Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 222: Chap-222




Chương 222: Sau này để cháu trai mặc váy?

Âu Hân nghe nói sắp đi dạo thì cũng rất vui vẻ. Hình như đã lâu lắm rồi cô không đi chơi, thời gian qua đầu óc phải gọi là quá căng thẳng, gặp đủ thứ chuyện mà người bình thường gặp phải xong đều sẽ bị suy tim mà chết. Âu Hân háo hứng mong đợi, trong lòng gào thét đi chơi, đi chơi.

Vương Kì Hạo trước hết đưa Âu Hân đi chơi vườn thú. Đi vườn thú chỉ tính là đi dạo mà thôi, sau này sẽ thuận lợi trong lúc sinh con. Vương Kì Hạo cùng Âu Hân đi dạo vườn thú vài vòng, khoảng thời gian đó Âu Hân lúc nào cũng cười rất tươi, một tay nắm tay anh, một tay chỉ khắp mọi nơi.

Sau đó Vương Kì Hạo đưa Âu Hân đến trung tâm thương mại Đế Hoa. Âu Hân hỏi anh:

- Anh muốn mua quần áo sao?

Vương Kì Hạo lấy khăn tay lau mồ hôi Âu Hân, trả lời:

- Mua cho vợ con anh.

Âu Hân ấm lòng, kéo tay anh cùng đi mua sắm.

Hai người lúc chuẩn bị về thì Âu Hân đi qua một gian bán quần áo em bé, thấy cửa hàng đang bày một mẫu mới nhất, váy công chúa. Âu Hân ngay lập tức kéo Vương Kì Hạo vào xem.

Âu Hân thầm cảm thán, váy dành cho bé gái ở đây thật sự rất đẹp, hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô đi mua, lần đầu tiên làm mẹ, cảm giác này... Âu Hân không thể nói thành lời được. Háo hức, mong đợi, hạnh phúc, cái gì cũng đủ cả.

Âu Hân đi dạo vài vòng, cái gì cũng muốn mua, nhưng nghĩ lại đứa con bé nhỏ của cô mới chỉ một tháng, còn chưa thành hình người, mua về sớm quá cũng không tốt. Vậy nên đi dạo vài vòng xong, Âu Hân nói Vương Kì Hạo cô muốn về.

Vương Kì Hạo nhìn Âu Hân, lại nhìn cái váy công chúa bé tí cô vừa lưu luyến bỏ về chỗ cũ, quay đầu nói với nhân viên luôn đi theo họ nãy giờ.

- Những gì vợ tôi vừa xem, gói hết lại giúp tôi.

Âu Hân tròn mắt nhìn anh, lại nhìn cô nhân viên trẻ vui vẻ đi gói đồ.

- Sao lại mua nhiều như vậy? Bé con mới chỉ một tháng, còn rất nhiều thời gian.

- Mua trước cũng không sao. Hơn nữa, những bộ đồ này vợ anh rất thích, nếu bây giờ không mua, đợi sau này hết rồi, vợ anh sẽ lại oán trách.

Âu Hân cười đánh anh một cái.

- Sau này sẽ còn ra nhiều mẫu đẹp hơn, anh thật không biết tính toán.

- Vậy sau này ra mẫu đẹp hơn thì sẽ mua tiếp.

Âu Hân trợn trừng mắt nhìn anh. Anh đừng ỷ mình có nhiều tiền mà vụng tay, nhỡ sau này xa cơ lỡ bước, đến lúc đấy quần áo bán đi cũng không thể thu lại một phần tiền như bây giờ. Nhưng mà không sao, anh xạ cơ lỡ bước, em có tiền, chắc lúc đó vẫn đủ nuôi anh.

Âu Hân vui vẻ nhìn túi đồ Vương Kì Hạo xách trong tay. Hôm nay Vương Kì Hạo không mặc quân phục nên nhìn bộ dáng anh lúc này rất giống một người chồng đảm đang, vui vẻ dẫn vợ đi mua sắm. Đây là chủ ý của Âu Hân, cô nói:

- Anh mặc quân phục quá nghiêm túc, quá lạnh lùng. Đi dạo với em, nhất định sẽ dọa người ta sợ.

Vậy nên Vương Kì Hạo không chọn mặc bộ quân phục màu xanh, lấy một chiếc quần âu màu đen, bên trong mặc áo phông trắng, bên ngoài khoác áo da. Âu Hân cười nói anh trông rất giống một thư sinh, đây là cô chọn cho anh. Vương Kì Hạo nhìn quần áo mình đang mặc, trong lòng bất mãn cùng khó chịu, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng thích, vợ vui là được rồi. Nhưng Vương Kì Hạo còn có suy nghĩ khác, từ lúc nào con mắt thẩm mĩ của vợ mình lại kém như vậy.

Lúc Vương Kì Hạo đưa Âu Hân đến Uyển Cát thì đã là buổi tối, giờ cơm cũng đến rồi. Vương phu nhân là đứng sẵn ở cửa, hai mắt u tối nhưng lại phừng phừng đốm lửa nhìn con trai mình. Đã nói đưa vợ đến sớm, vậy mà đến tận giờ cơm tối con bà mới dẫn vợ đến. Còn chưa đủ tức chết sao?

