên kia không dám tùy tiện động thủ, bọn hắn cũng đành bất lực thôi.

“Ta cũng không phải dạng hẹp hòi gì mà không tiếp nhận lời xin lỗi từ cung chủ, hai bên chúng ta chỉ là vô ý va chạm nhau thôi cũng không có gì lớn.” Long nhún vai: “Nhỏ em gái này của ta tuy không có thương tích gì nhưng tinh thần nó lại khá hoảng loạn.”

“Ý các hạ là?” Thiên Dao âm thầm chữi cha thằng này.

“Cho xin ít phí bồi thường tổn thất tinh thần.” Long cười tà.

Vũ Hà lập tức bắt sóng “A...Anh ơi em sợ quá hmu hmu hmu...” nước mắt nước mũi tèm lem cả lên, con bé tội nghiệp ôm lấy Long rung lên bần bật...

Tụi Vũ Tiên hai mặt nhìn nhau rồi tự giác chui ra chổ khác tụ hội tâm sự chị em, quyết không quan tâm đến hai thầy trò lão kia nữa.

“Đấy đấy thấy chưa em gái của ta bị tổn thương tâm lý rồi này.” Long một mặt lo lắng mếu máu ôm Vũ Hà dỗ dỗ: “Ngoan ngoan, tội nghiệp em tui mới tí tuổi đầu ngực chưa nhú hết đã bị lão già chết dịch chặn đường thả dê.” Long ôm nó không biết vô tình hay cố ý mà bàn tay hắn lại mò đến ngực con bé.

Vũ Hà ôm Long nghe xong những lời này, nó triệt để khóc, khóc như chưa từng được khóc, khóc to ơi là to.

Lần này nó khóc thật.

Khóc vì nhục á.

Nó mới mười sáu mà bị thằng cha này chê dú lép rồi.

“Thằng cha chết dịch này!” Vũ Tiên nghiến muốn lao lên tẫn cho hắn một trận thì được Hoàng Yên cùng Vân ôm lại.

Lưu Ly sắc mặt đại biến, bàn tay vô thức sờ sờ ngực rồi lại nhìn thấy ba cặp núi có phần hùng vĩ của tụi kia thì thở dài.

“Thúi! Thúi lắm con mẹ mày!” Trương Lương rống to lên, cơn đau từ vết thương cũng vứt qua một bên.

“Ngươi đến nhà ta, chửi ta, ta chỉ ra tay giáo huấn lại đạo đức cho chuẩn mực làm người thì ngươi lại đánh chúng ta giờ còn mặt dày đòi bồi thường? Bồi thường cái cục cức!”

“Bồi thường con mẹ nhà ngươi, đả thương thương người thi hành công vụ thì tính sao đây? Ngươi đánh nát pháp bảo của ta thì ai đền cho ta đây?” Lưu Thi Thi ánh mắt đỏ ngầu hận không thể đè Long ra mà hành hạ hắn, vết thương thì còn có thể phục hồi nhưng mất đi hai con hàng thuận tay thì tức ói máu.

“Im mồm!” Thiên Dao quát lên.

“Già lớn mà không biết làm gương cho thế hệ trẻ, chúng nó đã xuy đồi đạo đức, còn mất cả liêm sĩ luôn rồi thì bản thân lão thân là trưỡng bối vẫn phải giữ thể diện đức độ chứ, mở mồm ra là văng tục chữi thề như thế thì còn dạy được ai? Tự kiểm điểm bản thân lại đi!”

Lâm Hạ Giai vuốt vuốt ngực an ủi Trương Lương.

Tuy là quát Trương Lương nhưng từ đầu đến cuối Thiên Dao chỉ nhìn thằng Long mà thôi.

“Mình không trẻ không già chắc nó chừa mình ra.” Long tự nhủ trong lòng.

“Ngươi nói Trương Lương bắt nạt em gái ngươi thì cần bồi thường.

Vậy ngươi đánh em gái của ta bị thương, còn phá đồ chơi của nó thì cũng phải bồi thường tổn thất cho con bé phải không?” Lưu Thiên Khải ánh mắt sắc lạnh nhìn Long.

“Bồi thường? Ha ha ha...” Long cười một tràn dài, quăng Vũ Hà ra sau tụ họp với hội chị em, nó khóc to quá làm hắn có chút đau đầu.

“Song phương giao đấu không có thực lực thì chỉ có chết.” Long tỏa ra sát khí che phủ cả một vùng lãnh thổ.

