Chương 247: Thời gian xa cách (1)
Vương Kì Hạo nhìn túi đồ trong tay Dịch Cẩn, đỡ lấy Âu Hân nói:
- Mua xong đồ rồi thì mau về thôi.
- A!!
- Sao vậy?!
Vương Kì Hạo vừa đưa tay chạm vào cánh tay Âu Hân thì Âu Hân bỗng nhiên kêu lên. Nghe Vương Kì Hạo hỏi thì gương mặt lập tức trở nên sợ hãi, đưa ánh mắt sợ sệt nhìn đến Hạ Doanh Doanh và Cao Minh Viễn, nhỏ giọng.
- Không có làm sao hết, chỉ là vừa rồi.... chị Doanh Doanh dùng sức có hơi mạnh, đau một chút thôi.
Hạ Doanh Doanh trừng to con mắt nhìn Âu Hân, tức giận nghiến răng không thể nói thành lời. Rõ ràng vừa rồi còn không có làm sao, thậm chí còn thờ ơ lời nói của người khác, vậy mà... Vương Kì Hạo vừa đến, Đồng Âu Hân lại ngang nhiên dùng vẻ mặt đó.
Vương Kì Hạo nghe Âu Hân nói vậy, ấn đường nheo chặt lại quay mặt nhìn ra phía sau, giọng nói lạnh như quỷ từ địa ngục ngoi lên đòi mạng.
- Cô đánh vợ tôi??
Hạ Doanh Doanh cố ưỡn cái bụng hơi nhô của mình ra, gương mặt yếu đuối vô tội nói:
- Thiếu soái, ngài đừng hiểu lầm, em vừa rồi chỉ là.... chỉ là.... chỉ là có một chút hiểu lầm, em....
Hạ Doanh Doanh sợ hãi nói không ra từ, không ra nghĩa, quay mặt nhìn sang Cao Minh Viễn. Cao Minh Viễn đẩy Hạ Doanh Doanh ra sau, bình tĩnh nói:
- Thiếu soái, vừa rồi chỉ là có chút hiểu lầm. Dịch tiên sinh, Thiếu soái phu nhân, thực xin lỗi.
Cao Minh Viễn cúi gấp người chín mươi độ xuống xin lỗi, chỉ có Hạ Doanh Doanh là tròn mắt kinh ngạc đứng ngây ra như phỗng. Cao Minh Viễn sau khi cúi người xin lỗi thì xin phép đi trước rồi kéo Hạ Doanh Doanh còn đang ngây người ra đi.
Âu Hân làm điệu lêu lêu bị Vương Kì Hạo nhìn thấy, anh tét một cái nhẹ lên mũi cô.
- Chúng ta mau về thôi.
.......
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Âu Hân vừa mới đi dạo ở ngoài vườn cùng Ôn Tuyết vào thì thấy phòng khách không có ai. Cô lắc đầu cười trừ, anh hai thật mạnh bạo, hôm nay tẩu tử giữa trưa mới dậy, vậy mà bây giờ còn chưa có tối muộn đã không thấy người đâu rồi. Cô đi vào phòng tính cho Vương Kì Hạo xem những món đồ hôm nay mới mua nhưng bất ngờ là Vương Kì Hạo cũng không có trong phòng.
- Ông xã!!
Âu Hân lên tiếng gọi nhưng cũng không có tiếng đáp lại. Viên quản gia từ dưới bếp đi lên, có thể là nghe thấy Âu Hân gọi Vương Kì Hạo.
- Thiếu phu nhân, thiếu gia cùng tiên sinh và Tề thiếu đang ở trên thư phòng. Có cần lão lên gọi ngài ấy xuống không.
- Vậy sao. Không cần đâu.
Đợi Viên quản gia đi xuống, Âu Hân đưa mắt nhìn lên thư phòng trên tầng hai, rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai ở đây, cô liền lén đi lên lầu.
Từ lúc Âu Hân mang thai đến bây giờ, Vương Kì Hạo chăm sóc cho cô rất kĩ càng chu đáo, càng đừng nói đến việc Âu Hân được đi lên tầng, ngay cả việc cô muốn đi vệ sinh cũng được Vương Kì Hạo đứng ở cửa giám sát.
Âu Hân mấy tháng nay đối với việc này rất ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là lần này cô đột nhiên có cảm giác kì lạ, có cái gì đó bên trong đang thôi thúc cô đi lên.
Âu Hân đã đứng trước cửa phòng, tai áp chặt lên cánh cửa, nhưng phòng này cách âm rất tốt không nghe thấy gì cũng là điều dễ hiểu. Âu Hân đặt tay lên chốt cửa khẽ vặn, cửa khóa, không mở được.
Vương Kì Hạo đang nói, mắt lại thấy chốt cửa phòng kêu cạch một tiếng, lập tức ra hiệu cho Dịch Cẩn và Tề Phi im lặng.
