Thông Linh Nhãn

Chương 15




_“ Nhóc con ta không sao.” 

Huân nhi nhìn Gia Hân đang có su thế muốn đánh nhau với tổ gia gia nhà mình lên tiếng nói

_“ Thật không sao?.”

Gia Hân nghi ngờ nhìn Diệp Kim Quang làm ông tức muốn dựng râu.

_“ Thật sự, Tổ Gia Gia sẽ không hại ta ”

Huân nhi giải vây cho tổ gia gia mình cũng cam đoan mình thậy sự vô hại.

_“ Con bé con này con thật là, đố là bùa hút oán khí a. Ta muốn độ cho Huân nhi nó là chắt chít của ta ngươi lại nghi ngờ ta thật tức chết ta...”

Diệp Kim Quang tức trợn mắt nhìn Gia Hân, Gia Hân ngượng ngùng xoay mặt đi. Cô chỉ lo Diệp Kim Quang sẽ đánh cho Huân nhi hồn phi phách táng ai biết là độ hồn cho Huân nhi đâu chứ. Huân nhi nhìn hai người mỉm cười, đây là nụ cười đầu tiên khi cô chết không ngờ lại cười trong lúc này.

Diệp Kim Quang và Gia Hân náo một chút rồi thôi dù sao giờ không phải là giờ náo loạn, thấy oán khi trên người Huân nhi giảm chỉ còn một chút Diệp Kim Quang lấy ra một cái hồ lô nhỏ bằng hai ngón tay màu xám ra nói.

_“ Vào đây đi, tìm chổ thích hợp lại nói chuyện của con, ta còn phải giải quyết đám người kia.”

_“ Dạ, con cảm thấy họ có một tên mang theo bùa không tốt lành gì Tổ Gia Gia hãy thu đi. Bọn trẻ ở phòng kế bên phòng con nhốt nhóc con này hãy đưa chúng về, con chưa làm gì với chúng cả nên linh hồn vẫn còn nguyên vẹn.”  

_“ Được, con mau vào đi”

Dức lời Huân nhi lắc mình thành dòng khói xanh chui vào hồ lô, Diệp Kim Quang đống hồ lô lại thở dài một hơi rồi đi ra ngoài cổng nơi 5 người lạ và hiệu trưởng Giang đang tâm sự với nhau. Gia Hân hứng thú nhìn hồ lô nhỏ Diệp Kim Quang vừa đeo vào bên hông, rất muốn lấy nó a nhưng mà cô biết thời gian chưa thích hợp nên nhịn xuống nhịn xuống. Mấy người kia thấy Diệp Kim Quang ra rất là mừng rỡ chạy tới hỏi đủ thứ.

_“ Đạo trưởng như thế nào rồi a, nữ quỷ kia ngài bắt lại rồi chưa a.”

_“ Đạo trưởng ngài bắt nữ quỷ rồi a.”

_“ Đạo trưởng mạng chúng tôi không sao rồi phải không.”

_“ Đạo trưởng an toàn của chúng tôi tốt rồi sao, chúng tôi sẽ hậu tạ a. ”

_“ Sẽ hậu tạ, sẽ hậu tạ aa...”

Ngươi một câu ta một câu hỏi đến không để cho Diệp Kim Quang trả lời, liếc mắt với hiệu trưởng Giang bảo lôi họ ra một chút. Hiệu trưởng Giang hiểu ý nhưng chưa kịp lên thì Gia Hân đã tiếng lên trước mặt bọn họ nói chuyện.

_“ Mấy người là ai vậy?. Tên gì vậy?. Liên quan gì đến nơi này thế?. Nhà mấy người có người sắp ngủm hả mà khóc ghê vậy?.”

Nghe Gia Hân nói xong hiệu trưởng Giang và Diệp Kim Quang co gút khóe miệng vai run run nhịn cười muốn nội thương rồi, trời ạ có ai lại hỏi người ta như thế không chứ dù không thích cũng chưa từng ai nói chuyện giật gân như thế đâu a.

5 người kia giật mình khi thấy có trẻ con ở đây còn đứng ra nói chuyện, chỉ là khi nghe từng câu hỏi mấy câu đầu họ nghe chỉ nghĩ con oắt con này hỏi lung tung gì thế, sau khi nghe câu cuối cùng cả đám mặt lập tức trầm xuống tức giận dâng lên không ngừng người đứng đầu tiên giơ tay đánh qua nhìn thôi cũng biết nếu Gia Hân bị đánh trúng chắc chắn phải vào viện kiểm tra.

Diệp Kim Quang và hiệu trưởng Giang hoảng hốt, Diệp Kim Quang nhanh tay kéo Gia Hân về phía sau mình mắt lạnh đi nhìn 5 người trước mặt. Hiệu trưởng Giang đi qua xem Gia Hân lúc nãy có bị đánh trúng không, thấy Gia Hân không sao thì thở ra một cái, ông biết cô học trò này rất quang trọng với vị thiên sư này nên cũng không dám qua loa còn vì là con trai ông cần cứu.

