Thủ Hộ Thần

Chương 18: Chí Tôn Chi Chiến




Vùng lãnh hãi cực bắc Cao Lầu Đế Quốc, còn được biết đến với cái tên Vạn Đảo Quốc.

Đại dương mênh mông xanh thẵm không thấy một hòn đảo, từng cơn gió biển lạnh lẽo thổi vù vù, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao chiếu sáng cả một vùng hải vực.

Sâu bên dưới đại dương mênh mông, nơi mà ánh sáng các vì sao không thể chiếu rọi đến.

Không gian xung quanh tối đen, yên tĩnh cực độ...!

Thân ảnh một tên nam nhân lực lưỡng chỉ mặc mỗi cái quần đùi, từng khối cơ săn chắc trên cơ thể bị áp lực nước nơi độ sâu gần ngàn mét liên tục tác động, gương mặt anh tuấn vẫn nhắm nghiền mắt, dường như hắn đã quá quen với mức độ luyện tập cơ thể này rồi...!

Không biết qua bao lâu, gương mặt anh tuấn có chút giật giật, đôi mắt mở lớn, lam quang từ cơ thể hắn phát ra soi sáng một vùng không gian, hai tay bắt đầu quẩy nước hướng lên trên, hai chân liên tục đạp nước, cơ thể lực lưỡng của hắn như một quả ngư lôi bắn thẳng lên mặt nước.

Sau vài phút hắn đã thấy được mặt nước lấp lánh phía trên...!

Lúc này từ phía xa hai con cá mập trắng thân thể to lớn, há ra cái miệng rộng đầy răng nanh bén nhọn bơi với độ cao, tập kích tên thanh niên.

Tên thanh niên đảo mắt nhìn quanh xác định mục tiêu, trong lòng niệm khẩu quyết: “Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn.

Mở!” Ba vị trí lần lượt não trái, não phải và cột sống đồng loạt bùng phát nguyên lực cực hạn.

Lam quang càng thêm chói lóa, sức mạnh bùng nổ, cơ thể hắn phút chốc đỏ bừng, hai chân đạp mạnh ra phía sau thân thể hắn lập tức bắn lên ra khỏi mặt biển...!

Hai con cá mập thấy mục tiêu ngon ăn nhảy lên khỏi mặt biển cũng phóng lên theo hắn, hàm răng to lớn há rộng muốn một cắn phân chia tên nhân loại.

“Thể Thuật: Thiết Tuyến.” Tên thanh niên gầm lên, hai cánh tay cơ bắp săn chắc hóa đen, hắn đấm mạnh vào con cá mập bên cạnh.

Bùm.

Quyền kình khủng bố bạo phác, con cá mập bị đấm trượt dài trên mặt biển hàng trăm mét sau đó rơi lại tự do vào trong lòng biển lạnh giá.

Sau khi đánh xong một quyền, tên thanh niên rơi lại xuống mắt biển, chân sắp chạm mặt biển thì hắn đạp mạnh lấy đà bắn đến con cá mập còn lại.

Bùm.

Một quyền khủng bố được hắn đánh ra nhắm ngay hàm dưới con cá mập mà mốc lên.

Thân thể to lớn con cá quăng lên, đôi mắt nó trắng dã, hàm dưới răng rơi lỡm chởm...!

Bùm.

Lại một quyền kình nhắm vào bụng trắng con cá số nhọ...!

Thân thể nó như diều đứt dây bay đi nơi xa xa...!

Giải quyết xong hai con cá, tên thanh niên giải trừ trạng thái Bát Môn, nhắm hướng chính năm mà bơi sải.

Không biết bơi được bao lâu bao xa cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hòn đảo nơi xa xa.

Phóng lên mặt biển, hai tay duỗi ra sau, nghiên người về trước như một mũi tên cản sức gió, từng bước đạp đầy uy lực trên mặt biển.

Chẳng mấy chốc hắn đã lên đến đảo, nhắm hướng ngọn núi cao nhất trên đảo mà chạy đến.