Âu Hân đang định dùng đồ nghề mà mình hay mang theo bên người ra để cạy khóa thì cửa phòng mở ra. Âu Hân chớp chớp hai mắt nhìn Vương Kì Hạo.
- Em lên đây làm gì vậy?
Vương Kì Hạo nhíu mày hỏi, tâm tình lúc này có vẻ không tốt, vài giây sau liền thở nhẹ ôm lấy Âu Hân vào trong lòng.
- Anh xin lỗi. Không phải đi đã nói em không nên di chuyển đi lại trên cầu thang nhiều sao?
- Em không thấy mọi người đâu nên.....
- Bọn anh đang bàn một số chuyện, không muốn làm ảnh hưởng em nghỉ ngơi nên mới nói chuyện trên thư phòng.
Âu Hân chớp chớp mắt nhìn Dịch Cẩn và Tề Phi đi từ thư phòng ra, lại nhìn đến Vương Kì Hạo, nghi ngờ hỏi:
- Mọi người đang có chuyện giấu em phải không?
- Em lại nghĩ nhiều rồi, có một chút chuyện nhỏ liên quan đến anh, không muốn em phải suy nghĩ nhiều nên mọi người mới giấu.
Dịch Cẩn nên tiếng giải thích, lại đưa mắt nhìn Vương Kì Hạo cùng Tề Phi. Tề Phi lập tức nói:
- Haizz, em gái, phụ nữ có bầu không được suy nghĩ nhiều, chút chuyện nhỏ này đàn ông giải quyết được. Việc của em là ngoan ngoãn nghỉ ngơi đảm bảo sức khỏe cho tốt là được rồi.
- Thật không?!
Âu Hân vẫn còn nghi ngờ hỏi lại, đưa mắt nhìn biểu cảm từng người một, xem có phải mọi người đang nói dối điều gì không.
- Anh hai gặp chút chuyện, không muốn em phải suy nghĩ nên nói anh giấu em, mọi người đã bàn bạc được kế hoạch giải quyết rồi, em không cần phải lo lắng. Ngoan, giờ anh dẫn em về phòng nghỉ, hôm nay đi lại nhiều, về phòng anh bóp chân cho em.
Âu Hân thở dài một hơi, nói:
- Mọi người cũng đừng tỏ ra thần thần bí bí như vậy chứ, làm như vậy em sẽ rất lo lắng.
- Lần sau có chuyện gì sẽ không nói dối em nữa.
Dịch Cẩn lên tiếng nói chắc chắn, Tề Phi cũng gật gù với vẻ mặt thành thật nhất, Âu Hân cũng không nói nữa để Vương Kì Hạo đỡ mình đi xuống lầu.
.....
Vương Kì Hạo ngồi bên mép giường bóp chân cho Âu Hân, còn Âu Hân ngồi xem tạp chí em bé.
- Kì Hạo, mau nhìn xem, bé gái này đáng yêu quá!
Vương Kì Hạo đưa mắt nhìn, cong môi cười.
- Không đáng yêu bằng em.
- Dẻo miệng.
Âu Hân nằm xem tạp chí cười, cứ đến ảnh đứa bé nào đó đáng yêu là lại đưa đến trước mặt Vương Kì Hạo.
Vương Kì Hạo với tay tắt đèn phòng, chỉnh đèn ngủ vừa phải, đắp chăn cẩn thận lên người cho Âu Hân rồi mới lại nằm xuống.
- Hân Hân!
Âu Hân ngẩng mặt nhìn Vương Kì Hạo, "hử" một tiếng.
- Tuần sau là sinh nhật cha anh, hôm đó em cứ ở nhà đợi anh, anh giải quyết xong một vài việc sẽ về nhà đưa em đến Uyển Cát.
- Dạ!
.....
Ngày sinh nhật Vương Đại soái!
Lúc Âu Hân tỉnh dậy thì Vương Kì Hạo, Dịch Cẩn cùng Tề Phi đều đã ra ngoài. Viên quản gia cùng dì Lý đã sang Uyển Cát từ hôm qua để phụ giúp. Hôm nay chỉ có Ôn Tuyết ở Tử Uyển cùng với Âu Hân, cô ấy còn đem cả con gái của mình là bé An An đến.
Âu Hân rất thích bé An An, hai dì cháu ngồi trong phòng chơi với nhau rất là vui vẻ. Bé An An đã lớn rất nhiều rồi, mới có hơn hai tuổi nhưng rất xinh đẹp, lớn lên nhất định sẽ là một thiếu nữ đốn trụi hết trái tim của đàn ông.
- Dì, dì!!
- Sai vậy? An An cho dì sao? Ôi, đáng yêu quá.
An An cười vui vẻ đưa cho Âu Hân một chú gấu bông trắng có hình trái tim nhỏ ở trước, miệng non nớt gọi dì dì.
Hai dì cháu đang chơi rất vui vẻ, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động lớn giống như tiếng đồ vật đổ vỡ. Hai dì cháu đều yên lặng đưa mắt nhìn ra ngoài.