Thôn Tôi Có "Quỷ"

Chương 1: "Nó"




Thôn Lĩnh Tinh của tôi có rất nhiều điều kì quái, mà đa số đều bắt nguồn từ cánh rừng phía đối diện thôn, cánh rừng với nhiều lời đồn quái gở.

Trong những lúc trà dư tửu hậu hay những lúc người lớn cao hứng, họ thường kể cho lũ con nít bọn tôi nghe về cánh rừng phía đối diện kia. Họ kể rằng trong rừng là nơi ở của ‘Nó’, mà ‘Nó’ thì lại là một con quỷ.

Có người nói đã từng thấy ‘Nó’, người đó nói ‘Nó’ nhìn như một con quái thú lông lá với cái mõm dài như chó sói và hàm răng sắc nhọn như lưỡi dao còn đôi mắt thì đỏ quạch như máu.

Cũng có người nói ‘Nó’ là một con rắn thành tinh với đôi mắt đỏ.

Hay thậm chí có người còn suy nghĩ cao siêu đến nỗi nói ‘Nó’ là ác quỷ dưới địa ngục lên trần gian bắt người ăn sống, lại còn nói ‘Nó’ thích nhất là ăn thịt trẻ con và đàn bà. Điều đó làm lũ con nít bọn tôi khi ấy sợ chết khiếp.

Tuy mỗi người nói một khác những lại có một điểm chung, ấy chính là ‘Nó’ có một đôi mắt đỏ như máu. Và trong một lần nghe lỏm được của người lớn nói với nhau thì tôi biết những ai bị nó giết thì trên người sẽ có rất nhiều vết cào lớn và đôi khi lại còn kinh khủng hơn thế.

Chắc có lẽ là vì thế nên thôn tôi đã đặt ra rất nhiều luật, và lại còn có vài điều riêng về cái rừng đó. Để tôi kể cho vài ví dụ.

Luật về cánh rừng đối diện thôn.

Điều 1: Không vào rừng khi mặt trời lặn.

Điều 2: Không được vào rừng với mục đích đi tìm ‘Nó’.

...

Điều Xx: Vào mùa đông, tuyệt đối không được vào rừng một mình và đảm bảo phải có vũ khí phòng thân (để tránh thú dữ và cả ‘Nó’)

Tuy hay nghe người lớn kể chuyện và sợ là vậy nhưng tôi lại không tin ‘Nó’ là có thật. Lúc ấy tôi còn nghĩ họ chỉ là bịa chuyện để lũ trẻ con bọn tôi sợ mà không chạy long nhong vào rừng để rồi bị lạc mất hay là gặp thú dữ mà thôi.

Nhưng… đã có một sự kiện kinh hoàng đã xảy ra khiến tôi mất đi cả bố lẫn mẹ, và cũng là khi ấy tôi mới tin ‘Nó’ là có thật.

Quay ngược thời gian về năm năm trước.

Thời gian năm năm trước, lúc đó tôi chỉ mới mười tuổi, cái tuổi chưa đủ trưởng thành và vẫn còn rất ngây ngô.

“Bố ơi bố, bố với mẹ đi bao lâu thì về?” Tôi hỏi khi nhìn bố đang vót nhọn mấy thanh cây.

Bố nghe tôi hỏi thì dừng tay, ông quay sang nhìn tôi cười nhẹ: “Trước khi mặt trời xuống núi.”

Nghe câu trả lời của bố, tôi hào hứng: “Dạ, bố nhớ về sớm còn làm cho con cái cây gì gì đó để… Để làm gọn tóc lên đó nha!”

“Biết rồi cô nương của tui ơi!” Bố tôi cười dịu dàng, hôn chụt lên má tôi sau đó nói vọng vào bên trong nhà: “Mẹ nó ơi, đi thôi em.”

Tôi cười khúc khích ôm bố, rồi cũng hôn trả lại bố mấy cái. Lúc này tôi nghe tiếng bước đi loạt xoạt trên tuyết nên nhìn ra sau thì thấy mẹ đang cười nhìn hai bố con tôi. Thấy mẹ, tôi buông bố ra rồi chạy lại ôm chân mẹ. Mẹ tôi phì cười, xoa đầu tôi.