Khi hắn thành công leo lên đảo đã có ba người, một nam một nữ đứng đợi sẵn.

“Đột phá cửa thứ ba luôn rồi? Nguyên lực cũng đột pha cấp 39 rồi?” Cô gái trẻ tuổi chừng 20 tóc cột hai bánh bao mặc võ y trắng lên tiếng.

Tên thanh niên mặt cười hớn hở: “Há há há! Tui mà làm sao dám làm mắt mặt sư phụ được.” Hắn cúi người về phía người đàn ông trung niên hành lễ.

“Tốt, tốt, tốt! Không hổ danh đệ tử thân truyền của Kaidou ta!” Ông ta đi lại vỗ vai ten thanh niên, hai thầy trò cười to vang cả đảo.

Cô gái kia chỉ biết lắc đầu trước hai thầy trò này.

“Thầy sẽ huấn luyện hai đứa thêm 40 ngày nữa để cũng cố lực lượng cho vững chắc nhất.

Sau 40 ngày chúng ta sẽ về lại Cao Thiên Nguyên.” Lão thầy hưng phấn nhìn hai đứa học trò.

“Sau lần này tụi em được cách ly huấn luyện lâu vậy thầy?” Cô bé bĩu môi, cứ tưởng chỉ ở trên hoang đảo này 2 ngày không ngờ bây giờ lại thêm 40 ngày.

“Hai đứa đã có tên trong danh sách đại diện Cao Thiên Nguyên chúng ta tham dự Chí Tôn Chi Chiến.” Lão thầy bừng bừng khí thế nhìn về phương nam xa xôi.

“Deeeee! Cuối cùng cũng có xuất tham dự.” Tên thanh niên nhảy cẩn lên đầy hưng phấn.

Cô bé kia cũng mặt mày rạng rỡ, ánh mắt rực cháy chiến ý: “Chí Tôn Chi Chiến mỗi thế lực có ba vé, em với Kid là hai vé còn đứa còn kia là ai vậy thầy?”

Kaidou nhìn hai học trò cưng rồi nói: “Cao tầng Cao Thiên Nguyên thống nhất ba cái tên Kid, Tomoyo và Miketsu.”

“Cái gì? Miketsu?” Cả Kid và Tomoyo trợn mắt.

Kaidou gật đầu chắc nịch: “Miketsu chính là Chí Tôn thế hệ này của Cao Thiên Nguyên chúng ta, cô bé hiện đang được Thánh Mẫu huấn luyện riêng.” Lão vỗ vai hai đứa học trò.

“Hai đứa nhất đinh phải cùng với Miketsu lấy lại thể diện cho Cao Thiên Nguyên chúng ta.”

Kid cùng Tomoyo nhìn nhau gật đầu, siết chặt nắm đấm.

“49 ngày nữa là cuộc chiến bắt đầu, hai đứa cố lên.” Kaidou hưng phấn quát lên cứ như chính ông ta tham dự cuộc chiến sắp tới vậy.

“Địa điểm lần này là ở đâu vậy thầy?” Tomoyo hỏi thăm.

Ánh mắt Kaidou nhìn về chân trời phương nam phun ra từng chữ môt.

“Trúc Lâm Yên Tử.”

Viêm Hoàng Đế Quốc.

Dòng Trường Giang phẳng lặng như tờ, đột nhiên một luồn kiếm khí sắc bén chém qua, đem mặt sông phẳng lặng cắt thành hai nữa.

Đường kiếm khí rẽ sóng tiến vào rừng cây cổ thụ bên kia sông mà gọt hết từ cây này đến cây khác làm hai nữa, trên mặt đất vẫn còn vết chém kéo dài.

“Hộc...hộc..”

Bên kia bờ sông, nơi bắt nguồn của đường kiếm khí, tên thanh niên đầu tóc bạc trắng, tay cầm thanh kiếm đen bóng loáng chống lên bãi đá, hắn thở hồng hộc vì mất sức sau khi chém ra đường kiếm kia.

