Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 47: Chap-47




Chương 47: Kẻ đáng chết nhất

Đối diện với cô bây giờ, không hiểu sao anh lại có chút luống cuống. Nhìn cô đau lòng như vậy bao nhiêu giận dỗi của anh đã bị đạp xa vài ngọn núi.

Anh là đang tự trách mình.

Trách bản thân sao lại vì lời nói lúc đó của cô mà để cô ở nhà một mình, để cô bây giờ trông xanh xao, đôi mắt cô còn hiện rõ quầng thâm.

Không phải Trương Hạ luôn báo cáo với anh rằng cô ở nhà rất tốt sao? Sao bây giờ anh nhìn lại đau lòng đến như vậy?

Đã vậy thì thôi đi. Trương Hạ Sảnh còn không biết từ đâu chui ra để cô hiểu lầm.

Tuy vậy, anh vẫn còn chút lí trí mà suy nghĩ, đánh giá mọi chuyện.

Anh nhìn cô có vài tia lạnh lẽo nhưng vẫn dịu dàng. Anh chỉ muốn nhìn xem là cô đau lòng thật hay đang diễn kịch. Hôm ở bìa rừng anh đã được tận mắt chứng kiến tài năng diễn của cô nên anh có chút nghi ngờ nhìn cô chăm chú.

Vốn dĩ lời là từ miệng cô nói ra, người cự tuyệt thứ gọi là tình yêu giữa hai người trước cũng chính là cô. Là cô nói: chuyện của cô không liên quan đến anh và chuyện của anh cũng sẽ không liên quan tới cô. Ý của cô rất rõ ràng, hai người chỉ có quan hệ trên một tờ giấy, hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết.

Nhưng.....

Cô đang khóc, anh thấy hốc mắt cô đỏ hoe, còn thấy được nước mắt nóng ấm đang lăn dài trên gò má cô.

Cô khóc? Khóc vì thấy Trương Hạ Sảnh ở gần anh nên hiểu lầm hai người có quan hệ sao? Hay.....

Cô đang diễn. Nếu là cô đang diễn thì cô thắng rồi. Còn anh thua, thua một cách thảm hại. Anh vậy mà bị nước mắt của cô đánh gục, bị ánh mắt của cô nhìn mà thấy mình có bao nhiêu cái đáng trách.

Đúng hơn là anh cảm nhận được, cô không phải là đang diễn.

Giọng anh vang lên có biết bao sự dịu dàng, dịu như cái ánh nắng của mùa thu bên ngoài vậy. Anh tiến lại ôm cô vào lòng, chôn đầu vào hõm vai cô. Lời nói dịu dàng nhưng chứa bao nhiêu mệt mỏi và nhớ nhung.

- Cuối cùng em cũng tới dỗ tôi rồi sao?.... Hân Hân.... Tôi nhớ em!

Giọng nói của anh khiến cô thoáng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đôi mắt cô lại cúp xuống hai tay cô buông thõng. Đôi mắt ấy chứa bao nhiêu cái buồn. Cô nhỏ giọng lên tiếng, trong giọng nói ấy, cảm nhận rõ một thứ gì đó đang bị đè nén.

- Vương Đại thiếu soái, ngài buông ra đi. Cô ấy còn đang đợi ngài ở bên ngoài.

Anh bị câu nói của cô làm cho gương mặt phủ một tầng lạnh lẽo. Cô lúc trước khi ở trước mặt cha mẹ thì gọi anh là ông xã, là chồng. Sau khi biết anh biết thân phận của cô thì không xưng như vậy nữa, nhưng xưng hô vẫn còn chút thân mật. Nhưng bây giờ cô lại xưng theo cấp bậc với anh, như phủi sạch quan hệ. Chỉ ngay sau đó anh lại nhếch môi cười một tiếng. Cô thấy anh cười thì ngạc nhiên, tay trái đưa lên muốn đẩy anh ra. Tay phải cô đang cầm một chiếc hộp, một chiếc hộp mà cô không muốn làm hỏng thứ bên trong.

- Ngài cười cái gì?

- Tôi đang không biết có phải... Cô vợ nhỏ của tôi là đang ghen hay không?

Anh ghé sát vào tai cô thì thầm. Hơi thở ấm nóng của anh, mùi hương bạc hà trên người anh khiến đầu óc cô mụ mị, hai gò má ửng hồng.

Anh vẫn ôm chặt eo cô, mặt đối diện gương mặt cô. Anh thấy cô cười, nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy, nụ cười hình bán nguyệt.

Như một vầng trăng khuyết giữa đêm khuya lạnh lẽo. Nụ cười ấy lại chứa nỗi đau, bi thương, đượm buồn.

- Vương Đại thiếu soái, ngài bỏ tôi ra đi. Trương tiểu thư nhìn thấy sẽ không vui.

Anh nhíu mày, gương mặt lạnh lẽo, sát khí tỏa ra nhanh chóng bao trùm cả căn phòng. Giọng anh trầm trầm vang lên trong cái không gian ấy, mang bao nhiêu phẫn nộ và đáng sợ.

- Đồng Âu Hân, em là người phụ nữ duy nhất của tôi. Cũng là người duy nhất mà Vương Kì Hạo tôi yêu. Đối với em cũng vậy, tôi chỉ cho phép tôi là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời em.

Anh vừa nói vừa nâng cằm cô lên, không để cô trả lời trực tiếp hôn cô.

Nụ hôn ấy là bao nhiêu ngày anh nhớ cô mà phải kìm nén. Là bao nhiêu giận dỗi của anh vì câu nói vô tình của cô.

Mặc kệ lúc trước cô thích ai, yêu ai nhưng từ giờ phút này anh muốn cô là của một mình anh, chỉ một mình anh, yêu một người là snh. Ngay cả trái tim cô cũng chỉ cho phép xuất hiện hình ảnh của anh. Miệng cô gọi tên cũng phải là gọi tên anh. Đôi môi này của cô cũng chỉ một mình anh được chạm vào. Mắt cô, gương mặt cô hay bất kể thứ gì trên người cô cũng chỉ được anh động vào. Ngay cả nụ cười đẹp nhất của cô anh muốn nó, anh muốn nó chỉ dành riêng cho anh.

Tất cả của cô chỉ là của một mình anh.

Mãi đến khi thấy cô khó thở anh mới lưu luyến rời đôi môi đó ra. Đôi mắt màu hổ phách nhìn cô là bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu yêu thương.

Cô có thể cảm nhận được môi mình đang sưng đỏ, mắt trợn tròn nhìn anh như muốn nói " anh đang làm cái gì vậy ". Nhưng câu nói đó hiển nhiên là không thốt ra được.

- Em nghe và phải lấy nó " khắc cốt ghi tâm ". Nếu trong lòng em có người đàn ông nào khác ngoại trừ tôi, tôi lập tức khiến nó bị xóa sổ trên cuộc đời này. Cho dù người đàn ông đó là ai, nhưng đối với Vương Kì Hạo tôi, nó là kẻ đáng chết nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.