Thôn Tôi Có "Quỷ"

Chương 29: Ngoại truyện (2): Câu chuyện




Chú ý: Viết theo góc nhìn của Tùng!

Viết theo góc nhìn của Tùng!

Viết theo góc nhìn của Tùng!

oOo

“Mẹ ơi, mẹ đã đỡ mệt hơn hay chưa?”

Tôi năm tám tuổi đứng bên cạnh giường bệnh của mẹ mà hỏi. Tôi nhìn gương mặt xanh xao và hốc hác của mẹ thì nước mắt tự dưng ứa ra. Mẹ nhìn tôi, thấy tôi khóc thì cười nói:

“Mẹ hết mệt rồi, Tùng của mẹ đừng khóc… nhé?”

Tôi gật đầu. Tôi muốn ôm mẹ như lúc nhỏ đã từng, muốn hôn mẹ, muốn được làm nũng với mẹ nhưng không thể.

Mẹ tôi bị bệnh lao. Lúc tôi còn nhỏ sức khoẻ của bà rất tốt, chỉ là chẳng biết tại sao vào năm tôi bảy tuổi thì mẹ lại phát bệnh rồi cứ ốm yếu đến tận bây giờ.

Tôi ngồi đọc sách bên cạnh giường bệnh của mẹ. Khi đang đọc thì cửa phòng mở ra, tôi ngẩng lên thì nhận ra là bố đã về. Bố bước vào với bộ thường phục, chân mang giày da và bên trong mang một đôi tất màu xanh ẩn hiện trong mỗi bước chân của bố. Tôi thấy bố thì chạy lại rồi ôm bố, ríu rít:

“Bố đến rồi, bố đi làm có mệt không bố? Con chó mà bố được cho đâu rồi ạ?”

Bố tôi cười hiền rồi nói: “Bố không mệt, con thì sao? Có làm phiền mẹ không?”

Tôi nhìn mẹ rồi nhìn bố, vỗ ngực tự hào: “Con không có làm phiền mẹ ạ! Con còn giúp mẹ đi lấy thuốc đó bố.”

Bố xoa đầu tôi rồi cười thay cho lời khen. Xong bố lấy điện thoại, mở lên và đưa cho tôi xem. Đó là một tấm ảnh, là ảnh của một chú chó con. Nó có bộ lông màu vàng đen, tuy là chó con nhưng nhìn cũng không phải là nhỏ và đang ở trong một cái chuồng mà nhìn vào là tôi biết đó là chỗ làm việc của bố.

Bố tôi là cảnh sát hình sự, đảm nhận nhiều vụ án hình sự và vô cùng ngầu! Chú chó đó bố được một người đồng nghiệp cho, xong bố lại nói sẽ huấn luyện rồi đưa nó vào hàng ngũ chó nghiệp vụ.

“Tại sao? Con muốn nuôi nó mà bố?” Tôi ngây thơ hỏi.

Bố nhìn tôi, trả lời: “Thì chúng ta sẽ nuôi nó tại nhà, nhưng khi có nhiệm vụ nó sẽ đi theo bố.”

“Nhưng…”

“Chúng ta phải vì cuộc sống của nhân dân có đúng không con?” Mẹ tôi nằm trên giường, dịu giọng nói.

Nghe mẹ nói, tôi xịu mặt xuống rồi cũng gật gật đầu.

Vài ngày sau, mẹ tôi bỗng có thể ngồi dậy và đi lại bình thường. Tôi rất vui vì nghĩ mẹ đã hết bệnh và có thể về nhà với tôi và bố, và tôi sẽ lại được ăn những món đồ ăn siêu ngon do mẹ nấu. Mẹ tôi ăn cũng nhiều hơn làm tôi rất vui. Cả ngày đó tôi cứ ríu rít bên mẹ cười đùa, bố tôi ngày hôm đó cũng xin nghỉ làm để ở cùng chúng tôi.

Tôi thấy bố cũng đang rất vui, nhưng trong cái vui của bố lại mang một mang một nét buồn bã vô hình. Nhưng tôi cũng chẳng để tâm là mấy. Và lúc đó, tôi có chết cũng chẳng thể ngờ được đó chính là lần cuối tôi có thể nhìn thấy nụ cười hiền hậu và xinh đẹp của mẹ…

Đêm đó, mẹ kêu tôi và bố đi mua cho mẹ một cân cam vì mẹ thèm. Chúng tôi cũng không nghĩ nhiều mà đi mua. Trên đường đi mua, tôi thấy nét buồn bã càng hiện rõ hơn trên gương mặt của ông. Chúng tôi cố gắng mua thật nhanh rồi quay trở về. Nhưng khi vừa về và đến phòng bệnh thì tôi đã sững người khi thấy có rất nhiều người đang đứng trong phòng của mẹ. Một dự cảm chẳng lành bắt đầu xâm chiếm lấy cả người tôi.