Sau lưng hắn là lão già râu tóc bạc trắng, lưng hổ tay gấu, ánh mắt như thiểm điện, khí thế thu liễm đến cực hạn tuy nhiên nếu nhìn vào hắn thì người ta chỉ có cảm giác nhìn vào một hồ nước sâu thăm thẳm không đáy.

Lão nhìn đường kiếm lại nhìn tên thanh niên rồi nói: “Quả nhiên giới hạn của con hiện giờ chỉ có thể dùng chiêu này đúng một lần.”

“Một lần là đủ rồi.” Tên thanh niên ngã lăn ra bãi đá thở hổn hễn.

“Con không tin trong cuộc chiến sắp tới có đứa nào có lực phòng ngự sánh ngang Kim Huyền.”

Lão già nhíu mày: “Chu Quân, không được chủ quan.”

“Thầy yên tâm, thời gian còn lại 40 ngày nữa con sẽ đột phá cấp 40.

Đến lúc đó dù chỉ dùng được Hiên Viên Trảm một lần duy nhất thì con cũng sẽ còn sức chiến đấu mà dọn dẹp chiến trường.” Chu Quân tự tin đáp.

Lão già vuốt râu thở dài một hơi: “Tùy con, nhưng mà phải cẩn thận.

Trong Chí Tôn Chi Chiến tụi kia sẽ có dùng đến Thần Bảo đó.”

“Theo con được biết những nơi khác không có Thần Bảo đủ sức phòng ngự trước Hiên Viên Kiếm.” Chu Quân ngồi dậy hỏi sư phụ.

“Sức mạnh của Thuận Thiên Kiếm so với Hiên Viên Kiếm mạnh hơn không thầy?”

Lão già gật đầu: “Đúng là nếu ở hạ giới chúng ta thì không có Thần Bảo phòng ngự nào mạnh mẽ.

Thuận Thiên Kiếm là Thần Bảo công phá mãnh liệt nhất, Hiên Viên Kiếm là sắc bén nhất.

200 năm trước Trúc Lâm dựa vào Thuận Thiên Kiếm mà xưng bá, lên ngôi Cửu Ngủ Chí Tôn buộc chúng ta xưng thần.” Lão vuốt râu ánh mắt hơi đổi.

“Theo tình báo Tây Côn Lôn thu được thì mười năm trước Trúc Lâm sảy ra sự cố nghiêm trọng, đến hiện tại vẫn chưa thấy sự xuất hiện của Thuận Thiên Kiếm.”

“Vậy sao?” Chu Quân có chút tiếc nuối, hắn mong muốn có một ngày sẽ dùng Hiên Viên Kiếm giao đấu với Thuận Thiên Kiếm.

“Lần này tham dự Chí Tôn Chi Chiến, Viêm Hoàng chúng ta có ba vé con là đại diện duy nhất của Cữu Thiên Cung chúng ta, hai vé còn lại là của Tây Côn Lôn.” Lão già chấp tay nhìn Chu Quân hưng phấn, đã mấy trăm năm rồi Viêm Hoàng mới lại xuất hiện một Chí Tôn là Hiên Viên Kiếm Chủ mà lại là thiên tài do Cữu Thiên Cung bồi dưỡng ra nữa chứ.

“Tây Côn Lôn hai vé? Không phải Triệu Linh Nhi sẽ đi với con sau?” Chu Quân khó hiểu hỏi.

“Linh Nhi tuần trước đi chơi sảy ra tai nạn rơi máy bay, rồi lại bị sét đánh liên tiếp, giờ đang hấp hối nằm ở nhà.” Lão già thở dài.

“Đúng là con bé bị nguyền rũa thật.” Chu Quân lắc đầu cảm khái.

Đế Quốc Harappa.

Trên một cánh đồng rộng lớn không thấy điểm cuối, khắp nơi đều là dị thú khổng lồ, những sinh vật này cực kì hung hãn và vô cùng mạnh mẽ, có đến cả trăm con nhưng toàn bộ chúng đều đã chết, chết không toàn thây, máu chảy thành dòng tanh tưởi.

