Thời gian cũng thật nhanh, mới đó mà đã hai ngày trôi qua. Hôm nay tôi lại cùng mọi người nhâm nhi trà với ông Bách, tiện thể là nghe thêm vài ý kiến của bọn tôi.
Tôi ngồi ngửi mùi trà thơm lừng, trong lòng cảm thấy rất chán, định xin ông Bách đi về thì ông Bách hỏi: “Dạo này còn nằm mơ nữa không?”
Nghe hỏi như vậy thì tôi lắc đầu. Mấy ngày nay, hình như kể từ cái giấc mơ đó thì tôi không nằm mơ nữa. Điều đó làm tôi ngủ tròn giấc và không còn mệt mỏi như lúc trước nữa. Thấy tôi lắc đầu thì ông Bách gật đầu, gương mặt cũng giãn ra.
“À đúng rồi, ông đã thông báo là không được vào rừng nữa chưa ạ?” Tôi hỏi thì chợt nhớ về cái rừng đó.
Ông Bách gật đầu, nói: “Ta nói từ hôm qua rồi, con không nghe trên loa sao?”
“Ờ…” Tôi gãi đầu, có hả ta? Sao tôi không nhớ nhỉ?
“Khục…” Khánh nhìn tôi, cười khẩy nói: “Lúc đó nó ngủ trương xác ở nhà sao mà nghe được.”
Tôi lườm Khánh một cái sắc lẹm làm mọi người bật cười. Chúng tôi lại nói chuyện thêm được một chút thì một tiếng gào chói tai vang lên từ ngoài cổng nhà ông Bách:
“Ông Bách! Anh Phang và thằng ** Phi đang…”
Cả năm người bọn tôi đứng bật dậy, vội vàng chạy ra xem thì thấy người vừa hét đó đang thở hồng hộc còn mặt mày thì trắng bệch như thiếu máu. Ông bước lên, lo lắng:
“Có chuyện gì? Cậu Vũ nói từ từ chầm chậm xem nào.”
Anh Vũ điều hoà nhịp thở, sau khi đã ổn định thì cuống quýt nói: “Hai người họ đi vào rừng, sau đó lại phát hiện bị ngất trước cửa nhà dì Linh.”
Tôi hơi ngạc nhiên vì lời anh Vũ nói, xong rồi kéo kéo ống tay áo của Khánh và Tùng để họ hạ thấp người xuống thì tôi nói: “Tụi mày có nghe rõ không?”
Khánh nhìn tôi rồi cốc đầu tôi một cái, sau đó lại nhăn mặt trả lời: “Tao nghe rõ, có bị điếc đâu.”
Thấy Khánh cốc đầu mình vô lí, tôi cau mày nói: “Đau đó nha!” Tiện tay tôi còn đánh cậu ấy một cái thật mạnh.
Tùng thấy hết một màn vừa rồi, lại nhận thấy hai bọn tôi chuẩn bị đánh nhau đến nơi thì Tùng vội vã giữ tay cổ tay tôi lại. Tôi ngẩng lên nhìn thì Tùng lắc đầu, nói nhỏ:
“Nào, bây giờ không phải là lúc đánh nhau.”
Tôi không trả lời mà hờn dỗi giật tay lại. Tôi xoay người đi chỗ khác, phồng má cùng với hai hàng lông mày cau tít lại để chứng tỏ cho hai người họ thấy tôi đang rất giận. Trong khi tôi đang bày ra cái bộ dạng như vậy thì tự dưng có một bàn chụp lấy cằm tôi, chưa kịp để tôi kịp nhận ra thì cái tay đó đã nhanh bóp mạnh hai cái má đang phồng như quả bóng của tôi đi.
Ngạc nhiên, tôi nhìn lên thì thấy Khánh. Cậu ấy bóp cằm tôi, xong miệng thì cười khẩy trêu ghẹo. Tôi đẩy tay Khánh ra, hỏi: “Làm gì thế?”