“Bây giờ bố mẹ chuẩn bị đi, con ở nhà với bà ngoan nghe chưa?”

Nhìn mẹ, tôi gật đầu chắc nịch: “Dạ! Con hứa luôn.”

Ngay khi tôi vừa nói xong thì bố mẹ đều bật cười, tôi tự dưng cũng vô thức mà cười theo.

Ngồi chơi với bố mẹ thêm được nửa tiếng thì chú Dũng – bạn thân của bố mẹ tôi sang, bảo là xuất phát được rồi. Tôi và bà đứng ở sân nhà phủ đầy tuyết, nhìn bóng lưng của cả ba rời đi và dần tiến vào sâu trong rừng. Lúc này, tự dưng trong lòng một cảm giác nao nao khó tả, nhưng chưa kịp hiểu đó là gì thì có tiếng gọi.

“An ơi, đi chơi đi.”

Tôi nhìn qua hướng có tiếng gọi thì nhận ra là Khánh, cậu bạn thân của tôi. Tôi nhìn bà, bà hiểu ý nên gật đầu. Trước khi để tôi chạy đi thì bà dặn dò:

“Ừ, đi thì đi, nhưng nhớ về trước giờ cơm có được không?”

“Dạ!” Nói xong là tôi chạy tót lại chỗ của Khánh. “Hôm nay chơi gì vậy?”

Bà tôi nhìn theo hai đứa tôi, cười nhẹ rồi quay vào trong nhà.

oOo

Như lời hứa với bà, tôi trở về trước giờ cơm, chỉ có điều tôi dắt theo cả Khánh. Bà tôi không tỏ gì là khó chịu, còn bảo Khánh ngồi ăn cùng hai bà cháu cho vui. Khánh bẽn lẽn gật đầu, hai má thì ửng hồng lên trông rất buồn cười. Thấy vậy, tôi cười khẩy, chống hông trêu:

“Khánh đỏ mặt hả?” Nói xong tôi tiến lại gần Khánh, giả bộ đo chiều cao rồi nói: “Oa, Khánh còn lùn hơn cả mình này, hehe.”

Cậu ấy nghe tôi nói vậy thì mặt mày lại càng đỏ, cậu ấy nhìn tôi sau đó cau mày nói: “Là do trời lạnh nha! Với lại…” Khánh nhìn xuống chân tôi rồi chất vấn: “Hai tụi mình cao bằng nhau nhá, là do cậu nhón chân lên mới cao hơn mình thôi,”

Ngừng một lúc, Khánh nhìn tôi đang lè lưỡi trêu thì cười khẩy: “Lại… không chắc là sau này cậu cao hơn mình đâu nha.”

“Gì cơ!?” Tôi cau mày, phồng má lên.

Không chút dè chừng, Khánh trả lời: “Mình nói là, sau này An chưa chắc chưa cao hơn mình đâu!”

“Trời ơi, thôi thôi! Hai cái đứa này thiệt tình, gặp nhau là cãi lộn à.” Bà từ bếp đi ra, trên tay là đĩa thịt xào chua ngọt nóng hổi. Đặt lên bàn, bà tôi thở dài nhìn hai đứa. “Ăn cơm, An đi dọn bát đũa.”

“Dạ.” Tôi trả lời, trước khi đi vào bếp còn không quên lườm Khánh một cái.

Tôi bắc cái ghế rồi đứng lên, lúc đang lấy bát đũa thì tôi có nghe tiếng bà nói nhỏ với Khánh: “Con An có mình con là bạn chơi thân nên con đừng có giận nó nha Khánh?”

“Dạ, con không giận.” Khánh trả lời, giọng chắc nịch.

Nghe câu trả lời đó thì tôi vô thức cười mỉm. Đi ra chỗ bàn, tôi đặt bát lên rồi chia đều bát và đũa ra cho bà và Khánh, sau đó tôi ngồi xuống bàn rồi chờ bà lấy cơm cho. Khi lấy cơm xong thì tôi lấy đũa gắp cho bà mấy miếng thịt, liếc mắt sang Khánh tôi ‘tiện tay’ gắp cho cậu ấy một miếng sau đó mới lấy cho mình.