Một tên thanh niên từng bước đi ra, khắp cơ thể lực lưỡng của hắn dính đầy máu, nhưng không phải máu của hắn mà là máu của hàng trăm con dị thú khổng lồ nằm la liệt trên mặt đất.

Hai cô gái xinh xắn đứng đợi hắn.

Khi hắn lại gần, một cô chủ động đi đến cầm khăn lau đi những vết máu khắp người hắn.

Hắn cầm lấy ly sữa tươi trân châu đường đen từ cô gái còn lại, ngữa đầu nốc một ngụm sau đó cất giọng lười biến: “Khi nào đi?”

Cô gái vừa đưa ly sữa cho hắn nhoẽn miệng cười ma mị.

“40 ngày nữa.”

“Lâu thế!” Hắn nhai chóp chét mấy viên trân châu trong miệng mà hỏi: “Tụi kia xuất hiện hết rồi chứ?”

“Tính luôn ngài là hiện có 7.” Cô gái đáp.

“Ơ thế đứa còn lại ở khu nào thế?” Hắn hỏi.

Cô gái cười cười nói ra bốn từ: “Trúc Lâm Yên Tử.”

Khi nghe đến đây trên mặt hắn đây, hắn cươi khuẩy: “Đù! Chủ nhà mà giấu bài kỹ thế.”

“Không phải là dấu bài.

Có thông tin mười năm trước Trúc Lâm sảy ra một sự kiện lớn làm suy yếu trên diện rộng, Thuận Thiên Kiếm được cho là đã mất tích từ lúc đó, đến nay dù đã rất gần Chí Tôn Chi Chiến nhưng hiện tại Trúc Lâm vẫn chưa có Chí Tôn thế hệ mới của họ.” Cô gái nghiêm túc đáp.

“Kệ mịa tụi nó có giấu bài hay quỷ kế gì.

Tới thằng nào thì đấm thằng đó.” Tên thanh niên vứt ly giấy đã uống sạch sang một bên, hỏi cô gái: “Còn bao nhiêu phòng nữa?”

“Chỉ còn một phòng.” Cô gái đáp sau đó trong tay xuất hiện một cây côn dài được 21 viên lục phương đúc bằng hợp kim kỳ lạ kết nổi với nhau, trên bốn mặt mỗi viên đều có những ký tự cổ xưa.

“Phòng này được chơi hàng.”

“Cám ơn!” Tên thanh niên cầm lấy cán côn vuốt vuốt.

“Người anh em, lâu quá không gặp, hôm nay tao sẽ cho mày ăn no.” Nói rồi hắn quay sang cô gái đã lau mình cho hắn, xòe tay ra: “Cho xin vài viên kẹo sữa được làm từ sữa!”

Một tuần nhanh chóng trôi qua.

Trong một tuần này cuộc sống mới của Long dần đi vào quỷ đạo mới.

Sáng cùng Vũ Tiên đến trường, ở lớp thì hắn đã dần hòa nhập với đám trẻ nghé kia, rãnh rỗi thì chọc con Vân hay gạ kèo solo daxua với nó nhưng mà con bé đã biết khôn, kèo ngon cỡ nào cũng không dính bã.

Con bé Phương thì sau hôm đầu tiên bỡ ngỡ ra, qua hôm sau chủ động đổi địa điểm đến bàn cuối cạnh Long, giờ chuyển sang nhìn công khai luôn rồi, bữa sáng của Long trên lớp giờ do một tay con bé thầu hết làm Long phải đối mặt với biết bao nhiêu ánh nhìn soi mói từ tụi con giai, nhưng mà chúng nó cứ nhìn thôi chứ dám làm gì được Long...!

Sau cái hôm Long đấm ba thằng ác ôn thuộc bang Màu Gà thì vài ngày sau trong trường rộ ra tin đồn vài chục mạng sinh viên mất tích mà bọn chúng chính là thành viên bang Màu Gà, công an đã phối hợp với nhà trường điều tra nhưng một cái giấu vết cũng không có.