Các bác sĩ khi thấy chúng tôi thì buồn bã lắc đầu. Bố tôi buông thõng tay và bọc cam rơi xuống, những quả cam theo đó lăn đi khắp nơi. Bố tôi khuỵu xuống, nước mắt chảy như mưa. Tôi vẫn còn chưa hiểu chuyện nên lắp bắp:

“Sao… bố khóc? Mẹ… Mẹ?”

Tôi định chạy về giường mẹ thì bố ngăn lại rồi đột nhiên ôm chầm lấy tôi. Trong cơn thổn thức, bố nói: “Mẹ… mẹ con đã đi đến một nơi xa, một nơi chẳng còn bệnh tật… mẹ con…”

Nghe giọng nói run run của bố thì tôi chợt bật khóc, tôi ôm chầm lấy bố rồi cũng oà lên từng tiếng nức nở. Tôi biết, biết rồi. Biết mẹ đến nơi nào rồi, mẹ sẽ hạnh phúc ở đó, không bệnh tật có đúng không hả mẹ ơi?

Kể từ đó, tôi chính thức trở thành một đứa mồ côi mẹ. Sau khi mẹ qua đời, cuộc sống của bố con tôi chật vật vô cùng.

Bố tôi đau khổ suốt thời gian dài, bởi nên ông vùi đầu vào một đống công việc. Nhờ vậy mà bố cũng lên chức vô cùng nhanh. Từ lúc mẹ qua đời, bố là người nấu ăn chính. Bố nấu ăn rất tệ, tôi ăn không được, đến con Bob còn chê. Nhưng bố tôi không từ bỏ, ông tập, tập thật nhiều rồi trở thành một ‘đầu bếp’ trong nhà của tôi.

Vì bố là cảnh sát hình sự nên bố không hay ở nhà, bởi nên cứ cách mấy tiếng bố sẽ gọi một lần để chắc chắn tôi không bị làm sao. Bố cũng cho tôi đi học võ, dùng để phòng thân thôi. Chuyện của bố con tôi cứ bình thường trôi qua như thế cho đến năm tôi mười lăm tuổi, một biến cố lớn xảy ra.

Ngày hôm ấy tôi đang ngồi học bài ở phòng khách vì hôm sau có bài kiểm tra. Khi đang đọc nhẩm cái phương trình hoá học thì một tiếng động lớn vang lên từ ngoài cửa khiến tôi giật nảy người lên, cả con Bob đang nằm bên cạnh cũng đứng phắt dậy đầy cảnh giác nhìn về phía cửa ra vào.

“Hữu! Thằng Hữu đâu rồi? Mở cửa cho tao!”

Hữu? Tên bố tôi đây mà? Tôi ra hiệu cho Bob im lặng rồi từ từ đi về phía cửa chính. Khi đã đến bên cạnh, tôi khẽ nhòm qua mắt mèo rồi kinh ngạc cực độ khi nhìn thấy những người xăm trổ đầy mình, gương mặt thì bặm trợn khiến tôi có hơi sợ. Tôi mím môi rồi khẽ đưa tay chốt cửa phía trên cùng lại rồi định cùng Bob chạy lên tầng thì một tiếng rầm thật lớn nữa vang lên khiến tôi giật thót.

“Đâu rồi hả? Tao biết mày đang ở nhà! Đừng có mà trốn!” Giọng một người hùng hổ gào ầm lên ngoài cửa, liên tiếp đó là từng tiếng rầm rầm thật lớn. “Mẹ khỉ, mượn nợ bố mày rồi định sủi à thằng chó?”

Tôi sững người vì câu nói đó. Khi tôi còn chưa biết phải làm gì thì một tiếng tin nhắn điện thoại vang lên thật lớn.

“Á à, tao biết ngay là có người trong nhà mà! Mở cửa ngay! Không thì đừng trách bọn này!”

Tôi chậc lưỡi rồi cắn răng bực dọc khi nhận được tin nhắn. Tôi bấm vào, nhận ra là bố.