Thiên địa trở nên u tối, ánh sáng mặt trời trên cao lại trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Thiên Dao cùng Lưu Thiên Khải phối hợp tỏa ra uy thế đối kháng lại...

Rất nhanh bọn hắn phát hiện bản thân không thể chống lại cái sát khí từ thời hồng hoang cổ đại này mà tâm trí cũng dần bị xáo động.

Lưu Thi Thi, Trương Lương và Lâm Hạ giai nghiến răng sắc mặt trắng bệch, cố gắng chống lại sát khí này mà niếu giữ một tia lý trí.

“Thái Cực Tịnh Hóa.” Lưu Thiên Khải hai tay kết ấn, Thái Cực Huyền Đồ mở ra lập tức thiết lập một vòng quay âm dương dưới chân hắn, một trận đồ bao phủ đám người.

Ba tên kia thoát khỏi sát khí miệng phun máu tươi, ánh mắt sợ hãi nhìn người thanh niên kia.

“Từ lâu đã nghe nói Thái Cực Tiên Quyết của Viêm Hoàng lợi hại, tại hạ mạn phép lĩnh giáo đôi chiêu.” Long cười cười, lập tức bắn ra hai tia Thương Dương Kiếm.

Thiên Dao bàn tay cũng nâng lên, động tác có chút quen thuộc với Long, nàng cũng bắn ra hai đường Thương Dương Kiếm.

Bốn tia kiếm khí va chạm giữa không trung tạo ra hai vụ nổ chấn động.

Lưu Thiên Khải liếc mắt sang Thiên Dao, đây là lần đầu tiên hắn thấy nangf ta thi triễn chiêu thức này, uy lực cũng không thua gì tên kia.

“Thú vị lắm!” Long tiếp tục tung ra thêm vài đường kiếm khí.

“Thiếu Xung Kiếm, mạch kiếm thiên về biến chiêu mạnh mẽ.

Trung Xung Kiếm, mạch kiếm thiên về phụ trợ công kích.”

Thiên Dao ánh mắt sáng lên, hai bàn tay thon thả làm ra động tác liên tục bắn ra Thương Dương Kiếm và Quan Xung Kiếm.

Lưu Thiên Khải chịu trách nhiệm hóa giải công kích và hấp thu dư ba công kích chờ thời.

Sau một lúc hai bên đấu kiếm không ai nhường ai nhưng mà trái với vẻ mặt ung dung của Long thì Thiên Dao lại chảy mồ hôi trán, bàn tay thon thả có vài vết xưng tấy do chiêu thức này quá mạnh mẽ.

Lưu Thiên Khải truyền âm: “Phản công thôi.”

Thiên Dao gật đầu, sau đó ngừng tung kiếm mà vận chuyển nguyên lực, bàn tay trái hội tụ lực lượng cực hạn, ánh mắt quyết tâm phải thực hiện được mạch kiếm cuối cùng trong Lục Mạch Thần Kiếm.

Long bắn ra bốn đường Thương Dương Kiếm phối đi kèm với Trung Xung Kiếm.

Tám luồng kiếm khí vô hình vô ảnh xoẹt ngang không gian.

Lưu Thiên Khải lao ra khỏi Thái Cực Tịnh Hóa hai tay vũ động, một bàn tay mang theo lực lượng trắng, tay còn lại màu đen.

Tám luồng kiếm khí xông tới liền bị hắn bắt lấy, đôi tay vũ động, vòng tròn thái cực âm dương xoay đều.

Toàn bộ lực lượng dư ba công kích nãy giờ được hắn thu giữ giờ đây cũng hòa vào vòng xoáy thái cực.

Lúc này Thiên Dao đã tụ lực đến cực hạn của nàng.

“Thiếu Thương Kiếm.” Thiên Dao bắn ra chiêu kiếm mạnh nhất trong Lục Mạch Thần Kiếm.

Lưu Thiên Khải bắt lấy chuyển động của Thiêu Thương Kiếm lập tức bắt lấy nó vào trong vòng tròn thái cực.

“Không ổn.” Long gắt lên một tiếng, lôi nguyên lực lập tức hội tụ tại tay trái, hắn phải đánh ra chiêu kiếm mạnh nhất, nếu không thì sẽ lộ ra Thần Lực.

“Thái Cực Tiên Quyết: Xe Chỉ Luồn Kim.” Lưu Thiên Khải đánh nát vòng tròn thái cực trong tay.

Một chiêu kiếm khí bá đạo tuyệt luân được giải phóng, uy lực của nó tăng gấp vài lần so với Thiên Dao đánh ra.

