Thôn Tôi Có "Quỷ"

Chương 15: Ngoại truyện: Con chip định vị




Tôi và Khánh hốt hoảng tông cửa chạy vào nhà. Bà nội và chú Hữu đang ngồi nói chuyện cũng giật mình hai chúng tôi. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Xong chú Hữu nhìn ra sau lưng tôi rồi hỏi:

“Có chuyện gì vậy mấy đứa? Mà Tùng đâu rồi?”

Tôi nghe câu hỏi đó của chú Hữu thì lắp bắp: “Chuyện này… chú ơi, Tùng… Tùng nó…”

Tôi khi lắp bắp nhắc tới tên của con trai chú thì chú ấy đứng bật dậy, chú đi lại gần tôi lo lắng hỏi: “Tùng làm sao? Có chuyện gì rồi?”

Nghe giọng nói hơi gấp gáp của chú làm tôi run lên, tôi bật khóc, vừa khóc vừa nói: “Hic… tụi con bị lạc Tùng rồi ạ… Huhu… Con, con xin lỗi chú… huhuhu…”

Gương mặt chú Hữu khi nghe tôi nói xong thì thoáng căng thẳng, xong chú vỗ vai tôi nói: “Không sao, không khóc nhé? Không sao hết…” Trấn an xong thì chú nhẹ giọng hỏi: “Mấy đứa lạc Tùng đâu? Nói cho chú biết được không?”

Tôi hơi ngước lên nhìn chú, nói: “Trong… trong rừng ạ…”

Khi tôi vừa nói thì chú nói: “Vậy à…vậy chỉ cần vào trong đó là gặp thôi.

Nghe chú nói như vậy thì tôi nhìn chú, hỏi: “Chú biết Tùng ở đâu luôn ạ?”

Chú Hữu nhìn tôi, ánh mắt mang chút nghi hoặc. Tôi vội gục mặt xuống, tiếp tục khóc rưng rức. Chú thấy tôi như vậy thì lắc đầu, cười nhẹ: “Không… chú không biết, phải đi tìm mới biết chứ…”

“A… thế thì con đi lên nói ông Bách nhé? Để ông ấy giúp chúng ta.” Khánh nói.

Cậu ấy nói xong thì xoay người chuẩn bị đi lên nhà ông Bách thì chú Hữu đã gấp gáp nói: “Không cần! Không cần đâu, tự chú đi tìm là được rồi.”

“Nhưng…”

Chú Hữu nhìn bọn tôi, xong mặc áo khoác vào. Chú mở cửa đi ra ngoài, lúc này tôi níu tay chú lại, ấp úng: “Cho… cho bọn con đi với… ạ!”

Nghe tôi nói vậy thì ngay lập tức chú từ chối, chú nói: “Mấy đứa ở nhà đi.”

“Đi mà chú, cho bọn con theo với, dù sao cũng là lỗi của bọn con mà.” Tôi mè nheo, ôm ghì tay chú.

Chú Hữu thở dài rồi nhìn Khánh cầu cứu. Khánh hiểu ý nên lôi tôi ra, sau đó tiện tay cốc đầu tôi một cái rồi mắng: “Không bướng, chú ấy đã không cho rồi thì thôi, ở nhà đợi tin đi.”

“Ơ nhưng-”

Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã thấy chú Hữu chạy biến đi như bị ma đuổi. Tôi nhìn theo chú một cách bất lực, rốt cuộc là vì sao chú lại hành động như thế chứ, chỉ là tôi muốn đi theo thôi mà. Nhìn chú chạy khuất vào rừng thì tôi nhìn Khánh.

Khánh nhìn tôi hiểu ý, sau đó gật đầu. Ngay lập tức, bọn tôi chạy theo. Bà tôi gọi í ới theo nhưng tôi không đáp mà chạy một mạch theo chú Hữu. Chạy một lúc thì tôi thấy chú đang nhìn cái hộp hình hình tròn. Trước tôi có thấy chú hay xem, hỏi thì chú đưa chúng tôi xem.

Đó là một cái hộp hình tròn dẹp, có thể mở lên và trong đó có dán hình của một người phụ nữ đang cười rất tươi và một tấm hình gia đình ba người. Nhìn tấm ảnh gia đình thì tôi nhận ra chú Hữu ngay, nhìn chú rất phong độ, nhìn siêu ngầu! Người phụ nữ đứng bên cạnh chú, trên tay bế một đứa bé tầm năm tuổi, mà tôi biết đó là Tùng. Vậy người phụ nữ ấy thì hẳn là mẹ cậu ta.

Mẹ của Tùng rất đẹp, một nét đẹp dịu dàng và đoan trang. Chú Hữu rất hay lấy cái hộp ra xem, đôi khi lại lẳng lặng rơi nước mắt làm tôi thấy chú thật sự rất chung tình.

