Thủ Hộ Thần

Chương 13: Chủ Thần Ánh Sáng Blancwing




Vòng tay liên tục nhấp nháy ánh sáng xanh lục như một tín hiệu nào đó.

“Xem ra những nạn nhân trong kia có liên quan đến cảnh báo của Thiên Sát Lệnh.” Long nhìn Vũ Tiên nói, ánh mắt của hắn khóa chặt vào mặt dây truyền nàng đeo giữa khe ngực.

“Vậy chúng ta phải làm gì?” Vũ Tiên thắc mắc nhìn thấy những nạn nhân đau đớn quần quại trong kia nàng có chút sốt ruột.

“Không phải chúng ta mà là em.” Long chỉ vào Vũ Tiên.

“Em?” Cô nàng khó hiểu.

“Theo anh.” Long kéo Vũ Tiên đi nhanh về phía xe hai người.

Khi cả hai đã vào trong xe.

“Em dùng mặt dây truyền đặt lên vòng tay đi.” Long nói.

“Vâng.” Vũ Tiên đáp lại rồi làm theo lời Long nói, quả nhiên khi mặt dây truyền vừa được đặt trên mặt mặt vòng, hai thứ gắn chặt với nhau, sau đó mặt dây truyền xoay vài vòng rồi đầu nhọn của nó chỉ về hướng đông nam.

“Quả nhiên là vậy.

Đi theo nó chỉ thôi em yêu.” Long hưng phấn thốt lên, trước đây khi Thiên Sát Lệnh vang lênh cảnh báo Long thường dùng thần thức để dò tìm địa thế xung quanh, có lúc còn dò cả ngày mới biết được vị trí chính xác sảy ra chuyện.

Còn giờ Vũ Tiên có hai thứ này cứ như cái la bàn chỉ dẫn vậy, tiện lợi vô cùng.

Vũ Tiên nhanh chóng đạp ga lái xe hướng khu đông nam thành phố mà phóng đi.

Chẳng mấy chốc đã đến bờ biển khu phố Thanh Giang, nơi đây là đại bản doanh tụ tập của các băng nhóm ngầm, không có sự tồn tại của pháp luật chỉ có hàng nóng, hàng lạnh, hàng trắng và đặc sản là gà 47kg.

Long cùng Vũ Tiên đậu xe một chổ vắng vẻ, rồi dắt nhau đi về hướng mũi la bàn chỉ, càng đến gần bờ biển mũi kim dao động càng mãnh liệt hơn.

Long cẩn thận tỏa ra thần thức quan sát, rất nhanh hắn đã bắt được cái gì đó.

“Theo anh.” Long nắm tay Vũ Tiên chạy về phía trước, nơi có một con đê chắn sóng đâm thẳng ra biển.

Cuối con đê có bóng một người đang ngồi.

mũi la bàn chỉ về phía đó, ánh sáng phát ra đã không còn nhấp nháy mà sáng rỡ.

Hai người chạy đến gần bóng người thì có chút ngoài ý muốn, đó là một lão già gương mặt phúc hậu râu ria xồm xòa, áo quần có chút rách rưới, lão đang ngồi câu cá...câu cá giữa trời đêm đầy gió và lấp lánh sao.

Nhưng nếu chỉ có như vậy thì Long không dùng ánh mắt nghiêm túc đánh giá lão già.

Còn Vũ Tiên có chút sợ, nàng ôm chặt lấy cánh tay của Long.

Lão già ấy ngồi trên một con cá xấu phải dài đến hơn ba mét, lớp da sần xùi, hàm răng lỡm chởm nhọn hoắc, cái đuôi que quẩy qua lại rất đáng yêu.

Lão già dường như không để ý đến hai người mới tới, vẫn điềm tĩnh ngồi câu cá.

“Hình như ông lão này có vấn đề anh à?” Vũ Tiên cất lời.

“Nói nhảm! Em có thấy đứa nào bình thường mà đi câu lúc nữa đêm không hả? Lại còn ngồi trên con cá xấu kia nữa.

Bình thường không em yêu?” Long cú đầu nàng, hắn nhận ra năng lượng ba động của lão già này có chút xíu tương tự với Blacwing, nhưng không mạnh bằng nó và cũng không tinh khiết bằng.

