Thôn Tôi Có "Quỷ"

Chương 32: Con mắt




“Ê… ê An ơi, Tùng ơi… nhìn… nhìn kia kìa!”

Tôi nhìn theo hướng ngón tay đang run cầm cập của Khánh thì tá hoả khi thấy đó là một cái xác chết treo với hai tay và chân buông thõng, tóc thì xoã dài trông ghê rợn vô cùng. Đến khi nhìn kĩ hơn thì dường như cái xác đó đang dần phân huỷ!

Bọn tôi đi về phía đó, rồi khẽ lấy một cái gậy vén tóc lên xem là ai thì ngay khi vừa biết bọn tôi đã gào ầm lên khiếp đảm. Cái xác đó chẳng phải ai khác mà chính là… thím Lan!

Tôi lại bắt đầu thấy cả người cứ nóng ran, khó chịu và dần bắt đầu có cảm giác khó thở. Dường như nhận ra, Khánh và Tùng vội kéo tôi ra xa rồi nói:

“Không… không sao hết, đừng sợ! Bọn tao ở đây.”

Khánh ngồi trước mặt tôi, tay xoa xoa hai bàn tay của tôi, dịu giọng: “Nếu sợ, cứ ngồi ở đây nhé?”

Tôi mím môi, lắp ba lắp bắp: “Giết tao đi! Tao không ngồi đây một mình đâu, sợ lắm!”

Hai người họ nghe tôi nói vậy thì nhìn nhau, xong nói: “Vậy… thằng Tùng ở đây với mày nhé?”

Tôi nghe Khánh nói vậy thì ngẩng lên nhìn cậu ấy, rồi tôi lắc đầu, mím môi rồi nói: “Không được… chúng ta cùng nhau đi…”

“Nhưng mày sợ-”

“Chị… Nguyệt! Bùi Như Nguyệt!” Tôi nói mà như hét, song âm thanh chỉ vừa đủ cả phòng có thể nghe thấy được.

“?”

Tôi vừa nói xong thì từ đâu, một làn gió thổi ù tới làm tóc mái tôi bay rối tung và không gian dần trở nên lạnh lẽo đến bất thường. Tôi bất lực, tay chỉnh chỉnh lại tóc rồi nhìn ra sau, cười khẩy: “Chị lạnh quá ạ.”

“Á?!” Khánh và Tùng tự dưng gào ầm lên rồi né ra xa tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn họ, xong lắp bắp hỏi: “Gì… gì đấy hả?”

Hai người họ không trả lời mà liên tục dụi dụi mắt. Một lúc sau, Khánh và Tùng nhìn nhau, Khánh hỏi: “Mày… mày có thấy cái mà tao đang thấy không vậy?”

Tùng với gương mặt tái mét gật gật đầu: “Có… mày… mày cũng thấy hả?”

“Hahaha!” Chị Nguyệt đột ngột cười vang khiến tôi giật mình. Chị vẫn ôm lấy cổ tôi, cả người lơ lửng, chị cười nhếch mép hỏi: “Làm sao? Thấy chị mày đẹp đến ngu người rồi à?”

Tôi ái ngại nhìn chị Nguyệt rồi lại nhìn sang Khánh và Tùng. Nhưng tôi chỉ thấy hai người họ đang nhìn chị Nguyệt rồi bĩu môi.

“Nghĩ sao vậy?” Khánh dửng dưng, xong lại nghi hoặc hỏi: “Sao bọn tôi lại có thể nhìn thấy chị?”

Ừm ừm, tôi cũng thắc mắc như vậy… Ủa?! Sao họ có thể nhìn thấy được chị Nguyệt? Tôi nhìn chị Nguyệt rồi nhìn đến Khánh và Tùng đang đúng thật là nhìn chằm chằm vào chỗ đỉnh đầu tôi – nơi chị Nguyệt đang kê cằm vào.

“Hai… hai đứa mày nhìn thấy chị ấy?”

“…”

Đột nhiên sau câu hỏi của tôi thì cả không gian im lặng đến bất chợt. Rồi khoảng mười giây sau, mọi người bắt đầu phá lên cười nắc nẻ. Tùng vừa cười, tay véo hai má tôi vừa nói:

“Giờ mới nhận ra hả đồ ngốc?”

“Hông có ngóc! (Không có ngốc!)” Tôi phụng phịu nói.

Tùng bỏ tay ra, xoa xoa hai bên má của tôi rồi nói: “Ừ ừ, không ngốc.”