“Đã nói là phồng má như vậy giống con nít lắm.” Khánh nói, giọng bỡn cợt.
Tôi nhìn Khánh rồi dậm chân thật manh xuống tuyết, xong rồi tôi đứng sát qua Tùng, nói: “Giận mày rồi, tao chơi với Tùng thôi.”
“Gì cơ?” Khánh thốt lên một tiếng xong rồi nhìn tôi như không tin, xong sau đó lại bày ra nét buồn rầu.
Tôi thấy vậy thì bật cười, tôi nắm lấy tay Khánh, cười: “Đùa thôi, đồ dễ dụ.”
“À dạ, vậy con đi xuống dưới đấy trước.”
Khi này tôi lại nhìn đến ông Bách và chú Hữu, anh Vũ sau khhi nói xong thì cũng đã chạy đi trước. Bọn tôi đi lại gần, vừa đến nơi thì ông Bách nói: “Chúng ta xuống nhà cô Linh.”
Vậy là bọn tôi đi. Lúc xuống đến nhà của dì Linh thì tôi thấy mọi người túm tụm quanh nhà của dì Linh rất đông. Tôi còn thấy có cả dì Vĩnh và chú Bắc đang đứng xem nữa.
Mọi người khi thấy ông Bách thì cũng né đường cho ông ấy đi, bọn tôi vì vậy mà cũng chen được vào trong. Người lớn nhìn ba đứa tôi khó hiểu xong lại thấy ông Bách không nói gì nên cũng thôi không để ý nữa.
Chú Phang và Phi đang nằm trên cái chõng tre nhà dì Linh. Cả người chú Phang có nhiều băng trắng, thằng Phi cũng không khá khẩm hơn và cả hai đều đang hôn mê. Nhưng mà… theo như tôi thấy thì dù cho có là vì lạnh hay gì đó nhưng tôi vẫn thấy chú Phang vẫn có chút hồng hào. Còn thằng Phi, tôi thấy cả người nó trắng bệch đến kì lạ, cứ như là… một cái xác chết.
Nghĩ vậy nên ngay lập tức tôi rùng mình kinh hãi, Khánh và Tùng thấy biểu hiện kì lạ của tôi thì lo lắng nhìn, khi này tôi mới lắp bắp:
“Nè… không phải là cả người của thằng Phi trắng bệch đến kì lạ hả?”
Chú Hữu nghe tôi nói vậy thì nhìn tôi một cái rồi gật đầu, xong chú bước lại chỗ đó, đặt tay lên mũi Phi, khoảng lúc sau thì rút về. Chú nhìn bọn tôi rồi lắc đầu, bọn tôi hiểu, ý chú ấy là Phi không còn thở, đồng nghĩa là đã chết.
Tự dưng lúc này tôi cảm thấy rất khó chịu, cả người nhũn cả đi. Tôi hơi chao đảo, Khánh vội chụp lấy tôi để tránh ngã rồi lo lắng nhìn. Vội vã, tôi kéo Khánh và Tùng ra ngoài, cảm giác cũng dễ chịu hơn một chút.
Vì nhà dì Linh nằm sát bên cạnh nhà Khánh nên khi tôi vừa ra thì dì Vĩnh thấy sắc mặt không tốt của tôi thì bảo tôi vào nhà dì ngồi một lúc. Tôi đồng ý. Khi chuẩn bị đi vào trong nhà, thì tôi thấy thím Lan đang hớt hải chạy đến. Thấy thím, tôi vội bước vào nhà nhanh hơn. Một phút sau, từ căn nhà bên cạnh, tôi đã nghe một tiếng gào khóc đau đớn của thím.
Tôi ngồi trên ghế, tay vô thức cuộn chặt lại, cả người cũng run lên vì tức giận. Rồi tôi cảm nhận được hai bàn tay đặt lên hai bên vai mình, ngẩng lên thì nhận ra đó là Khánh và Tùng. Khánh nói:
“Bình tĩnh.”
Tôi không trả lời, chỉ gật đầu.