“Ui da! Anh chỉ giỏi ăn hiếp em.” Nàng xoa trán dơ chân đá vào Long.

Lúc này dây câu ông lão giật giật, cá cắn câu?

Ông ta giật phanh cần câu, dây câu chắc chắn lấp lánh ánh kim mang theo lưỡi câu bằng vàng đang móc vật nặng gì đó, vật đó từ dưới mặt biển phóng lên đánh một hình vòng cung rồi rớt cái bịch rõ to xuống con đê ngay trước mặt Long và Vũ Tiên.

Không phải cá hay thủy hải sản gì..

mà là một tên thanh niên gầy gò mặc áo ba lỗ, đầu sơn đỏ thời thượng, chân tay có khắc lấy hình tượng rồng hổ ngầu lòi.

Sau một phen hoảng hồn, Vũ Tiên đánh giá tên thanh niên này mang theo vẻ chán ghét không thôi, nhìn vào mồm hắn đang ngậm lấy kim tiêm còn dính vết máu thì cũng biết tên này là phường giang hồ nghề nghiệp bác sĩ đường phố.

QUÉC...!

Tiếng chim kêu giữa trời đêm vang lên.

Vũ Tiên ngước nhìn lên vừa lúc bắt gặp một con chim ưng với sãi cánh to lớn lượn lờ trên không, dưới đôi vuốt cứng cáp đang gấp lấy một thứ gì đó.

BỊCH.

Lại một âm thanh rơi rớt rõ to nữa vang lên, cũng lại là một tên thanh niên khá giống với thằng vừa nãy được câu lên, hắn rơi từ vuốt chim ưng xuống mặt đê, vẫn ngay trước mặt Long và Vũ Tiên.

Long nhìn tình trạng hai tên thanh niên rồi âm thầm gật đầu, hai tên này tình trạng y chang với sáu tên trong bệnh viện, cũng sự hoảng sợ tột cùng trên gương mặt và quan trọng nhất là thời gian xung quanh bọn chúng đều bị tác động làm cho chậm lại.

Con chim ưng sau khi thả tên thanh niên thì đánh một vòng rồi ngoan ngoãn đáp xuống trên vai lão già.

Long dơ tay cầm lấy hai tên thanh niên tiện tay quăng ra bãi cát phía xa như quăng một bộc rác.

Ánh mắt Long nghiềm ngẫm đánh giá lão già.

Tên này tinh thông thời gian hệ, đẵng cấp rõ ràng không mạnh nhưng Long lại không đánh giá được cấp độ của lão ta, ước chừng không quá 40 cấp.

“Hai thằng đó không sao chứ anh?” Vũ Tiên dò hỏi, ánh mắt vẫn dính chặt trên người lão già kia.

“Chỉ cần em giải quyết lão già kia thì tụi nó sẽ không sao.” Long đẩy Vũ Tiên về phía trước.

“Cố lên anh tin em làm được.” Long động viên nàng.

“Em đánh ông ta? Anh có đùa không vậy ông xã?” Vũ Tiên khóc không ra nước mắt, nhìn lão già trước mặt lúc nãy còn ổn chứ giờ tỡm bỏ mẹ ra.

“Gọi con thiên nga của em ra mà đánh.

Trận này anh chỉ đứng xem, hứa không tham gia.” Long thản nhiên đáp, sau đó thiết lập kết giới rồi ngồi xem kịch.

“Thật luôn?” Vũ Tiên sắp khóc đến nơi.

Long chỉ gật đầu ngoài ra không nói gì thêm, hắn còn tự giác rời khỏi kết giới, chỉ làm khán giả.

Lúc này ba đôi mắt bên kia khóa chặt lấy Vũ Tiên đang run...!con hắc ưng gáy lên một tiếng rồi hành động, cất cao đôi cánh bay lượn lên cao sau đó nhắm vị trí Vũ Tiên mà vồ xuống.

Vũ Tiên lần đầu đối mặt với sự việc như này mặt cắt không còn giọt máu, chân run sắp ngã, chổ dựa duy nhất của nàng là Long thì hắn đã....biến mất tiêu rồi.

“Bình tĩnh phải bình tĩnh.” Vũ Tiên tự chấn an bản thân, giờ thì tự lực cánh sinh không thể ỷ lại vào ông chồng kia rồi.