“E hèm!” Chị Nguyệt hắng giọng, sau đó đẩy đẩy tay Tùng ra rồi giải thích lí do vì sao Khánh và Tùng có thể nhìn được chị ấy: “Hai đứa mày có thể thấy chị đây là do hai đứa đang ở gần với hai ‘Người được chọn’ đấy.”

Chị Nguyệt dừng lại một chút để nhìn vẻ mặt của Khánh và Tùng, và chị bắt đầu cau mày khi nhìn thấy gương mặt không hiểu của họ. Chị tặc lưỡi, nói: “Chậc! Giải thích dễ hiểu là vì hai đứa mày đang đứng cạnh thím Lan và con An, còn tao thì chính là người bảo hộ của nó. Khi nó gọi tao lên mà cùng lúc có thêm một ‘Người được chọn’ nữa ở bên cạnh thì những người bình thường cũng có thể thấy tao… Nhưng cũng chỉ có một ít, cứ coi như là hai đứa mày may mắn vì nhìn thấy được tao đi.”

“Ờ…” Khánh và Tùng đồng thanh với một vẻ mặt hết sức là bình thường.

Chị Nguyệt nghiến răng nhìn hai người họ rồi gào lên: “Tụi mày đúng là chỉ quan tâm tới mỗi con-”

Lạch cạch! Bộp!

Một tiếng động lớn vang lên cắt ngang câu nói của chị Nguyệt. Tất cả bọn tôi đều giật mình khi nghe thấy nó. Âm thanh này nghe thật sự rất quen tai, dường như là của một cái gì đó bị rơi từ trên cao xuống… hình như tôi cũng đã từng nghe qua rồi.

Khánh rọi đèn về phía đó thì bọn tôi thở phào khi nhận ra đó chỉ là tiếng của một cái hộc tủ bị rơi ra. Rồi sau đó, Khánh nói: “Đi lại đó đi.”

Bọn tôi nhìn nhau rồi gật đầu, dần dần đi về phía đó. Vây xung quanh cái hộc tủ bị rơi, tôi nhìn thấy bên trong nó đang chứa một cái lọ bằng thuỷ tinh, bên trong còn có cái gì đó tròn tròn. Vì quá tò mò nên tôi đã cầm lên rồi xoay xoay đủ hướng để xem. Xong đến một góc, khi mà tôi đã có thể nhìn được cái thứ bên trong thì tôi hét ầm lên rồi vội đặt nó xuống.

Đó… đó là một cái hũ đựng một con mắt màu đỏ như máu!

Tùng chụp cái hũ rồi vội quay sang chỗ khác. Tôi khi này ấp úng: “Sao… sao lại có một con mắt ở trong cái lọ đó…”

“Không biết!” Khánh nói.

“Này… chúng ta khoan nói chuyện này, ở đây có cái quan trọng hơn đấy.” Chị Nguyệt nói.

Ba đứa tôi nhìn chị khó hiểu thì chị nói: “Ở đây có một cái đường nhỏ dẫn đến cái hang ở trong rừng! Tao cũng không biết vì sao nhưng đi từ đây thì chỉ mất khoảng mười đến mười lăm phút mà thôi.”

“Ý chị là… có một con đường liên kết giữa cái hang đó và căn hầm này?” Tùng hỏi.

“Đúng thế. Nó ngay kia.” Chị Nguyệt gật đầu xác nhận rồi chỉ hướng về hướng bên cạnh cái xác của thím Lan.

Bọn tôi nhìn theo thì thấy đúng thật ở đó có một cái cánh cửa, vậy là khi nãy do quá hoảng sợ nên bọn tôi chẳng thể thấy được. Đúng là…

Reng reng reng!

Ba tiếng chuông réo rắc vang lên. Tôi lật đật lấy cái thứ đang phát ra âm thanh thì nhận ra thêm năm mươi phút nữa đã trôi qua, thời gian gần hết và các dấu chấm cũng càng lúc càng gần nhau. Nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của tôi, chị Nguyệt nói:

“Tạm thời cái đường hầm đó ta khoan đi tìm hiểu. Tao sẽ giải thích cho mấy đứa về con mắt kia.”

Bọn tôi gật đầu và chị bắt đầu nói: “Con mắt đó là của ‘Nó’ đời trước, để giúp cho những con ác quỷ máu lạnh tiếp theo có thể giết người một cách dễ dàng thì ‘Nó’ trước khi chết vì tuổi già hay bất cứ điều gì thì đều sẽ tự moi mắt của mình ra rồi trao lại cho người sau, người đó có nhiệm vụ là phải ăn nó.”