Quay lại lúc này, tôi lấy làm lạ khi thấy chú đi tìm con trai thì chú lại mở hình ra xem, đây là nhờ vợ mình phù hộ tìm con trai sao?

Hai đứa tôi đi theo chú một lúc thì cũng tìm thấy Tùng. Tùng đang ngồi trên một khúc cây, còn đang ngồi vẽ vẽ cái gì đó trên tuyết. Chú Hữu bước lên, nghe tiếng bước chân thì Tùng ngước lên nhìn. Cậu ta nhìn chú Hữu, chú Hữu nói:

“Ra là con ở đây… làm bố lo đấy.”

Tùng nghe bố của mình nói như vậy thì cười mỉm, cậu ta nói: “Con biết bố sẽ tìm ra con mà.”

“Hả...?” Chú Hữu nhìn Tùng, ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt bình tĩnh đó của con trai. “Con-”

“Hahaha!”

Chú Hữu giật mình nhìn ra sau, sau đó giật mình khi nhìn thấy tôi và Khánh bước tới. Tôi cười khanh khách vì hào hứng, chú Hữu thấy vậy thì ái ngại hỏi: “Mấy đứa… sao mấy đứa lại theo vào đây?”

Tạm thời quay ngược thời gian về khoảng một tuần trước.

“Nè… có phải hơi kì không?” Tôi chống cằm nhìn Khánh và Tùng đang chơi ô ăn quan.

Hai người họ nhìn tôi, Khánh đặt cục đá cuối xuống ô rồi hỏi: “Kì gì?”

Tôi nhìn Khánh “ăn” ô đá của Tùng thì trả lời: “Chú Hữu á, chú ấy luôn tìm được bọn mình để kêu về trước giờ cơm, tụi bây không thấy lạ à?”

Tùng nhìn tôi, sau đó cũng gật gù đồng ý với lời tôi nói. Thấy vậy tôi lại tiếp tục nói: “Sao được nhỉ?”

Khánh và Tùng không chơi nữa mà ngồi ngẫm nghĩ. Cứ vậy đến mười phút sau, Tùng đột nhiên nói: “Ơ này, chỗ lúc trước tao ở có một thứ gọi là định vị.”

“Định vị?” Tôi và Khánh cùng đồng thanh thắc mắc.

Tùng gật đầu, giải thích: “Định vị là một thiết bị dùng để xác định vị trí đó, định vị có trên điện thoại ngoài ra… còn có một loại khác nữa, nó thường xuất hiện trong phim.”

“Phim?” Tôi hỏi.

Tùng lại tiếp tục gật đầu, cậu ta nói: “Một vài bộ phim tao từng xem có xuất hiện con chip định vị, nó nhỏ, có thể gắn lên hoặc đôi khi được cấy vào người nữa.” Nói xong Tùng vân vê cái cằm của mình rồi nói: “Chẳng lẽ…” Nói đến đây thì Tùng lắc đầu như kiểu không muốn tin.

Nhìn vẻ mặt đó của Tùng, tôi vỗ vai nói: “Mày đang nghĩ là chú Hữu đã gắn cái thứ đó lên mày đúng không?”

“Ừm… nhưng mà cũng không chắc nữa.”

Nghe Tùng nói vậy thì tôi cười toe toét nói: “Vậy chỉ cần đi hỏi là được mà, hì hì.”

Khi nói xong thì tôi cảm nhận được Khánh và Tùng đang nhìn tôi, tôi nhìn họ thì thấy họ đang nhíu mày nhìn tôi một cách bất lực, sau đó cả hai không hẹn mà cùng thở dài ngao ngán nói: “Đồ ngốc!”

“Ơ…”

Tùng bóp trán rồi giải thích cho tôi hiểu: “Mày nghĩ hỏi thì bố tao có nhận không?”

Tôi suy nghĩ, xong lắc đầu. Tùng gật đầu: “Đúng thế, chắc chắn là không.”

“Vậy phải làm sao nhỉ?” Tôi hỏi.

Lại một lần nữa, bọn tôi lại cau mày suy nghĩ. Vì không biết làm như thế nào nên tôi cũng không nghĩ nữa mà ngồi vẽ ra tuyết. Tôi vẽ một con mèo ra tuyết, hì hục vẽ một hồi thì cũng xong, chỉ cần vẽ thêm cái đuôi nữa là hoàn mỹ. Tôi chấm xuống, kéo một đường dài để vẽ đuôi thì một tiếng vỗ tay cái đét vang lên tôi giật mình, cái đuôi đang vẽ bị giật ngược lên.

Tôi ngẩng lên xem là có chuyện gì thì Tùng kéo tôi và Khánh để ba đứa chụm đầu lại, Tùng nói: “Có cách rồi, chúng ta hãy…”

Mười lăm phút sau thì chúng tôi bàn bạc xong, nghe kế hoạch rất hợp lý của Tùng khiến tôi rất phấn khích và chờ đến ngày để thực hiện kế hoạch đó.