Ngay khi móng vuốt con chim ưng lao đến rất gần, Vũ Tiên lăn người xuống mặt đê né tránh.

Hắc ưng vồ hụt lại bay lên không, đôi mắt lấp lánh khóa chặt lấy Vũ Tiên chờ cơ hội kích sát.

“Đúng rồi mình còn nó.” Vũ Tiên nhớ ra con hàng hôm trước của mình, nàng bắt lấy mặt dây truyền “Nè nè hóa kiếm đi.” Cô nàng cầm mặt dây truyền van xin.

Không phụ lòng Vũ Tiên, mặt dây truyền phát sáng sau đó biến hóa trở thành kim kiếm sắc bén như hôm trước.

Cầm kim kiếm trong tay Vũ Tiên tư từ đứng dậy, một cảm giác khác lạ bao phủ lấy nàng, Vũ Tiên nhắm mắt đắm chìm trong một thế giới mới lạ hoàn toàn quên đi nguy hiểm đang đối diện.

Hắc ưng lại lao xuống, vẫn đôi vuốt sắc nhọn ấy với một góc độ chết chóc, lão già kia cũng không im lặng nữa, cần câu trong tay đánh tới, mũi câu vàng phong tỏa hướng lui Vũ Tiên.

Vũ Tiên mở ra đôi mắt long lanh, mọi chuyển động của đối phương đều được nàng bắt lấy, dậm chân về phía trước ngã người ra sau thoát khỏi móc câu, khi chân vừa chạm lại mặt đê nàng dậm mạnh lấy đà phóng về phía phải, kim kiếm chém ra một đường cong hoàn mĩ.

Trong ánh mắt trợn tròn của Long, đường kiếm của Vũ Tiên chém đôi con hắc ưng một cách hoàn hảo.

Từ cách chọn góc độ, phương vị đường kiếm đến thời điểm xuất kiếm đều hoàn mĩ vô cùng...phải là một tay kiếm lão luyện thông qua bao nhiêu trận chiến mới có thể chém ra được đường kiếm như vậy.

Đường kiếm như vậy đối với Long rất đơn giản, nhưng đó là đối với một kẻ đã dùng chiến tranh chém giết để sống mới có thể làm được còn Vũ Tiên? Đây là lần đầu tiên cô nàng cầm kiếm chém nhau hơn nữa đối thủ lại còn là một con hắc ưng hung ác.

“Là thiên phú của nàng sao?” Long lẩm bẩm.

Sau khi bị chém làm hai nữa con hắc ưng không kêu la dù chỉ một tiếng, cơ thể nó nức ra thành từng mảng rồi biến mất.

Vũ Tiên không nhìn lấy nó một cái đã phóng đến lão già ngự trên con cá xấu kia.

Lão già lại vung cần câu, động tác tuy có hơi chậm chạp nhưng tốc độ lưỡi câu cực nhanh và hung hiểm vô cùng, nó đánh một vòng cung mục tiêu của nó là đốt sống cổ Vũ Tiên.

Nàng lại xoay người chém ra một kiếm, lưỡi kiếm sắc bén không cảm xúc chém nát lưỡi câu.

Vũ Tiên tiếp tục xoay người cầm kiếm xông đến lão già, khi chỉ cách lão già chừng hai mét kim kiếm giương lên sẵn sàng cho một đường kiếm, bổng nhiên cơ thể của nàng đột nhiên chậm lại, đường kiếm chém xuống run run chậm chạp vô cùng, lão già vung cần đánh vào vai nàng cùng lúc đó con cá xấu quất đuôi đánh vào chân của nàng.

“Aaaaa.” Vũ Tiên trúng đòn khụy xuống đất, không cho cô nàng có dịp thở dốc lão già lại cầm cần câu đâm tới, cơ thể nàng vẫn đang trong tình trạng chậm chạp không thể né tránh, một kích này đánh trúng là đi bụi.

Ánh sáng xanh dương từ vòng tay lóe lên, Vũ Tiên cảm nhận được bản thân đã thoát khỏi tình trạng chậm chạp kia.

Nàng nhanh chóng đưa kiếm lên ngực đón đỡ cú đâm chí mạng thì bị đẫy ngã về sau.