Bố: [Có ai đến nhà mình không? Nếu có con đừng mở cửa! Bố về ngay.]

Tôi vội bấm trả lời: [Có! Có bố ạ, họ đang trước]

Tôi bấm nhầm vào nút gửi vì sợ quá. Xong định nhắn thêm thì một tiếng xoảng thật lớn vang lên. Tiếng động đó phát ra từ phòng bếp. Tôi và Bob vội chạy sang đó xem thì sững người khi thấy cửa sổ đã vỡ, một người đàn ông xăm trổ chui vào rồi cười khẩy nhìn tôi.

“Oắt con… và một con chó?” Người đó nói, xong lại tiếp tục: “Thằng bố mày, thằng Hữu đâu?”

Con Bob đứng chắn trước mặt tôi, gầm gừ đe doạ. Tôi cả kinh nên lắp bắp: “Bố… bố tôi… ông ấy…”

Chưa để tôi nói hết câu thì người đó chui hẳn vào rồi đi về phía cửa chính, mở toang ra cho đám người kia đi vào. Mấy người đó đi vào, rồi đi sang phòng khách ngồi phịch xuống cái ghế sofa. Khi này, một người trong số đó cầm tấm ảnh để bàn có ảnh chụp gia đình của tôi lên thì tôi cau mày hét lên:

“Mấy người là ai mà tự tiện đi vào nhà người khác vậy hả? Còn làm vỡ kính nhà tôi… có tin tôi báo cảnh sát không hả?!”

Người đang cầm tấm ảnh gia đình nhìn tôi rồi cười đểu, định nói gì đó nhưng tôi đã nhanh hơn: “Bob! Cắn tay gã ta và mang bức ảnh đó về ngay!’

Bob nghe lệnh tôi thì ngay lập tức phóng về phía đó rồi cạp lấy tay gã, dường như bị giật mình nên gã buông tay và ngay lập tức, Bob ngoạm lấy tấm ảnh đem về cho tôi.

Dường như bị tôi chọc điên, gã nhìn tôi, mắt long lên sòng sọc: “Thằng oắt con vắt mũi chưa sạch, tụi bây! Dạy dỗ nó một chút đi, dạy cho đến khi nào thằng bố nó về thì dừng.” Xong gã nhìn sang Bob, liếm mép rồi khinh khỉnh nói: “Còn con chó này thì giết nó rồi làm món gì ngon ngon ăn đi, tự nhiên thấy nó cái tao cứ thèm ấy nhỉ.”

Ngay lập tức, một tên đến tát tôi cái bốp vào mặt khiến tôi loạng choạng ngã xuống sàn. Khi này, tất cả những người đó cười khanh khách, tên đánh tôi nói: “Đúng là cậu ấm ha? Mới có một tát đã chảy máu rồi!”

Tôi đưa tay quệt máu mũi đi rồi trừng mắt nhìn người đó. Thấy bị trừng mắt, người đó điên máu, tát tôi thêm một cái rồi phá lên cười sằng sặc. Cười chán, định bồi thêm một cái thì tôi đứng bật dậy rồi xoay người đá một cú thật mạnh và nhanh vào mặt người đó rồi nhanh chóng lùi ra xa. Bob cũng nhanh chóng lùi về bên cạnh tôi.

Người vừa bị ăn một đá của tôi sững người, xong mặt hắn đỏ gay giận dữ. Sau đó bọn tôi lao vào ẩu đả. Dù có học võ nhưng tôi vẫn còn là thiếu niên, còn bọn họ là đàn ông cao to nên tôi rất nhanh đã bị dồn vào thế yếu. Con Bob cũng một người lấy rọ mõm rọ lại nên cũng chẳng làm được gì.

Trong lúc đang giằng co qua lại, tai tôi nghe thấy tiếng mở cổng và cửa, một lúc sau, cửa nhà tôi bật mở.

Bố thấy tôi bị đánh thì hốt hoảng, định lao đến thì đám người xăm trổ đẩy tôi về phía bố. Tôi nằm dài trên sàn và bố đỡ tôi dậy, lo lắng:

“Con… bố xin lỗi… ảnh hưởng đến con…”

“Con không sao, con cũng đánh bọn họ được mấy cái.”

Bọn người xăm trổ thấy tôi thì khinh khỉnh nói: “Hữu, mày định bao giờ trả tiền cho tao? Hay là mày muốn tao dỡ cái nhà này lên?”