Bọn tôi nhìn nhau cười vui vẻ, đang giỡn với nhau thì giọng chú Hữu vang lên:

“Biết mấy giờ rồi chưa?”

Hồi tưởng kết thúc ở đó.

“Đây gọi là kế hoạch vạch trần đó ạ, hihi.”

Nghe bọn tôi giải thích xong chú nhìn bọn tôi rồi nhìn Tùng, vò tóc nói: “Hoá ra là mắc bẫy của mấy đứa à…” Nói xong thì chú thở dài.

“Đúng thế ạ.” Tùng trả lời khi tôi đang kéo Khánh chạy về phía cậu ta.

Bọn tôi đứng đúng chỗ, Khánh đứng bên trái tôi, tôi đứng giữa và Tùng thì đứng bên còn lại, đây chính đội hình của chúng tôi.

Khi đã xong thì Tùng lạnh lùng hỏi: “Sao bố biết đúng vị trí của con thế ạ?” Tùng nhìn vẻ mặt đang muốn tránh né vấn đề thì cười mỉm hỏi: “Có phải là bố gắn chip định vị lên người con không?”

Như bị nói trúng tim đen, tôi thấy chú Hữu thoáng bối rối, và sau đó chú thở dài, chán nản nói: “Không ngờ có ngày mình cũng mấy đứa nhỏ vạch trần…” Nhìn bọn tôi, chú nhìn bọn, không vui vẻ gì mà hỏi: “Mấy đứa bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?”

“Là… chắc cái lần chú tìm thấy bọn con ở một góc khuất khó ai có thể nhìn thấy ấy ạ, nhưng lần đó bọn con không nghĩ nhiều, sau đó thì tụi con ở đâu chú cũng tìm được nên…”

“A… làm việc hơi bất cẩn rồi…” Chú Hữu cười trừ.

Sau đó bọn tôi hỏi chú Hữu vì sao lại làm thế thì chú Hữu giải thích là vì lo lắng cho Tùng, đến một nơi xa lạ lại có chút nguy hiểm khiến chú không yên tâm nên mới làm như vậy. Lại nói, cái hộp hình của chú thật ra không hẳn là hộp hình vì bên trong nó, sau tấm hình của mẹ Tùng là một cái màn hình hiển thị địa hình ở chỗ tôi.

“Oa cái này tuyệt ghê!” Tôi kêu lên phấn khích với đôi mắt sáng rỡ vì phát hiện một cái mới mẻ.

Tùng bĩu mỗi nhìn tôi véo má tôi một cái, cậu ta cau mày nói với bố mình: “Sau này bố đừng làm thế nữa nhé, biết là lo nhưng bố cũng phải tin tưởng vào con chứ.”

Chú Hữu cười nhẹ, xoa đầu Tùng nói: “Ừm, bố biết rồi.”

Khánh kéo tôi về phía cậu ấy và giúp tôi đẩy tay Tùng ra. Tôi xoa xoa bên má đã hơi đỏ thì nhìn Tùng, thấy cậu ấy đầu tóc bị vò đến rối, hai má lại hơi đỏ lên thì cười khúc khích, tay chọt chọt vào người cậu ta nói:

“Ấy, Tùng ngại hả? Mặt đỏ lên kìa.”

Tùng quay ngoắt sang nhìn tôi lắc đầu nguầy nguậy. Tôi cứ cười mà không có ý định nghe khiến Tùng cau mày dỗi hờn nói: “Không có nha, nói nữa là tao gi... giận mày đó!”

“… Hể?” Tôi nhìn gương mặt đỏ bừng của Tùng, lại nghe câu nói đáng yêu đó thì bật cười lớn hơn. “Hahaha…”

“Nè!”

Tôi chạy lên phía trước, vừa chạy vừa lêu lêu Tùng. Tùng chạy theo nói: “Chân ngắn! Tao mà tóm được là mày chết chắc!”

“Sao mà tóm-”

Tôi bị tóm rồi… Nhìn Tùng, cậu ta cười khúc khích, ánh mắt hơi gian gian làm tôi chỉ biết cười gượng. Tùng cười, nói: “Sao không cười tiếp đi?”

“Ơ… không dám… Tao… xin lỗi!” Tôi gào lên.

Chú Hữu đứng nhìn nãy giờ bật cười, chú nói: “Tùng không trêu bạn nhé.”

Tùng nghe vậy thì nhìn tôi, thở hắt ra rồi lại tiếp tục véo má tôi, nói: “Chừa nhá, chân ngắn.”

“Vâng ạ, An biết lỗi rồi ạ.”

Hết chương 15.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.