Thừa dịp này con cá xấu há ra cái mồm to vài cái răng sắc nhọn từ hàm phóng ra như những dao găm chí mạng.

Vũ Tiên nhìn rõ hết những chuyển động của chúng, nàng huy kiếm đón đỡ, nhưng do cơ thể vẫn còn đau từ hai đòn tấn công vừa nãy nên bị bắn trúng vùng eo, máu đã chảy.

Vũ Tiên chật vật lùi lại xé váy chậm lấy vùng eo tạm cầm máu, cô nàng nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Long nhưng không hề thấy.

“Gọi con thiên nga ra tấn công lão già đó.” Âm giọng của Long vang lên bên tai nàng nhắc nhở.

“Nhưng em đâu có mang theo nó, cuốn sách em để ở nhà ấy.” Vũ Tiên khổ sở đáp lại, nàng chạy ra xa giữ khoản cách với lão già.

Cá xấu lê từng bước chân chậm chạp mang theo lão già trên lưng đuổi theo.

“Hãy gọi! Nó sẽ trả lời em.” Âm thanh của Long lại vang lên.

Vũ Tiên gật đầu “Cám ơn anh!”, nàng nhắm mắt tập trung tinh thần, cảnh tượng đêm hôm đó trên nóc nhà lại diễn ra...Long tấn công nàng...Quéc...khi cái chết kề cận âm thanh ưu nhã ấy đã vang lên...đôi cánh trắng ngần khắc họa hoa văn hoàng kim cao quý, cái cổ thon dài quý phái, đôi mắt trong như pha lê, trên đầu còn có hình ảnh vương miện hoàng kim...!“Tên của ngươi là...” Vũ Tiên lẫm bẩm...!

Trong phòng Vũ Tiên.

Cuốn sách cổ bìa đỏ được đặc ngay ngắn trên bàn bổng dưng phát ra ánh sáng, bìa sách mở ra, các trang giấy ố vàng không vết mực cứ thế lật sang...lật mãi...lật đến một trang giấy có vẽ hình một con thiên nga cùng những dòng cổ ngữ dài lê thê thì dừng lại...Trang sách sáng lên, con thiên nga từ trong trang giấy từ từ biến mất...!

Vũ Tiên mở mắt, bàn tay trái giơ lên cao.

“Đến đây và cùng ta chiến đấu hỡi Chủ Thần Ánh Sáng Blancwing.” Nàng hét lớn.

Vòng tay sáng lên từ bên trong nó một thẻ bài xuất hiện.

Vũ Tiên bắt lấy thẻ bài quẹt một đường vào rãnh thanh kiếm sau đó phóng ra trước...!

QUÉC...!

Thân hình mĩ lệ ưu nhã của thiên nga Blancwing xuất hiện, nó lượn một vòng rồi bay phía trên Vũ Tiên, đôi mắt lấp lánh khóa chặt lão già đang ngự trên cá xấu.

“Chủ thần ánh sáng sao? Tên ngầu đấy!” Long đang quan sát khẽ vuốt cằm.

“Quang Cầu.” Vũ Tiên quát lên, đôi cánh thiên nga chuyển sang hoàng kim từng quả cầu năng lượng được nó ngưng tụ.

“Lên.” Vũ Tiên cầm kiếm xông đến lão già cùng lúc đó Blacwing đập cánh bắn những quả quang cầu hổ trợ cho nàng.

Những quả quang cầu bắn chuẩn mục tiêu lên thân cá xấu làm nó đau đớn gầm lên, Vũ Tiên cũng nhanh nhẹn né được những chiếc răng bén nhọn tiếp cận lão già.

Nhưng lại một lần nữa cơ thể nàng trở nên chậm chạp đi nhiều lần, lão già dùng cần câu đâm tới.

QUÉC.

Blancwing lại hét lên, thân thể như một tia sáng thoáng chốc đã tiếp cận Vũ Tiên, nó cúi đầu xốc cô nàng lên thân nó sau đó bay đi, giúp nàng tránh thoát đòn chí tử.

Có Blancwing hổ trợ mang ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của lão già Vũ Tiên thoát khỏi khống chế.