Khánh nhìn tôi thì tôi cười khẩy ra vẻ tự hào lắm, đặt đũa xuống bên cạnh sau đó tôi lấy cái muỗng tôi chuẩn bị sẵn rồi múc cơm ăn. Lúc tôi vừa múc một muỗng cơm nóng bỏ vào miệng thì tự dưng Khánh nói:

“An là trẻ con à? Còn ăn bằng muỗng cơ á?”

Tôi lườm Khánh nhanh tay đánh cậu ấy một cái. Nuốt cơm xuống, tôi cười cười hỏi: “Cậu vừa nói cái gì cơ?”

“Đau đó nha!” Khánh nhăn mặt, sau đó cười khẩy: “An là trẻ con, lêu lêu.”

“Cái… cậu trả thịt đây cho mình!” Tôi sấn tới, định lấy lại miếng thịt mà bản thân khi nãy đã tốt bụng gặp cho thì Khánh đã nhanh tay che bát lại rồi tiếp tục lêu lêu tôi.

Bà tôi thở dài, lắc đầu đầy ngán ngẩm, chắc là bà cũng chịu hai đứa tôi rồi.

Ăn cơm xong thì tôi và Khánh phụ bà dọn bát, dọn xong thì bà bắt hai đứa tôi đi ngủ trưa, thế là hai đứa tôi ôm nhau ngủ đến chiều. Đến khoảng 3 giờ thì tôi dậy, lúc đó tôi thấy Khánh đang phụ bà tôi vứt thêm củi vào trong lò sưởi, thấy tôi dậy, Khánh hỏi:

“Dậy rồi à?”

“Ừm.” Tôi ngồi dậy, dụi dụi mắt.

Khánh phủi phủi hai tay rồi nói với tôi: “Sang nhà mình đi, mẹ mình hôm nay làm tàu hủ nóng đó.”

Tôi ngay lập tức gật đầu. Để cho ai chưa biết thì mẹ của Khánh làm tàu hủ nóng rất ngon, mà mỗi năm dì ấy chỉ nấu có một lần vào mùa đông thôi nên mỗi khi mùa đông đến thì tôi hằng ngày sẽ mặt dày qua xin ăn.

“Vậy cậu rửa mặt đi, mình về nhà trước.” Khánh nói khi nhìn tôi đang mang đôi dép len đi trong nhà của bà may cho.

oOo

Dì Vĩnh – mẹ Khánh ngồi ngoài sau thắt tóc cho tôi, chắc có lẽ là thấy tôi đã ăn hết nên dì hỏi: “An ăn nữa không con?”

Tôi không trả lời ngay mà trầm ngâm một lúc. Hương vị của món ăn này vẫn rất ngon nhưng hôm nay tôi không thấy ngon miệng lắm, vì cái cảm giác nao nao khó chịu khi sáng lại tiếp tục dâng lên khiến tôi cảm thấy không thoải mái, cũng vì nó mà cảm giác ngon miệng đối với món ăn cũng giảm dần.

“An ơi?” Dì Vĩnh gọi, lấy chun buộc bím tóc của tôi lại.

“Mẹ, hình như An…” Khánh nhìn tôi, tiếp tục:

“Chắc là không đâu, An hồi trưa ăn nhiều lắm nên chắc giờ ăn không nổi đâu á.” Khi cậu ấy nói xong tôi nghe một tiếng cười nhỏ.

Tôi lườm Khánh một cái rồi mím môi khó chịu.

Dì Vĩnh thấy tôi biểu hiện kì lạ thì lo lắng: “Sao vậy con? Ốm rồi hả?”

Tôi không trả lời mà chỉ lắc đầu, rồi đột nhiên có một bàn tay nhỏ không nhỏ mà to không to áp lên trán tôi. Tôi nhìn qua thì thấy là Khánh, cậu ấy đang áp tay lên trán tôi, tay còn lại đặt trên trán của mình.