Phải nói kỹ năng của Thiên Dao vào Lưu Thiên Khải phối hợp với nhau gần như bất bại trên chiến trường, có thể bằng vào sức mạnh này mà càng quét khắp nơi nhưng đáng tiếc họ lại là đối thủ của nhau, từ ngàn năm qua Cữu Thiên Cung và Tây Côn Lôn chưa hề ưa nhau.

Tuy là thường xuyên tranh đấu và luôn tìm cớ hạ bệ đối phương nhưng cả hai lại rất đoàn kết trong việc đối kháng ngoại nhân xâm lược, chỉ cần một trong hai bên đánh hơi được bất ổn liền thông báo cho bên kia để cùng phối hợp tác chiến, trận đánh hôm nay chính là một ví dụ.

Đường kiếm lao đi như sao xẹt, không gian bị nó cắt một đường dài.

“Đó là?” Âm giọng của Thiên Dao run rẫy đến khó tin.

“Không.

Không thể có người đánh ra được chiêu kiếm đó.”

“Thiếu Thương Lôi Minh Kiếm.” Long trực tiếp bắn ra chiêu kiếm mà hắn đã mất cả chục năm cải tiếng, nếu không dùng đến Thần Lực thì chiêu này chính là mạnh nhất của hắn, đồng thời điểm xuất ra chiêu thúc này hắn cũng âm thầm bắn thêm một đường Thiếu Trạch Kiếm.

Trong ánh mắt kinh hãi toàn trường hai đường kiếm xé nát không gian chính thức va chạm...

Ầm...

Vụ nổ khủng khiếp giữa không gian, âm thanh của nó trấn cho thính giác đám người mất đi tạm thời, những người chứng kiến chỉ nhìn thấy một vụ oanh tạc giữa bầu trời.

Lôi đình phẩn nộ đánh ra xung quanh hủy diệt một vài đỉnh núi gần đó thì phấn vụn, một vài ngọn núi rắn chắc xung quanh rung lắc dữ dội bởi du ba công kích.

Thiên Dao phải lấy ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ kết ấn phòng ngự trước uy lực từ hai chiêu kiếm kia.

“Không xong!” Lưu Thiên Khải đôi mắt đã nhắm chặt, đôi tai đã không còn nghe thấy gì nhưng bằng vào trực giác của mình hắn lập tức đánh ra một chiêu Thái Cực Chưởng, nhắm hướng đỉnh đầu mình đánh lên.

Keng!

Đòn đánh vừa kịp lúc chuyển hướng Thiếu Trạch Kiếm.

Hắn trượt dài trên không trung trơ về lại với Thái Cực Tịnh Hóa đã ảm dạm sắp vỡ.

Bên kia, Long cũng không an nhàn gì mấy, hắn phải vận dụng một cái thiên trận để bảo vệ đám Vũ Tiên, cái đình cũng đã bị san bằng.

Chỉ có con khứa Vũ Hà chết nhác nhanh tay lấy ra Tản Thiên lũi vào một xó mặc kệ chị em sợ xám mặt.

Long nhìn nó cũng chỉ biết cười trừ, độ khôn và ranh ma của con này Vũ Tiên không có cửa.

Dư ba công kích tản đi, đám người dần trở lại bình thường.

“Anh hai.” Lưu Thi Thi hét lên khi thấy hoàng bào của Lưu Thiên Khải có chút rách nát hư hỏng, cổn miệng kim sắc trên đầu của hắn đã bị đánh nát làm hai nữa, mái tóc dài xõa ra trong gió càng tăng thêm độ đẹp trai ngời ngời của hắn.

“Cung...Cung...Chủ.” Hai lão già ánh mắt nhìn Thiên Dao mơ mơ hồ hồ, dòng máu đỏ từ mũi chảy ra...

Chỉ thấy cô nàng váy áo xộc xệch một bên áo ngực bị rách nát lộ ra nữa bầu ngực trắng muốt cùng xương quai xanh gợi cảm, váy trắng thì bị trấn nát đến lộ ra đôi đùi thon thả hồng hào hiển hiện, đứa để ý sẽ thấy được quần lót ren trắng lấp ló.

Cô nàng quan sát thấy tình cảnh bản thân khá đặc sắc, gương mặt đỏ bừng liền lấy ra áo choàng nhanh chóng che phủ cơ thể mỹ miều khỏi tám ánh mắt đê tiện.

Bốn tên đàn ông tâm ý thông nhau cùng thở dài một hơi tiếc nuối.

Ầm...Ầm...Ầm...

