Thỏ Ngốc Đừng Khóc

Chương 27: Lớp học đặc biệt




3 ngày, thời hạn 3 ngày nữa bác sĩ từ bên Mĩ sẽ sang phẫu thuật cho cha nhỏ 3 ngày để quyết định tất cả. Bán đi tập đoàn- tâm huyết của cả cha và mẹ mấy chục năm nay hay sẽ bán đi chính người cha của mình? Ba ngày này sẽ có câu trả lời thoả đáng Dạo này nhỏ không còn liên lạc với Thảo Mai nữa, không nên để cậu ấy liên luỵ đến việc này. Nhỏ đã quyết định sau khi chữa trị cho ba sẽ cùng ông ấy đi đến một nơi thật xa và sống hạnh phúc đến cuối đời Nhất định là vậy. Nếu muốn có hạnh phúc thì phải có sự hi sinh. Tập đoàn chính là sự hi sinh đó. WTS là 1 tập đoàn rất lớn mạnh, họ sẽ giúp nhỏ thực hiện nốt ước mơ của ba là làm cho tập đoàn thật lớn mạnh, vươn cao tầm cỡ thế giới- Kính coong....... Chuông cửa reo lên. Nhỏ từ trong nhà chạy ra ngoài cổng, theo phản xạ mà mở nó ra- Bác Việt, sao bác lại ở đây? Nhỏ vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của một người. Bác Việt là bạn thân lâu năm của cha nhỏ, nghe nói từ cái thưở sơ khai lập nghiệp, bác chính là động lực duy nhất giúp cho ba nhỏ có ngày hôm nay. Chỉ là kể từ khi ba nhỏ bắt đầu giàu có và có quyền lực, bác lại bặt vô âm tín- Lớn quá rồi Nhi, bác suýt không nhận ra cháu đấy?Nhưng,cháu không định mời bác vào nhà sao?_ Bác nhìn vẻ mặt ngố tàu của nhỏ cười- Ak, dạ vâng_ Nhỏ luốn cuống- Ngôi nhà này, mấy chục năm rồi vẫn không thay đổi gì nhỉ?_ bác Việt vừa đi vào nhà vừa ngắm nghía- Dạ vâng, cháu mời bác ngồi_ nhỏ chìa tay chỉ vào ghế sô pha trong phòng khách- Uk, cảm ơn cháu Nhỏ theo thường lệ mà chuẩn bị mọi thứ để pha trà cho khách. mặc dù trong lòng vẫn có chút nghi hoặc về sự xuất hiện đột ngột của bác Hình như đã đoán trước được hành động của nhỏ, bác xua tay, cười:- Thôi, không cần bày vẽ thế đâu. Hôm nay bác có chuyện nên mới đến, cháu ngồi xuống đi Nhỏ làm theo, nghe với vẻ chăm chú- Thực ra hôm nay bác có đến tập đoàn mục đích là gặp ba cháu để nói vài lời. Nhưng lúc vừa đến, có một vài người chặn cửa và nói rằng cháu đã đồng ý bán tập đoàn đi. Thực ra thì bây giờ mấy chục năm rồi, lẽ ra không nên xen vào chuyện của ba cháu nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái tập đoàn này là mồ hôi, công sức cả máu và nước mắt của ba cháu và bác mấy chục năm trời. Bác cũng đã nghe về bệnh tình của ba cháu. Thôi thì hôm nay bác đến đây, cũng là muốn hỏi cháu về vấn đề đó- Thật ra thì....._ Nhỏ ấp úng_ Cháu.....- Bác cũng không muốn ép buộc gì cháu. Chỉ là mong cháu suy xét thật kĩ vấn đề. Bác đến là một phần muốn thoả thuận với cháu. Thật ra. ở tổ chức ngầm gồm nhiều tập đoàn có danh tiếng kết hợp với nhau, họ đã thành lập một lớp học đặc biệt giáo dục cho thế hệ sau thừa kế những gì thế hệ trước đã làm được.....- Vậy ý bác là muốn cho cháu tham gia cái lớp học ấy?- Phải. Dù sao cháu cũng là người thừa kế duy nhất, sớm muộn gì cũng phải học, nay tình thế lại càng cấp bách hơn- Nhưng còn ba cháu, và cả tập đoàn nữa? Cháu đi rồi......- Về phẫu thuật, bác sẽ lo cho ba cháu. Còn về tập đoàn, bác sẽ tiếp quản giùm cháu một thời gian. Đương nhiên về mặt pháp lí, chủ của tập đoàn vẫn là ba cháu- Cháu đồng ý_ Nhỏ cương quyết- Chưa hết_ Khuôn mặt của bác chợt lộ vẻ đăm chiêu_ Việc tài liệu mật của tập đoàn bị lộ ra ngoài, nếu không phải là người thân thích thì không thể nào biết được. Vì vậy bác muốn cháu cắt đứt mọi mối quan hệ ràng buộc ở đây- Vâng_ Nhỏ đáp gọn lỏn- Vậy đi thôi, chắc giờ này lớp đang bắt đầu rồi đấy_ Bác Việt đứng dậy chuẩn bị đi- Bác đợi cháu thu xếp hành lí đã....- Không cần, ở đó có đầy đủ mọi thứ rồi............................................................................................. Hình như trường học ở khá xa nhà của nhỏ. Sau khi lên xe cùng bác ấy, do thức nhiều đêm liền, nhỏ đã ngủ rất say. Đến lúc tỉnh lại vẫn còn thấy xe đang chạy trên đường- Tỉnh rồi sao? Chúng ta sắp đến nơi rồi_ Bác Việt đang lái xe không quay lại nhìn nhỏ nói- Vâng Nhỏ đáp lại bằng một câu đơn giản rồi hướng mắt ra phía ngoài cửa sổ. Không biết giờ này Sơn và Mai đang làm gì nhỉ? Nếu biết nhỏ bỏ đi thế này, nhất định hai người ấy sẽ rất đau khổ. Còn Sơn nữa, bao dự định ấp ủ ở tương lai nay chỉ vẻn vẹn trong một chữ số 0. tự dưng lại cảm thấy bản thân mình có lỗi. Nhưng biết sao đây, đành phải đặt gia đình lên trên hết vậy- Đến nơi rồi Chiếc xe hãm phanh lại trước một toà nhỏ vô cùng đồ sộ. Nhỏ ngơ ngẩn mở cửa xe bước ra. Trước mắt giống như một toà lâu đài trong truyện cổ tích vậy- Ngạc nhiên đúng không? Nơi đây chỉ dành riêng cho những quý tộc nên như vậy cũng bình thường thôi Bác nhìn nhỏ nói rồi bước nhanh về phía cánh cổng, nói gì đó với bảo vệ rồi cánh cổng đồ sộ ấy được mở ra Phải rồi, mạnh mẽ lên Nhi, mọi thứ còn đang ở phía trước. Cuộc sống thú vị là ở chỗ không biết trước được điều gì sẽ xảy ra với mình. Khó khăn đơn giản chỉ là một bến đỗ chờ chuyến xe buýt thành công của cuộc đời Một ngày nào đó, nhất định nhỏ sẽ trở thành người như nhỏ mong muốn. Sinh ra là một nguyên bản, nhỏ không muốn chết đi là một bản sao. Ngay ngày hôm nay nhỏ sẽ cố gắng là chính nhỏ hoàn hảo nhất. Gạt đi nước mắt và muộn phiền phía sau cánh cổng đó là một thế giới mới đang mở ra...............................................................................................................................


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.