Lời giải thích đó của chị Nguyệt thì tôi cũng đã hiểu được một phần. Nhưng tại sao ở đây vẫn còn một lọ? Là con mắt của chú Phang sao? Không đúng! Chú ta vẫn còn đầy đủ hai mắt mà?

“Vậy… tại sao ở đây vẫn còn? Chẳng lẽ chú ta không ăn hay sao? Nhưng mà ăn… ý là ăn sống? Thấy ghê quá…” Tôi nói rồi rùng mình mấy cái.

Chị Nguyệt bật cười, nhưng sau đó lại nghiêm giọng: “Đúng, ăn sống, như thế giúp ‘Nó’ rất nhiều. Nhưng… tao đang không hiểu vì sao vẫn còn con mắt này ở đây… chẳng lẽ hắn không ăn? Tự tin đến mức nào vậy chứ?”

Một lần nữa bọn tôi lại im lặng suy nghĩ. Một lúc sau, Khánh đột nhiên hốt hoảng nói: “Nếu chỉ ăn một con đã giúp được nhiều… vậy còn nếu ăn được một cặp mắt thì sao?”

Lời của Khánh vừa dứt thì bọn tôi sững người. Đúng vậy! Tại sao chúng tôi lại không nghĩ ra chứ? Vậy thì chỉ có một lời giải thích hợp lí nhất cho vấn đề vì sao chú Phang lại không ăn con mắt đó. Chú ta muốn để nó cho Đức! Rồi sau đó chú ta cũng tự móc mắt mình ra và sau đó Đức sẽ có thể ăn được một cặp mắt màu đỏ.

“Chuyện này… không rõ… tao chỉ biết đến đó.” Chị Nguyệt ấp úng.

Bọn tôi không nói gì nữa và quyết định sẽ trở về, định là đợi khi ông Bách và chú Hữu quay về sẽ kể lại và đưa ra kế hoạch để dứt điểm chuyện này.

Chị Nguyệt vẫn ôm cổ tôi, tay lâu lâu vẫn nghịch mái tóc ngắn của tôi, khi này bỗng nhiên chị nói: “Sao đây nhỉ… Nếu mày thành công thì bọn tao sẽ được siêu thoát, nếu không thì-”

“Em sẽ thành công!” Tôi cắt lời chị Nguyệt rồi cười cười nhìn chị ấy.

Chị Nguyệt phì cười, nói: “Ừ… để tao xem…”

Lẻng kẻng! Lẻng kẻng!

“U… u… uuu…”

Một tiếng động của xích sắt và một tiếng rên rỉ vang lên khiến tất thảy tất cả bọn tôi giật mình và rợn người. Bọn tôi nhìn sang phía phát ra tiếng động thì kinh hồn bạt vía khi thấy cái xác đang treo lơ lửng của thím Lan đang khẽ chuyển động và phát ra tiếng rên ư ử.

Trong một tích tắc, đột nhiên cái cổ của thím ấy quay phắt về phía bọn tôi và khi này bọn tôi hoàn toàn có thể nhìn được rõ gương mặt của thím ấy. Một gương mặt xám ngoét gần bị phân huỷ, cả hai mắt và miệng đều bị chỉ khâu lại khiến cho mỗi tiếng rên rỉ phát ra làm kéo căng những sợi chỉ ở miệng, khiến nó càng cứa sâu vào trong thịt.

“Gì… gì vậy chị?” Tôi lắp bắp hỏi chị Nguyệt.

“Suỵt!” Chị Nguyệt thì thầm. “Im lặng, xác chết sống dậy… Im lặng chút.”

“Xác… xác chết sống dậy!? Rõ ràng khi nãy vẫn bình thường mà?” Tôi đáp.

Chị Nguyệt bụm miệng tôi, mắng: “Tao bảo im lặng mà! Nhưng cái này chẳng tốt lành chút nào, tốt nhất bây giờ tụi bây nên chạy-”

Chị Nguyệt chưa nói hết câu thì một tiếng vút gió rít lên và lao về phía tôi, tôi không kịp phản ứng tránh đi nên đã ăn trọn cái thứ đang lao đến ấy. Lưng tôi đập thẳng vào tường đằng sau, đau điếng, cảm giác như hàng ngàn cái xương vừa gãy đi vậy.

“AN?!”

Hết chương 32.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.