Từ đó có nhiều tin đồn thất thiệt len lõi trong cộng đồng sinh viên, các băng nhóm hắc đạo cũng vì chuyện này mà nằm im một thời gian, làm biết bao nhiêu đứa trong trường vui như giải phóng miềm nam...!

Vũ Hà đã hoàn toàn mạnh khỏe, Long đã hướng dẫn con bé hoàn thành mảng tinh vân thứ hai, thông qua bí pháp hấp thu lực lượng tự nhiên con bé đã đột phá cấp 10, và điều đặc biệt là khi con bé vận chuyển nguyên lực tinh thần hệ thì không hề phát ra màu sắc nào cả, điều này làm Long nghi ngờ con bé có phải là một Ma Thần Tộc nhân hay không? Phải biết năm xưa dù hắn chưa đến 70 cấp mà có thể sử dụng được hệ nguyên tố nhưng vẫn phát ra màu sắc đặc trưng của nguyên lực đấy.

Nhiều lần cô bé năm nỉ Vũ Tiên cho xuất viện vì ở trong này chán quá chẳng có gì vui nhưng mà chỉ mới nhắc đến vụ này vài câu thì cô bé lại lăn ra bất tĩnh còn lên cơn sốt nữa, làm Vũ Tiên vô cùng lo lắng phải chạy đi hỏi bác sĩ nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu khó hiểu và câu nói “Không nên xuất viện, cần theo dõi nhiều thêm.” Cuối cùng sau lần thứ 4 thì ánh mắt Vũ Tiên đổ dồn về phía Long và nàng nhận lại được câu trả lời đầy khốn nạn của thằng chồng: “Cho nó ở lại thêm vài ngày nữa đi, nó về rồi lại nhìn lén vợ chồng mình hành sự mất.” Vũ Tiên nghe xong chỉ biết thở dài mà quay đi.

Cũng trong tuần này, Long thông qua bí pháp của hắn liên thông đến thế giới Vĩnh Hằng mục tiêu không phải hỏi thăm tụi Orphenoch mà là để trộm một bộ tuyệt học trấn tộc của đại tộc Juken, chính là Lâm Thú Quyền về cho Vũ Tiên học.

Sau giờ cơm tối hai người cùng chạy ra sân tập luyện quyền thú, dưới sự chỉ dẫn tận tình của Long, kỹ năng chiến đấu và kỹ xão của Vũ Tiên phong phú hơn rất nhiều, cô nàng đã hoàn thiện xong môn Diều Hâu Quyền để phối hợp với trạng thái Quang Dực.

Về kiếm thuật Long khá bất ngờ khi Vũ Tiên sử dụng đến Ma Thần Kiếm thì nàng đã tiến vào trạng thái Lĩnh Vực của nhân kiếm hợp nhất, cánh giới tối cao của một kiếm sư lại được Vũ Tiên dể dàng thi triễn.

Long từng giao đấu với nàng thì phát hiện kiếm pháp của Vũ Tiên thâm sâu khó lường, đường kiếm nàng chém ra uy lực cực mạnh, Long ước tính nếu nàng ở cấp độ 90 thì công kích phát ra có lẽ bằng với một kích toàn lực của Chuẩn Thần cấp 109.

Trong một tuần này điều làm cả Long và Vũ Tiên khó chịu là Ma Sứ.

Tụi Ma Sứ trốn đâu mất tích chả có con nào xuất hiện, Vũ Tiên nhiều lần sử dụng đến Thiên Sát Lệnh truy tìm cũng không một vết tích chúng nó.

Số lượng Ma Sứ nàng sở hữu vẫn là con số 3.

Đêm thứ sáu...!

Phía bắc thành phố Thuận Hải, nơi đây là khu rừng nguyên sinh của thành phố.

Trong rừng lúc này đang diễn ra một trận tranh đấu kịch liệt giữa một con mãnh xa khổng lồ toàn thân bóng loáng và đối thủ của nó là một con hổ răng kiếm màu lông hoàn kim đầy cao quý, xung quanh con hổ từng tia lôi điện màu vàng liên tục phóng xuất ra xung quanh.

GRÀO.