Khoảng giữa trưa thì chú Phang tỉnh dậy. Lúc đó tôi đang ôm con Bob ngủ ở trên giường thì Khánh chạy lên thông báo, thế là ngay lập tức tôi ngồi bật dậy, buộc tóc qua loa rồi kéo Tùng đi xuống. Chạy xuống đến nơi thì tôi thấy chú đang bị trói, chú Hữu nhìn gương mặt vẫn còn hơi ngái ngủ của tôi thì giải thích:
“Anh ta từ lúc tỉnh dậy đã kích động nên bọn ta buộc phải làm vậy.”
“À… à…” Tôi gật đầu xong vuốt mặt một cái cho tỉnh.
“Thả tao ra! Con trai tao… con trai tao đâu!? Tao phải đi tìm nó, bọn mày giấu con trai tao ở đâu rồi!?” Chú Phang gào lên, mắt long lên sòng sọc nhìn phát sợ. Chú quẫy đạp liên tục, điều đó làm vết thương ở chân chú rỉ máu, thấm đỏ miếng băng màu trắng được quấn cho.
Tôi hơi lùi ra sau, lắp bắp nói: “Chú, chú bình tĩnh lại chút… vết thương… vết thương lại chảy máu rồi kìa.”
Tôi nhìn ông Bách đang uống trà bằng ánh mắt cầu cứu nhưng ông ấy không quan tâm. Ông ấy uống hết chén trà, xong thản nhiên: “Cởi trói cho cậu ta đi.”
Mọi người nhìn nhau không dám, họ nhìn ông Bách thì ông ấy nhìn họ, nói: “Đừng để ta lặp lại lần hai.”
Khi này có hai người bước lên, chú Phang cũng ngồi yên để họ cởi trói cho. Khi đó vì phải cởi phần dây vắt qua vai của chú Phang nên vô tình làm chỗ vai bên phải, phần áo cổ áo bị giãn ra hơi rũ xuống, lờ mờ tôi dường như chỗ đó có vết thương. Nhưng chú ấy đã rất nhanh tay kéo lên rồi bật khóc làm tôi không còn để tâm đến nữa.
“Tại sao hai người lại bị thương nặng như thế?” Ông Bách hỏi.
Chú Phang không trả lời mà nhìn về phía rừng. Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Không cần phải nói thì mọi người ở đây cũng biết chú ấy và con trai đã vào rừng dù một ngày trước, ông Bách đã cấm mọi người vào rừng.
Ông Bách thấy vậy thì tức giận, ông đập bàn quát lớn: “Chẳng phải hôm qua tôi đã thông báo trên loa là cấm vào rừng hay sao? Cậu đây là không coi tôi ra gì đúng không!?”
Nhìn dáng vẻ tức giận của ông Bách hiện tại thì tôi có chút sợ. Hoá ra người hiền lành khi tức giận lại trở nên đáng sợ như thế. Chú Phang bối rối lắc đầu rồi cúi mặt không nói gì.
Ông Bách hừ một tiếng bực bội rồi cầm chén trà lên uống một ngụm cho hạ hoả, khi đã ổn định thì ông Bách bóp trán nói: “Được rồi, mau nói đã có chuyện gì xảy ra đi.”
“Tôi… tôi nghĩ… tôi nghĩ là chỉ vào một chút sẽ không sao nhưng…” Chú Phang ngập ngừng, sau đó dùng tay quẹt qua loa nước mắt rồi nói: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn dạy thằng Phi cách đi săn. Nào ngờ đâu, khi đến chỗ tôi thường đi săn thì nghe tiếng sột soạt phát ra từ trong bụi cây. Tôi tưởng đó là thú dại nên định giết để lấy thịt, ai mà có ngờ khi tôi và thằng Phi đi lại gần thì một đôi mắt như máu loé lên làm tôi giật mình, khi đó cái thứ đó đã nhảy bổ vào con trai tôi rồi…”
Tôi đang chăm chú nghe kể mà chú ấy dừng lại giữ chừng khiến tôi có hơi tò mò, định giục thì chú kể tiếp: “Tôi vội kéo con trai về… cuối cùng nó cũng tấn công cả tôi, lúc này tôi mới nhận ra đó là ‘Nó’, trời ơi, nó là một con quỷ… quỷ…” Nói xong thì chú run lên bần bật, chú co rúm người, lo lắng nhìn xung quanh.