Tiền? Tôi kinh ngạc nhìn bố, bố tôi ấp úng: “Chuyện này… các anh phải cho tôi thời gian chứ…”

“Tao cho mày bao lâu rồi? Hơn hai tháng rồi! Bao giờ trả ba trăm tỷ cho tao?”

Ba… ba trăm tỷ!? Tôi ngạc nhiên đến tột độ. Tại sao bố tôi lại nợ số tiền lớn như thế chứ?

“Tôi hứa, tôi hứa khi xoay sở được sẽ ngay lập trả cho các anh, chỉ mong các anh đừng làm hại con trai tôi.” Bố tôi van xin.

Đám người kia nhìn nhau, tên cầm đầu chậc lưỡi hăm doạ: “Từ đây đến cuối tuần! Liệu mà trả cho tao, không thì tao giết bố con mày. Thằng này không sợ bọn cảnh sát chúng mày đâu rõ chưa?”

Nói xong câu đó thì đám người đó bỏ đi, lúc đi ngang bố tôi thì họ còn tiện chân đá bố tôi một cái như để trút giận.

Sau đó, bố vừa lau máu ở mũi cho tôi vừa thuật lại chuyện cho tôi nghe. Bố nói bố mấy hôm trước nhậu say rồi bị lừa kí vào một tờ giấy nợ của một người bạn, thế là bố trở thành người gánh nợ, người đó thì phủi mông chối bỏ trách nhiệm. Còn nói sẽ kiện bố tôi vì dám vu khống ông ta.

Nghe bố kể mà tôi chỉ biết thở dài ngán ngẩm.

“Bố, con nghỉ học kiếm tiền trả nợ phụ bố được chứ?” Tôi nói.

Bố tôi nghệch mặt ra rồi lắc đầu, ra vẻ buồn khổ mà nói: “Từ đây đến cuối tuần chỉ còn đúng hai ngày, làm sao mà ta có thể trả được?”

Tôi cắn môi, rồi lo lắng hỏi bố: “Vậy chúng ta phải làm sao?”

Bố tôi nhìn chằm chằm xuống đất rồi im lặng một lúc thật lâu. Sau đó, bố ngẩng lên nhìn tôi rồi nghiêm túc nói: “Chúng ta… bỏ trốn đi!”

Đêm ngày hôm đó, hai người một chó cùng nhau chạy trốn mà chẳng đem theo bất kì thứ gì. Nhưng chẳng biết bằng cách nào mà bọn đòi nợ phát hiện ra rồi lái xe đuổi theo. Bọn tôi chạy trốn đến một khu rừng kì lạ và cắt đuôi được bọn chúng. Sau đó, bọn tôi đi mãi, đi mãi rồi bị lạc, lạc trong một khu rừng ngập tuyết trắng. Chúng tôi đang ở đâu thế này? Ở nước tôi cũng có một nơi có tuyết trắng bao la như này sao?

Tôi và bố đã mệt lả người, rồi chúng tôi ngất xỉu lúc nào cũng chẳng hay.

Tôi mở mắt. Trước mắt tôi tối om, hai tai thì nghe được tiếng lép bép của củi đốt với lửa. Tôi hốt hoảng, ngồi bật dậy thì nhận ra bản thân đang ở trong nhà của ai đó, mọi thứ đều im lìm. Khi này tôi chợt nhớ đến bố nên nhìn quanh thì nhận ra bố nằm bên cạnh, kiểm tra hơi thở thì thở phào khi thấy bố vẫn còn đang thở.

Tôi bước xuống giường, rồi nhìn quanh tìm Bob thì chẳng thấy đâu. Tôi hoảng hốt chạy ra ngoài thì bước hụt chân và suýt thì ngã xuống đất. Hai tay tôi chống xuống thì một cơn lạnh buốt truyền từ tay đến đại não. Tôi vội đứng thẳng, giơ tay xem thì nhận ra nó ướt, giống đá bào. Tôi ngẩng lên, nhìn xung quanh thì kinh ngạc đến tột độ khi thấy mình đang ở một nơi nào đó bị bao phủ bởi tuyết trắng tinh.

Tôi cố tình đi dọc nơi này mong sao tìm được Bob nhưng vẫn không tìm thấy, vậy là tôi phải chấp nhận Bob đã mất tích. Quay trở về căn nhà đó, tôi không muốn trở vào nhà nên quyết định ngồi ở bên ngoài nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.