Những ngọn núi đá trong bán kính trăm mét thi nhau sụp đổ vang trời.

“Khoảng cách giữa Đại Thánh và Thánh Đế chênh nhau quá lớn.” Lưu Thi Thi sợ hãi nói ra.

Lưu Thiên Khải và Thiên Dao cố gắng đè nén nội thương nuốt xuống vài ngụm iên huyết sắp dâng trào.

Nhìn tình hình bên kia cũng ăn trái đắng không kém, sát khí của hắn đã bị đánh tang, mà bản thân hắn cũng mất đi cái áo sơ mi, chỉ còn lại cái quần không biết làm bằng vật liệu gì mà có thể chịu được dư ba công kích khủng bố đó.

Họ nhìn thấy đôi chân của hắn lún sâu hơn dưới mặt thềm cứng mà lại có vết trượt dài chứng tỏ tên này đã phải vận dụng lực lượng rất lớn mới chống được dư ba cuộc chiến.

“Xem như chúng ta hòa nhau, nhìn các vị ra nông nổi như vậy coi như đã đủ chi phí đền bù tổn thất tinh thần cho em gái ta.” Long cười đắc ý.

Thiên Dao liếc sang Lưu Thiên Khải thấy hắn đang quệt một tia máu mũi thì cay trong lòng, hai người đứng gần nhau chắc chắn hắn đã nhìn thấy nhiều hơn những kẻ ở đây.

“Công nhận nhỏ này ngon thật, ngực hơi bé nhưng được cái ti hồng, vòng ba này gần bằng với Phương Hằng rồi, chổng mông mà đẩy chắc tới nóc.” Long âm thầm đánh giá Thiên Dao, hắn mới chính là thằng nhìn thấy nhiều nhất đấy, đến cả bên trong áo lót xộc xệch của nàng hắn còn thấy lấp ló hai hạt anh đào hồng nhuận chưa ai hái.

“Đánh nữa chúng ta chỉ thiệt thôi.” Lưu Thiên Khải một mặt sắc lạnh trở lại truyền âm cho nàng ta.

Thiên Dao gật đầu đồng ý.

“Nếu các hạ mang gia đình đến đây chỉ để du lịch thì chúng ta rất hoang nghênh, người Viêm Hoàng luôn rộng cửa chào đón không theo cách này cũng theo cách khác.” Lưu Thiên Khải trực tiếp ngã bài.

“Nếu là đến đây vì thứ đó, rất mong các hạ trở về cho, đây là chuyện riêng nhà chúng tôi.

Xin thứ lỗi.”

Long cười khuẩy: “Đúng là ta đến đây vì bí cảnh đấy, một góc của Thủy Trạch các vị cũng muốn độc chiếm sau?” Ánh mắt có chút sát khí nhìn lấy Lưu Thiên Khải: “Cẩn thận tham thì đi bụi nguyên lũ đó.”

Thiên Dao cùng Lưu Thiên Khải giật mình nhìn nhau, bọn họ có chút không tin tưởng vào lời Long nói.

“Vì sao các hạ biết đó là Thủy Trạch?” Thiên Dao hỏi lại Long.

“Đoán mò thôi!” Long nhún vai rồi bổ xung thêm.

“Nhưng mà trước đây ta chưa bao giờ đoán sai.”

“Nếu là Thủy Trạch thì gay to.” Lưu Thiên Khải truyền âm.

Thiên Dao liếc mắt nhìn sang đám Vũ Tiên, rồi truyền âm lại.

“Mặc kệ hắn, bắt tụi kia trở về, tiếp tục gia cố Thần Trận.”

“Đồng ý!” Lưu Thiên Khải lập tức chấp nhận.

“Cổng vào bí cảnh cách nơi này hai ngàn dặm về hướng đông bắc, dưới chân núi Tung Sơn.” Thiên Dao nhìn Long nhàn nhạt nói, Sơn Hà Xã Tắc Đồ xuất hiện trên tay.

“Nếu các hạ yên bình thì chúng tôi sẽ bình yên còn nếu không thì đừng trách Thiên Dao tuyệt tình đồng môn.”

Lưu Thiên Khải trợn mắt, hai tên phó cung chủ cũng há hốc mồm.

Tên này và cung chủ Cữu Thiên Cung là đồng môn?

Dù họ đã có chút đánh hơi được khi cả hai lại dùng chiêu thức giống nhau để so chiêu nhưng không thể ngờ được sự vụ này.

“Cám ơn cung chủ các hạ.” Long chấp tay cười khách khí, sau đó quay lại bắt đám Vũ Tiên mang đi.