Con hổ gầm lên một tiếng uy mãnh, hai chân trước lấy đà giẫm xuồng mặt đất, thân thể to lớn phóng nhanh như tia chớp theo hình zíc zắc tấn công lên thân thể con đại xà.

“Xà...”

Đại xà gầm lên, thân thể to lớn liên tục uốn lượn né tránh, nhưng cơ thể vẫn bị những cú tấn công dồn dập kèm theo lôi đình từ kim hổ.

Lớp vảy đen trên người nó bổng nhiên sáng lên bóng loáng, những tia lôi đình tấn công lên đó bỗng nhiên bị dội ngược lại đánh lên hàng loạt cây cổ thụ xung quanh.

Ầm.

Móng vuốt kim hổ tấn công lên thân thể nó nhưng chính kim hổ lại bị phản chấn lui ra.

Ầm.

Cái đuôi đại xà uốn lượn đánh một vòng cung lên thân kim hổ làm nó bay ra đụng ngã một cây cổ thụ.

GRÀO...!

Kim hổ lại gầm lên, dư ba công kích vang vọng một vùng, nó liên tiếp bắn ra hàng loạt quả lôi cầu hoàng kim.

XÀ...!

Đại xà há cái mồm rộng của nó cũng bắn ra hàng loạt quả cầu màu đen đáp trả.

Ầm..Ầm..Ầm...!

Hai luồng công kích khủng bố chạm nhau rốt cuộc nổ tung, khỏi bụi đen nghịch bao phủ cả một vùng.

Kim hổ lấy đà phóng lên không trung, cơ thể nó phát sáng hàng loạt tia lôi điện kim sắc đánh xuống màn khói bụi bên dưới, chẳng mấy chốc đã xua tan hết...thế nhưng con hắc xà đã biến mất.

Kim hổ đảo mắt nhìn quanh.

Nó cảm giác được bên dưới có động tĩnh liền vội vàng phóng lên cao định tung ra một đòn bạo lôi nữa...thế nhưng cái đuôi đại xà đã quấn chặt một chân của nó.

Ầm.

Đại xà quật mạnh kim hổ xuống mặt đất, cơ thể nó nhanh chóng uốn lượn quấn chặt lấy cơ thể kim hổ...!

GRÀO...!

Kim hổ gầm lên, cơ thể nó phát sáng, lôi điện khủng bố từ cơ thể nó tuôn ra bao phủ lấy đại xà.

Xà...Xà...Xà...!

Đại xà ánh mắt đỏ ngầu, co thể cũng sáng lên lần nữa thi triễn kỹ năng phòng ngự cấp cao phản lại lực lượng lôi đình của kim hổ.

Thân thể to lớn của nó xiết kim hổ càng thêm chặt chẽ...!

GRÀOOOO....!

Kim hổ gầm lên rõ to, rồi cơ thể nó một lần nữa phát sáng nhưng lần này không phải là để tấn công...mà là biến đổi.

Từ cơ thể kim hổ to lớn uy mãnh nó bổng chốc biến đổi thành một con chuột vàng béo ú chỉ to như một đứa bé sơ sinh...!

Bằng tốc độ nhanh nhất nó thoát khỏi khống chế đại xà phóng vào rừng xâu rồi biến mất.

Đại xà bất ngờ trước thủ đoạn của kim hổ nhưng đã mất giấu không thể truy bắt được nó, với cơ thể của nó cũng vừa bị thương, đôi mắt đỏ nhìn vào rừng sâu thăm thẳm đầy tiếc nuối.

“Xà!!! Thủ Hộ Thần không có chủ nhân thì cũng chỉ là những con vật to xác.

Xà..Xà...”

Nói rồi nó trường vào màn đêm tăm tối.

Con chuột béo cứ chạy cứ chạy đến một bụi cỏ ven đường thì nó dừng lại ngã xuống, cái chân của nó bị đánh sắp gãy...!

Trong ánh mắt mơ màng của nó bỗng nhiên có một bóng hình xuất hiện, ôm lấy nó...!

“Ái nè nè! Bé con bị thương rồi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.