“Blancwing tiếp tục dùng quang cầu.” Vũ Tiên hạ lệnh, thiên nga trắng mang theo Vũ Tiên trên lưng bay vòng vòng liên tục nả nạn vào con cá xấu.

Chỉ sau hai loạt đạn con cá xấu đau đớn gầm lên rồi tan biến để lão già ngã chỏng vó dưới mặt đê.

“Thời cơ đến rồi! Blancwing tấn công trực diện.” Vũ Tiên giơ kiếm hạ lệnh, thiên nga tỏa ra ánh sáng chói mắt đến cả Long cũng phải nhiếu mày, nó mang theo nàng lấy tốc độ cao bay chỉ cách mặt đê một mét đâm đến lão già.

Một đường kiếm hoa mĩ được chém ra...cơ thể lão già đã thành hai nữa...rồi từ từ vỡ tan.

Blancwing sau khi chở chủ nhân lượn một vòng giải trừ trạng thái Cực Quang rồi hạ cánh cho Vũ Tiên ngay tại chổ lão già vừa nãy bị tiêu biến, bản thân nó cũng trở lại thành thẻ bài như lúc ban đầu.

Nàng giơ tay trái lên, chiếc vòng một lần nữa phát ra ánh sáng xanh lục bao phủ vùng chiến đấu vừa rồi.

Rất nhanh trước mặt Vũ Tiên là một thẻ bài được hình thành, nàng cầm lấy thẻ bài mới mà so sáng với thẻ Blancwing, hai thẻ bài có khác biệt rất lớn.

Thẻ bài mới nhỏ hơn, mặt sau không có ký tự gì chỉ đơn thuần một màu đỏ nâu, mặt trước là hình lão già cưỡi cá xấu và trên vai có một con hắc ưng.

Phía dưới là dòng cổ ngữ “AGARES”.

Vũ Tiên thu lại kim kiếm thành mặt dây truyền, giờ khắc này các cơn đau ập đến, cơ thể mệt mỏi vô lực, hai chân đứng không vững, nàng lão đảo ngã ra sau.

Một vòng tay ấm áp cùng bờ ngực săn chắc ôm lấy nàng.

“Có anh đây.” Long chỉ nói vỏn vẹn ba chữ đơn giản, đối với Vũ Tiên lại vô cùng thoải mái và hạnh phúc, nàng nhắm lại mắt đẹp, thả lỏng tinh thần.

Long bế nàng đi về phía chiếc xe, Vũ Tiên đã ngủ say.

Từ xa Long nhìn thấy xung quanh chiếc xe có vài chục đứa nhóc nhoi nhoi quây quanh xe trổ tài tìm ven, đá trứng cút xúc bình xăng, chơi búng thung,...!

“Ê tụi bây, thằng khứa chủ xe đến kìa.” Một tên nhìn thấy Long đi lại thì gọi cho đồng bọn.

Nhất thời Long trở thành mục tiêu của vài chục thằng loi nhoi.

“Ê thằng nhóc, đưa xe cho bố mày chạy vài vòng chơi đê!” Một thằng cười to hét lên, sau đó cả bọn cười rộ lên.

Cả đám cũng tiến lên chổ Long, sau khi thấy dung mạo và thân hình nóng bỏng của Vũ Tiên thì cả đám cười ồ lên.

“Trúng mánh! Đêm nay có hàng ngon đẩy rồi tụi bây.” Thằng cầm đầu liếm liếm môi tay lăm lăm gậy bóng chày.

“Tối nay tụi mình quay phim đi.” Một thằng trợ uy la lên.

“Đúng rồi! Anh chồng bất lực và những chàng trai may mắn.” Cả đám cùng cười lên đồng thời vác hàng nóng, khí thế hừng hực muốn chơi khô máu chết Long.

Long bế Vũ Tiên tiến lại gần nhất thời ánh mắt của hắn dần đổi màu...!

Cái bóng bên dưới của Long tách ra khỏi vị trí cũ, trong tay cái bóng hiện lên bóng của một thanh trường kiếm...!

Tất cả bọn nhóc miệng cười, tay cầm hàng khí thế đi lên nhưng chỉ sau một giây tất cả bọn chúng như định trụ tại vị trí cũ.

Gương mặt, động tác đều giữ nguyên cứ như bị điểm huyệt.