5 người thấy đánh không được con bé dám nguyền rủa nhà bọn họ kia thì càng tức, nhưng không thể trở mặt với đạo trưởng này được lỡ đâu con ma nữ chưa được thu phục thì bọn họ nguy tới nơi rồi. Có người lại không suy nghĩ như vậy cứ muốn làm ra chuyện khác người, người nhỏ nhất trong số họ không kềm được lớn tiếng chỉ tay vào Gia Hân mà chữi.

_“ Nhóc con chết tiệt kia, mày nguyền rủa nhà ông sao muốn chết phải không?. Cái đồ không giáo dục, không học hành đàng hoàn lại vào chỗ mồ mã, học đòi làm gái đêm sao?. Nhỏ như vậy mà không có giáo dưỡng sàu này chỉ có thể trăm người cưỡi ngàn người đè thôi...  ”

_“ CÂM MIỆNG”

_“ IM NGAY CHO TA.”

Diệp Kim Quang và hiểu trưởng Giang cùng quát lớn tức giận nhìn chằm chằm người vừa rồi nói chuyện khiến cho ông ta im bặt không nói được thêm từ nào, Gia Hân kinh ngạc trừng mắt nhìn ông ta. Có lầm không a, cô chỉ là bé gái nói ông ta có một câu mà lại mắng cô như vậy thật không biết tích khẩu đức gì cả nha. Ai kêu mấy người khóc tang người ta hỏi còn chửi người ta thật không tích đức, không tích đức. 4 người còn lại giống như vừa tỉnh lại sau kinh ngạc vậy, nhanh chóng tiếng lên trước cầu xin tha thứ chỉ là trong mắt không hề có một tia nào là xin lỗi còn có chút như là vui vẻ.

_“ Đạo trưởng xin bớt giận xin bớt giận a, hắn cũng không phải cố ý nói a.”

_“ Hắn không có ý gì chỉ tức giận lỡ lời xin đạo trưởng không chấp nhất.”

_“ Phải, phải a, con bé kia cũng nói lời quá đáng trước nên hắn mới không kiềm chế được đạo trưởng xin bỏ qua cho a.”

_“ Xin đạo trưởng bỏ qua chúng tôi bồi thường là được, dù sao nói những lời kia cũng không tốt, cũng không ai nghe điều là người trên chiếc thuyền cần gì khó sử phải không đạo trưởng.”

_“ Đạo trưởng chuyện này cho qua đi a, còn chuyện ma nữ thế nào a đạo trưởng.”

_“ Đúng, đúng chuyện ma nữ chuyện ma nữ.”

_“ Đúng vậy, đúng vậy.”

Diệp Kim Quang hừ lạnh bọn người này nói miệng thì dể nghe theo ý chúng thì bây giờ không phải là họ có lỗi mà lỗi đều là của Trịnh Gia Hân, còn ông thì phải làm theo ý họ trừ mối họa cho họ rồi lãnh tiền xong thì cút đi. Nghĩ hay nhỉ tuy bây giờ cởi mở nhiều nhưng thanh danh cũng không phải nói đùa lời bọn họ vừa mắng kia không chỉ hại Trịnh Gia Hân mà còn gia đình họ Trịnh không thể ra ngoài được, dám đụng đến người của ông thì chuẩn bị lãnh hậu quả đi. 

_“ Các người nghĩ thật đơn giãn vậy sao, bé con bước ra đây.”

Gia Hân nãy giờ còn chưa tỉnh táo lại bởi vì cô nhớ ra bây giờ vào những năm này còn chưa được thoải mái còn gò bó về phụ nữ chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng cháy cả căn nhà, lòi nói lúc nãy còn người kia không những hủy cô mà còn làm gia dình cô không sống được với miệng người ta. Gia Hân tức giận ngọn lửa tức giận càng lúc càng cháy lớn càng lúc càng khó chịu, tiếng nói của Diệp Kim Quang làm Gia Hân tỉnh táo lại một chút sau đó thoát khỏi tay hiệu trưởng Giang bước lên đứng đối diện Diệp Kim Quang.

_“ Quỳ xuống.”

Diệp Kim Quang lên tiếng nói Gia Hân làm theo khi Gia Hân quỳ xuống Diệp Kim Quang lấy ra ba lá bùa màu tím miệng niệm pháp quyết tay cầm cả ba lá bùa nhanh chóng gấp lại khi pháp quyết đọc xong cùng lúc cả ba lá bùa điều được gấp lại thành hình giọt nước.