Tôi nửa tin nửa ngờ khi nghe câu chuyện đó, xong chú Phang tiếp tục: “Tôi cố gắng ôm con trai tháo chạy về thôn, chạy thoát được thì tôi chẳng còn biết gì nữa, khi tỉnh dậy thì đã thấy mình bị trói…” Chú ấy bật khóc, chú nhìn ông Bách, yếu ớt nói: “Làm ơn, hãy nói cho tôi biết con trai tôi đang ở đâu.”
Mọi người đứng bên ngoài kêu trời khi nghe chú Phang nói hết. Tôi nhìn mọi người rồi nhìn sang chú Hữu và ông Bách thì có để ý thấy chú Hữu đang thoáng nét ngờ vực, nhưng chú không nói gì cả, chỉ im lặng mà thôi.
“An.” Chú Hữu đột ngột gọi khiến tôi giật mình, tôi nhìn chú ấy thì chú hất mặt ra hiệu cho tôi. harry potter fanfic
Tôi ngây người, vẫn chưa hiểu, đây là ý gì chứ? Dường như thấy tôi vẫn ngây ngốc thì Tùng nói khẽ: “Ý bố tao là mày hãy nói sự thật cho chú ta biết con trai mình đang ở đâu và như thế nào đó.”
Giật mình nhìn chú Hữu, nhìn vẻ mặt của tôi thì chú chỉ cười rồi nhìn đi chỗ khác. Tôi nhìn chú Phang, thấy chú ấy đang nhìn tôi cầu xin thì lắp bắp: “Thằng Phi nó… nó đang ở nhà của chú…”
Tôi nói đến đây thì vẻ mặt chú Phang giãn ra, khi chú định thở phào thì tôi tiếp tục: “Nó chết rồi, chết vì mất máu, một phần… là do lỗi của chú!”
Nghe tôi nói xong thì chú ngây người, xong chú bật khóc như mưa. Tôi nhìn dáng vẻ vạm vỡ đang run lên vì từng tiếng nấc nghẹn thì chỉ biết lắc đầu thở dài.
Buổi chiều ngày hôm ấy trôi qua trong buồn tẻ. Tôi cứ suy nghĩ mãi về câu chuyện của chú Phang kể, chẳng lẽ giấc mơ tôi gặp Liên và con bé nói rằng ‘Nó’ là người của thôn là do tôi tự ảo tưởng ra? Vậy còn giấc mơ mà tôi đã phát hiện ra cái xác của cô Bích thì sao? Đó chỉ là trùng hợp hay chú Phang đang nói dối?
Tôi nhìn con Bob đang nằm ngủ ở góc nhà thì đi lại phía đó, đúng là chó có khác, khi tôi vừa đi lại gần thì nó đã mở mắt choàng tỉnh nhìn tôi đầy cảnh giác. Sau khi nó đã nhận ra tôi thì nó vẫy đuôi rồi nằm yên cho tôi vuốt ve.
Nhìn nó tôi nói: “Làm sao đây... chị rối quá Bob ạ.”
Nó nghiêng đầu nhìn tôi bằng đôi mắt màu nâu đen rồi sủa lên mấy tiếng như thể nói rằng: “Hãy từ từ thôi.”
Tôi phì cười xoa đầu nó, thì thầm: “Nhưng chị muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh.” Nhìn thẳng vào đôi mắt của Bob tôi nói: “Liệu có phải mọi thứ do chị ảo tưởng không?”