“Không có ốm?”

Đẩy tay Khánh ra, tôi lẩm bẩm: “Mình không có, mình chỉ cảm thấy trong người cứ nao nao, lo lắng thế nào ấy…”

“Lo lắng?” Dì Vĩnh lặp lại lời tôi, sau đó như biết tôi đang đề cập đến việc gì nên dì cười mỉm trấn an: “Không sao đâu con, bố mẹ con sẽ về với con thôi mà.”

"Dạ..."

Sau đó thì Khánh cũng nắm tay dắt tôi đi chơi tiếp. Lúc đó chắc cũng đã khoảng 4 giờ 30, tôi đang thi xếp những viên đá bằng tuyết lên nhau với Khánh trong sân nhà thì đột nhiên trong rừng vang lên tiếng súng nổ, tôi quay ngoắt qua phía rừng thì cảnh tượng đó khiến tôi ngạc nhiên đến mở to hai mắt. Hình ảnh một bầy chim, chắc phải hơn trăm con đang bay tán loạn, kêu vang cả một vùng trời rồi một phút sau tất cả lại im bặt như chưa có gì xảy ra.

Vì tôi bị giật mình nên chồng đá tôi xếp nãy giờ bị đổ đi, mà luật chơi của bọn tôi đã giao khi nãy chính là ai làm đổ trước sẽ là người thua. Tôi ái ngại nhìn Khánh thì nhận ra cậu ấy không để ý đến tôi mà thay vào đó là đang nhìn chằm chằm vào rừng, thật may vì cậu ấy không để ý…

Mọi người trong thôn cũng bắt đầu ùa ra rồi đứng chen chúc nhau ở bờ suối. Tôi kéo Khánh đi xuống, cậu ấy cũng để mặc cho tôi kéo vì cậu ấy cũng đang tò mò muốn chết rồi đây. Đoạn khi bọn tôi vừa chạm chân xuống bãi sỏi giờ đây đã bị phủ đầy bởi tuyết thì tôi đã nghe tiếng hét thất thanh của vài người, còn có mấy người vừa hét vừa kinh hãi bỏ đi.

Bọn tôi chạy lại đám đông rồi cố luồn lách để có thể xem rõ hơn, nhưng khi vừa thấy rõ phía bên kia thì tôi đã giật điếng người mà vội vàng nấp sau lưng Khánh. Ở đó là một người đang nằm úp mặt xuống tuyết, trên người của người đó dính đầy thứ chất lỏng màu đỏ, đã vậy chỗ người đó nằm thứ chất lỏng đó loang ra, nó loang đến đâu thì tuyết trắng đổi sang màu đỏ đến đấy.

“Thấy ghê, ghê quá Khánh ơi.” Tôi nhắm chặt mắt lại, lí nhí.

Khánh nắm tay tôi rồi trấn an: “Không, không sao… sợ, sợ thì đừng nhìn nữa.”

Tuy là sợ nhưng tôi vẫn tò mò nên he hé mắt nhìn, lúc này, người đó ngẩng mặt lên, khi ấy vài tiếng rú nữa vang lên. Gương mặt của người đó rất kinh khủng, mặt đã bị cào đến gần như biến dạng, máu me bê bết. Tuy là gương mặt người đó có hơi biến dạng một chút nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đó là ai nhờ vào việc người đó không có vành tai bên trái. Đó chẳng ai khác là người đã cùng bố mẹ tôi vào rừng khi sáng, chú Dũng!

“ ‘Nó’ đã trở lại! Hãy bảo… vệ họ!” Lúc chú nói, tôi thấy ánh mắt chú nhìn chỗ bên cạnh tôi, tôi nhìn theo thì nhận ra chú đang nhìn ông Bách – trưởng thôn của chúng tôi.

Ánh mắt đó tôi không nhớ rõ là vì căm phẫn hay là van xin nữa. Vì lúc vừa nói dứt câu thì hai mắt của chú đã trợn ngược lên, cái đầu ngoẹo sang một bên rồi lại úp xuống bất động.

Hết chương 1.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.