Long cứ thế bế Vũ Tiên đi qua bọn nhóc, không có một đứa nào hoạt động.

Long đến gần chiếc xe, ý niệm vừa động giới chỉ đã thu xe vào, Long cùng Vũ Tiên cứ thế biến mất tại hiện trường.

Tất cả bọn nhóc đồng loạt ngã xuống, không một đứa nào còn thở.

Vài phút sau...!

Ba người, hai nữ một nam từ trên bầu trời tiếp đất tại hiện trường.

Thoáng đánh giá tình hình xung quanh, cả ba người liếc nhau.

Chia nhau ra đi xung quanh hiện trường thăm dò.

“Tất cả đều tắt thở, chỉ mới chết cách đây vài phút.” Tên nam nhân cất lời.

“thời điểm chết gần như cùng một lúc.”

“Không có dấu vết xô xác, cơ thể hoàn toàn lành lặn không hề tổn thương dù chỉ một chút, nội tạng nguyên vẹn.” Cô gái cột tóc đuôi ngựa đưa ra đánh giá.

“Kẻ ra tay phải là một cao thủ cấp Đế Giả trở lên.

Không biết là nhân vật nào mà lại ra tay với đám du côn này đây.” Tên thanh niên vuốt cằm.

“Mọi cao thủ cấp Đế Giả ở đất nước này đều là người của Trúc Lâm chúng ta.

Họ sẽ không vô cớ ra tay mà chúng ta không biết.” Cũng cô gái tóc đuôi ngựa cất lời.

“Huynh nói xem đã là một Đế Giả thì ai lại hạ mình ra tay với bọn này cơ chứ?”

Tên sư huynh ngẫm nghĩ sau đó quay sang lục y thiếu nữ còn lại.

“Lưu Ly, làm phiền em rồi.”

Thiếu nữ Lưu Ly gật đầu, tháo găng tay đang đeo ra đặt vào đầu một tên gần nhất, đôi mắt hổ phách to tròn nhắm lại tiến hành đọc ký ức trước khi chết của tên này.

AAA...!

Lưu Ly chỉ mới bắt đầu đọc ký ức đã vội thu tay ôm đầu kêu lên đầy đau đớn.

“Lưu Ly!” Đôi nam nữ còn lại chạy đến ôm lấy cô nàng, tên sư huynh vận chuyển nguyên lực tiến vào cơ thể Lưu Ly giúp ổn định phần nào đau đớn.

Cô gái còn lại cũng lấy ra đan dược sau đó nhanh chóng bỏ vào miệng nàng.

Sau vài phút.

Lưu Ly thở ra một hơi nặng nề sắc mặt tái nhợt, nàng dựa vào ngực hồng y nữ tử thở hổn hễn.

“Em ổn rồi chứ Lưu Ly, đừng làm chị sợ.” Cô nàng áo đỏ quan tâm hỏi thăm.

Lưu Ly gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.

Tên sư huynh thu hồi lại nguyên lực của mình nhìn Lưu Ly hỏi: “Lưu Ly em nhìn thấy gì vậy? Đây là lần đâu tiên anh chứng kiến em bị phản phệ đó.” Khả năng của Lưu Ly là độc nhất vô nhị ở Trúc Lâm, điều tra cái chết của bọn nhóc này đáng lẽ không quá khó khăn mới đúng chứ, dù là Thánh Giả ra tay cũng bị nàng nhìn thấy mà không sảy ra chuyện gì.

Lưu Ly lắc đầu, tay cầm điện thoại bấm bấm sau đó đưa cho hai người xem.

Trong đó chỉ vỏn vẹn vài chữ “Đôi mắt đỏ.

Sát khí!”

Phụt...!

Lưu Ly phun ra một ngụm máu rồi bất tĩnh.

“Lưu Ly!” Lê Hoàng Yên lo lắng ôm Lưu Ly vào ngực lại truyền nguyên lực của mình sang cô bé.

“Hủy bỏ hành động.

Mang Lưu Ly về chữa trị.” Tên sư hunh vội vàng quyết định, từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm thảm, cả ba người vào thảm, tên sư huynh kết ấn tấm thảm mang theo cả ba hướng chính bắc bay đi với tốc độ cao..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.