Tôi ngồi một lúc thì nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân trên tuyết nên nhìn sang thì nhận ra là một cô bé… à không là một cô gái. Cậu ấy không cao, nhìn hơi ngốc nhưng vẫn có chút gì đó thông minh… Mái tóc ngắn của cậu ấy vẫn đang xoã, gương mặt nhỏ nhắn vẫn đang ngái ngủ nhưng nhìn vẫn có nét rất dễ thương.

Cậu ấy bắt gặp ánh mắt tôi thì vẫy tay, cười mỉm nói: “Chào cậu, khuya rồi sao còn ở ngoài này? Không lạnh hả?”

Tôi không có ý định trả lời nên im lặng, cậu ấy bước lại gần tôi rồi ngồi xuống chỗ gần tôi, tay chỉ xuống tuyết nói: “Cậu tên gì vậy? Mình tên An, Tuyết An đấy.”

Nhìn gương mặt của An ở khoảng cách gần khiến tôi có chút ngại nên quay mặt đi. Đột nhiên tôi cảm nhận được cậu ấy định đứng lên thì ấp úng nói: “Tôi tên… tôi tên Tùng, Bách Tùng.”

Tôi hơi liếc mắt nhìn ra sau thấy An đang cười mỉm, tự dưng tôi thấy chút ngượng nên nhìn vào phía đối diện. Đột nhiên, An hỏi: “À… Tùng này, sao cậu và người đàn ông đó lại bị ngất trong rừng vậy?”

Tôi nhìn vào trong nhà rồi nhìn cậu ấy, nói: “Đó là bố tôi, hai chúng tôi…” Nói đến đó thì tôi dừng.

An dường như biết tôi chẳng muốn nói nên cũng im lặng. Cả hai cứ im lặng mãi khiến tôi thấy ngượng nên tôi hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Mình mười lăm!” An tươi cười trả lời tôi, xong ánh mắt An nhìn xuống tay tôi, nói: “Mau vào nhà và ngủ đi thôi, bây giờ ở ngoài là lạnh lắm đó.”

“Tôi cũng vậy.” Tôi nhìn An, thấy nụ cười chân thành của cậu ấy thì cũng thả lỏng mà cười mỉm nói: “Ừm vào thôi.”

Ngày hôm sau, An đưa tôi đến một đám tang của một cô bé có cái chết rất đáng sợ. Và rồi cô ấy ngất, khi tỉnh dậy thì luyên thuyên gì đó với cậu bạn tên Khánh. Qua lời giới thiệu, tôi biết Khánh là bạn từ nhỏ của An và cậu ta luôn tỏ ra rất khó chịu với tôi.

Tôi được gặp ông Bách, là trưởng thôn. Thôn này tên là Lĩnh Tinh, một vùng đất kì lạ. Nơi đây có tuyết, thời tiết lạnh vô cùng và tồn tại một thứ gọi là ‘Nó’.

Tôi và bố được nhận làm người của thôn và sống tại nhà của An và bà của cậu ấy. Ban đầu tôi thắc mắc không biết bố mẹ của An đâu nhưng sau khi biết thì tôi chỉ biết lặng người. Bố mẹ An đều đã qua đời vì bị ‘Nó’ giết. Tôi tự hỏi, làm sao An có thể mạnh mẽ được như thế? Mất bố lẫn mẹ cùng lúc, vậy mà vẫn có thể hồn nhiên? Tôi không biết, nhưng tôi… tôi sẽ quyết tâm bảo vệ nụ cười của An… mãi mãi.

Bọn tôi ở cùng nhau, dần dần cũng trở nên thân thiết. Bọn tôi trải qua mọi khung bậc cảm xúc cùng nhau, vui, buồn, lo lắng, sợ hãi đều có đủ. Khánh thật ra cũng không phải khó gần, chỉ là cậu ta bảo vệ An quá mức nên sinh ra ghét những người khác đến gần An. Vì tôi và Khánh có cùng mục tiêu là bảo vệ cậu ấy nên cũng hoà nhập và thành anh em tốt.

Hiện tại, tôi nhìn An và Khánh, nước mắt thì chực trào vì cơn thổn thức. Tôi không kể nữa, chỉ đến đó rồi dừng. An và Khánh nhìn nhau, xong cũng gật gù. An chồm đến, ôm tôi một cái rồi dỗ dành:

“Vậy bây giờ mày ổn rồi, nhỉ? Không sao đâu.”

Hết chương 29.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.