_“ KHỞI”

Quát to chữ cuối thì bùa hình giọt nước sáng lên tự động bay vào giữa tráng Gia Hân rồi biến mất trên tráng trơn bóng xuất hiện một hạt chu xa đỏ hình giạt nước nhỏ, từ lúc bắt đầu khi ba lá bùa xuất hiện thì một người trong số 5 người kia đột nhiên nhìn chằm chằm vào ba lá bùa một cách tham lam, hai mắt sáng lên đảo qua lại sau đó rất nhanh bình tĩnh lại chỉ là không bao lâu ông ta không bình tĩnh được nữa lúc bùa hình giọt nước bay vào người Gia Hân ông ta đã tiếng lên muốn ngăn cản, hiệu trưởng Giag phát hiện ôm ông ta lại khi thoát được thì không kịp nữa chỉ trơ mắt nhìn nghi thức hình thành.

Sau khi xong việc thì Gia Hân ngất đi ngã xuống, Diệp Kim Quang nhanh tay đỡ lấy quay qua giao Gia Hân cho hiệu trưởng Giang ôm thuận tay lấy ra 4 tấm bùa màu vàng ném vào 4 người đang ngơ ngát đi tới lui một bên kia làm bọn họ làm họ đứng yên không nhúc nhích được  chỉ có đôi mắt chuyển động. 

_“ Ông, ông là người Mao Sơn Tông.” 

Còn lại người lúc nay bị hiệu trưởng Giang cản không bị dáng bùa tay run run chỉ vào Diệp Kim Quang nói, cũng không quan tâm những người còn lại như thế nào bây giờ ông ta chỉ có khiếp sợ.

_“ Ngươi là ai, vì sao có bùa bản mạng của sư đệ ta nói mau.”

Lúc giằng co thì lá bùa trong ngực ông ta rớt ra đúng lúc lại rơi vào dưới chân Diệp Kim Quang khi đỡ Gia Hân nhìn thấy ông liền cầm lên, tay run lên nhanh chóng đem lá bùa bỏ vào túi vải màu đỏ đậm trong áo thấy lá bùa còn phát ra ánh sáng mặt dù yếu ớt nhưng cũng làm ông an tâm.

Tên kia nghe tới lá bùa thì đưa tay sờ vào người mặt biến sắc nhanh chóng khi không tìm thấy gì bên người, tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Kim Quang lớn tiếng nói.

_“ Mau trả cho ta nó là của ta, là của ra. Ta nói cho ngươi biết dù ngươi là người của Mao Sơn Tông thì thế nào ta không sợ các ngươi, nhanh chóng trả,đồ lại cho ta nếu không ta cho ngươi sống không bằng chết. Có nghe khong, nhanh đưa cho ta.”

_“ Hừ. Bùa bản mạng của sư đệ ta ngươi không có tư cách lấy. Nói, từ đâu ngươi có được lá bùa này, ngươi là người phái nào.” Diệp Kim Quang khinh thường nói

_“ Ha ha ha ngươi sẽ không thấy được sư đệ ngươi giờ này chắc là xác của hắn đã mục nát hết rồi, khôn hồn thì mau giao ra đây thứ ta cần kể cả đồ trên người ngươi mau lấy ra Dương Tài ta sẽ tha cho ngươi trở về long tóc không hao nếu không thì ngược lại cho ngươi không cần đầu thai. ”

_“ Có bản lĩnh thắng ta rồi nói, chỉ là giờ ta không đấu pháp với ngươi cuối tuần sau nếu có bản lĩnh thì tới núi phía tây chúng ta giải quyết một lần.”

_“ Được, đến lúc đó ta muốn cả con bé kia.”

_“ Được, nhưng ta không tin ngươi ta sẽ lấy đi hai hồn của 4 người kia tới lúc đó thắng thua dịnh đoạt.”

_“ Ngươi... Được.”

Dương Tài biết bây giờ trên ngươi ông ta không có pháp khí gì nhiều nếu đấu với Diệp Kim Quang không khác nào tự tìm chết đành cắn răng tức giận đáp ứng điều kiện, lúc đầu chỉ muốn hù dọa ai ngờ người ta căn bản không sợ còn có bản lĩnh làm cho anh em của ông không thể nhúc nhích còn bị lấy hồn pháp lực không thể coi thường phải về xin sư phụ giúp đớ mới được.

Diệp Kim Quang lo lắng nếu đấu pháp ở đây thì không ổn chút nào bé con còn chưa tỉnh lại chỉ có ông thì không đối phó nỗi hiện giờ pháp lực của ông chỉ ngan bằng người mới nhập môn không thể bảo vệ được họ chỉ còn cách dời ngày và lấy chút pháp lực cuối cùng rút hồn 4 người kia làm con tin sau đó lấy ra một cái túi màu đen vào ngôi nhà của Huân nhi đến tìm hồn những đứa bé kia làm xong thu lạu bùa trên người 4 người kia tạm biệt ra về.

Hiệu trưởng Giang và Diệp Kim Quang ôm Gia Hân nhanh chóng ra xe trở về, nữa đường thì Gia Hân tỉnh lại sau đó hỏi chuyện gì sảy ra Diệp Kim Quang cũng không dấu nói lạu một lần cho Gia Hân nghe chỉ có chuyện nghi thức là không nói rõ chỉ nói về nhà ông sẽ nói rành mạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.