Mục đích của hắn đã đạt được rồi đỡ mất công phải đi tìm tụi già mặt thộn hỏi đường.

Thiên Dao nhìn theo bóng lưng của hắn mà suy tư thật lâu.

“Chiêu kiếm đó...lẽ nào là vị kia trong lời sư phụ từng nhắc đến?’

Sau vài phút, nàng lấy lại tinh thần, Sơn Hà Xã Tắc Đồ tung bay giữa không gian, ai tay kết ấn môi hồng lẫm bẩm chú ngữ.

Họa đồ trên bức tranh sáng lên, rồi núi sông biển cả chập chùng vũ động như một thước phim chân thật chứ không phải là nét mực đen vẽ trên giấy vàng...

Theo sự chuyển động của họa ảnh trong tranh, khung cảnh thiên nhiên cũng dần có chuyển động, những ngọn núi đã đổ sụp kia dần dần hình thành trở lại, những đỉnh núi bị tàng phá cũng được hình thành, từng cành cây ngọn cỏ lại xuất hiện, mái đình nơi Long đứng cũng được hình thành trở lại...

Chỉ sau vài phút, từ một chiến trường tang hoang đổ nát mọi thứ đã trở lại như chưa hề có việc gì sảy ra.

Đây chính là sức mạnh của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Thiên Dao hạ xuống đánh giá tình hình hai tên phó cung chủ, bọn này không vấn đề gì.

“Bên ngươi tính sao?” Thiên Dao hỏi Lưu Thiên Khải.

“Bắt hai đứa nhỏ về lại, không cho tụi nó vô đó nộp mạng.” Lưu Thiên Khải lập tức nói với Lưu Thi Thi, sau đó nhìn vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ của nàng rồi hỏi: “Ngươi có thể bảo kê được một người trong đó phải không?”

Thiên Dao gật đầu; “Ta nghĩ nên sẽ cho Chu Quân vào đó để thích nghi.”

“Cứ làm theo ý ngươi đi, đây cũng là cơ hội tốt cho nó phát triễn.” Lưu Thiên Khải gật đầu, đây cũng là ý định của hắn khi quyết định rút về hai thiên tài của nhà mình để Thiên Dao có thể toàn tâm toàn ý bảo kê Chu Quân.

“Ta sẽ trở về nguyên cứu cách phong ấn cái bí cảnh đó, thứ trong đó mà đủ khả năng chui ra thì có mà đi bụi cả lũ.” Lưu Thiên Khải vuốt cằm.

“Ngũ Nhạc Kiếm Phái mấy chục năm nay phát triễn quá mức lớn mạnh rồi, lần này cho bọn hắn tuột dốc một tí để lấy lại sự cân bằng trong giang hồ đi.”

Thiên Dao không nói gì nhưng cũng âm thầm chấp nhận chuyện này, Ngủ Nhạc Kiếm Phái phải trãi qua một cuộc đồ sát mới có thể giữ được cán cân giữa các thế lực trong nước.

Một thế lực độc lập mà phát triễn quá nhanh trong một thời gian ngắn vài chục năm thì sẽ gây nên sự mất cân bằng trầm trọng trong nước, điều này trực tiếp ảnh hưởng đến Thánh Phủ.

“Cứ quyết định vậy đi.” Thiên Dao gật đầu chấp nhận.

“Tên kia ngươi có dự tính gì không?” Lưu Thiên Khải tò mò hỏi.

Thiên Dao mông lung lắc đầu: “Ta cũng không biết hắn là ai, nhưng với khả năng và hiểu biết của hắn ta dám chắc hắn sẽ đứng cùng phe với chúng ta để phong ấn cái bí cảnh đó.”

Lưu Thiên Khải gật đầu ngẫm nghĩ cũng đúng nếu hắn không nói ra bí cảnh là một góc của Thủy Trạch thì lần này Viêm Hoàng ăn cớt thật sự, ánh mắt đảo qua đảo lại.

“Quyết định vậy đi.” Nói rồi hắn mang Lưu Thi Thi bay đi.

“Ra lệnh cho toàn bộ các thế lực phụ thuộc chúng ta rút lui khỏi lần hành động bí cảnh này.” Thiên Dao quay sang phân phó với hai lão già.

“Còn Chu Quân cứ để nó thoải mái vui chơi.”

“Tuân mệnh!” Hai lão già lập tức rời đi.

Trong phút chốc chỉ còn lại bóng hình mỹ nhân cơ đơn đứng đến đỉnh núi mông lung nhìn về đình viện đối diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.