Bob lại sủa liên tục mấy tiếng, tôi bật cười khanh khách tôi tự cốc vào đầu mình vì khi không lại nói nói chuyện với một con chó. Tôi xoa đầu Bob rồi đứng lên, đi về phía nhà bếp để rửa tay.
Tùng từ nhà tắm đi ra, có vẻ thấy mặt tôi khó coi nên cậu ta nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện gì cũng cần phải từ từ giải quyết mới có thể hoàn thành được.”
Gật đầu, tôi nói: “Mọi thứ bắt đầu trở nên rối rắm hơn, tuy kẻ mà chúng ta nghi ngờ là chú Phang nhưng... Tao đoán chú ấy sẽ không thể ra tay với chính con trai của mình được...”
Cậu ta ậm ừ rồi cùng tôi đi lại bàn, Tùng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng là hổ dữ không ăn thịt con nhưng...” Tùng nghĩ gì đó nhưng đó lại lắc đầu nói: “Chúng ta vẫn cứ theo dõi hành tung của chú ta đã.”
Buổi tối rất nhanh đã đến, trời lại có tuyết rơi. Bây giờ đang là tám giờ tối, tôi mở cửa kiểm tra xem tuyết có rơi dày không để chuẩn bị tinh thần ngày mai dậy sớm để cào tuyết. Nhìn từng bông tuyết đang rơi nhẹ nhàng xuống thì tôi thở hắt ra, định sẽ đóng cửa thì đột nhiên con Bob luồn lách chạy ra ngoài.
Tôi chạy ra theo rồi hoảng hốt gọi: “Bob! Vào nhà đi.”
Bob không nghe lời tôi mà chạy thẳng trên con đường đến giữa thôn. Tôi tặc lưỡi rồi chạy vào nhà lấy thêm áo ấm mặc vào rồi chạy theo Bob. Vì trời có tuyết nên tầm nhìn tôi bị giảm đi một chút, chạy trong trời lạnh cũng là một điểm bất lợi của tôi.
Đến giữa thôn thì tôi thấy Bob đang ngồi ở chỗ mấy ngã rẽ, nó vẫy đuôi với tôi. Tôi nhắn nhó nói: “Em bị điên hay gì mà chạy lại đây? Mau về thôi, luật thôn không cho phép ra khỏi nhà sau sáu giờ ba mươi tối đâu đó.”
Con Bob nghe tôi nói thì sủa một tiếng rồi đứng dậy phóng thật nhanh về phía bên trái, tôi giật mình rồi lật đật chạy theo. Đến chỗ này khiến tôi có hơi sợ vì dù sao đây cũng là nơi mà tôi từng đứng từ đây và trông thấy cái xác bị quạ rỉa nham nhở của cô Bích.
Tôi thấy Bob ngồi ở chỗ mà tôi từng bị đạp vào bụng trong mơ, nó không vẫy đuôi mà cứ ngồi như vậy nhìn cái gì đó. Tôi bước lại gần, gọi khẽ: “Đi về thôi! Lạnh quá-”
Lời nói tôi bị kẹt lại ở cổ khi ánh mắt tôi vô tình thấy một bóng dáng đang đi lững thững dọc theo bờ con suối. Cũng may chỗ này có xây một cái lan can bằng đá khá cao để tránh bọn trẻ con ngã nên tôi nhanh chóng ngồi thụp xuống. Nhưng với trí tò mò của mình thì tôi vẫn cố nhón chân để quan sát, người đó vẫn cứ đi, những dấu giày in trên tuyết cũng rất nhanh được tuyết che lấp lại.
Và chính lúc này tôi nhận ra bóng dáng người này có chút quen thuộc. Khi tôi đang lén lút như thế thì đột nhiên con Bob sủa lên một tiếng làm tôi giật thót lên. Tôi nhìn con Bob, hoảng loạn gào khẽ:
“Trời ơi! Em đang làm gì thế hả Bob!?”
Nhìn lên thì thấy người kia đã đứng yên xong người đó từng bước bước về phía tôi.
Hết chương 16.