Âu Hân vừa xuống xe liền nhìn thấy ánh mắt u oán của Vương phu nhân, bật cười nhẹ một tiếng. Cô quay người lại nói với Vương Kì Hạo vẫn còn chưa xuống xe.

- Ông xã, nhớ xách đồ xuống. Phao cứu mạng của anh đó.

Vương Kì Hạo cong môi người, quay người ra sau xách theo mấy cái túi xuống.

Âu Hân bước đến chỗ Vương phu nhân, cúi người chào bà. Vương phu nhân mỉm cười ôn nhu với cô một cái, Vương Kì Hạo vừa lúc đến, bà ngay lập tức áp sát đến chỗ anh. Âu Hân vội nói:

- Mẹ, mẹ xem nè!

Âu Hân lấy hai cái túi trong tay Vương Kì Hạo đưa đến trước mặt Vương phu nhân, còn thuận tay mở ra, đem chiếc giày công chúa bé nhỏ cầm ra.

- Hôm nay Kì Hạo dẫn con đi dạo, sau đó đưa con đi mua sắm cho nên mới đến muộn. Mẹ, mẹ không trách bọn con chứ.

Vương phu nhân thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt. Vừa rồi còn nhìn Vương Kì Hạo bằng đôi mắt muốn ghim chết kẻ thù, bây giờ đã mỉm cười vui vẻ nói.

- Chiếc giày này đẹp quá, hai đứa mua ở đâu vậy? Aiz, phụ nữ có bầu nên đi dạo nhiều, tinh thần thoải mái, tốt cho sức khéo. Kì Hạo, còn tiếp tục phát huy, tiếp tục phát huy.

Âu Hân mỉm cười nháy mắt một cái với Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo bày ra vẻ mặt thản nhiên, giống như anh đã đoán trước được mọi việc. Âu Hân nghi hoặc nhìn túi đồ nghĩ. Cái này là anh muốn mua cho cô, hay thật ra thì mua để làm phao cứu mạng trước tình cảnh này.

Thật ra cả hai đều đúng, nhưng đúng nhất vẫn là ý đầu, anh là mua cho Âu Hân, còn việc nó biến thành phao cứu mạng, nói đúng ra thì chính là "hưởng ké".

Vương phu nhân ngồi xuống ghế mở hết túi đồ ra xem, khen ngợi váy này đẹp, áo này xinh, giày này dễ thương. Vương Đại soái hôm nay nghỉ ở nhà một hôm để chào đón cháu nội, lại không ngờ thằng ranh con ông mãi đến giờ này mới đưa vợ con đến. Ông đương nhiên bất mãn, nhưng nhìn đống đồ con nít kia, khó chịu gì đều vất hết ra sau đầu.

Vương Đại soái nhìn đống đồ, toàn là đồ con gái, ông lên tiếng.

- Sao toàn đồ con gái. Nếu sinh con trai thì sao?

Âu Hân cứng đờ người. Thôi rồi cô quên mất, những người như cha chồng cô, phần lớn chính là mong có cháu trai, cháu trai nỗi dõi. Nhưng mà cô lại thích con gái, vì vậy trong đầu luôn mặc định bản thân sẽ sinh con gái, cho nên mua đồ cũng toàn xem đồ con gái.

Vương Đại soái kỳ thật không phải trọng nằm khinh nữ, nhìn vẻ mặt của Âu Hân liền đoán được cô đang nghĩ gì, nhíu mày nói.

- Trai gái thì đều là con cháu, là của trời ban, đều phải được đối xử công bằng, không phải cứ thích là được.

Âu Hân nhẹ giọng "dạ" một tiếng.

Vương phu nhân liền quay sang nhìn chồng khó hiểu.

- Không phải ông luôn thích con gái sao?

Vương Đại soái thích con gái, quan niệm của ông rất tiến bộ. Trai gái đều có thể làm nên sự nghiệp lớn. Nhưng miệng lưỡi người đời chính là con dao hai lưỡi, vậy nên Vương Kì Hạo vẫn mong có một đứa con trai, còn lại, đều sinh con gái cũng được. Cho nên nói, Vương Sa Nhi ở trong nhà luôn được ông chiều nhất, nhưng cô lại không muốn theo con đường như cha, cô muốn làm kinh doanh. Vương Đại soái nhìn con trai lớn, thở dài đồng ý để đứa con gái duy nhất làm kinh doanh.

Vương phu nhân vừa dứt lời, Vương Đại soái ho khan một tiếng.

- Tôi cũng chỉ nói vậy. Bà nhìn xem, mua toàn đồ con gái, đợi đến lúc sinh xong chẳng may lại là con trai, chẳng lẽ để cháu trai tôi mặc váy.

Cả nhà liền bật cười. Vương Sa Nhi vào đến cửa nghe cha mình nói vậy, cười nói chạy đến bổ sung.

- Thời nay con trai mặc váy cũng gọi là phong cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.