Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 134: Chap-134




Chương 134: Lấy nhẫn cưới ra đền

- Sao có thể?

Âu Hân hốt hoảng la lên. Giọng cô lầm bầm.

- Không thể nào. Người đó sao có thể là Vương Kì Hạo.

Âu Hân nhớ tới hình dáng Vương Kì Hạo, càng hình dung càng không dám tin hai người này là cùng một người. Một người trên tròn, dưới cũng tròn, một người cao lớn, thân hình đúng chuẩn một cao soái lạnh lùng, gương mặt đẹp như tạc tượng. Và cái không giống nhất chính là... chàng trai "con lật đật" rất là yếu đuối, bị thương nhẹ vài chỗ liền khóc nức nở, còn Vương Kì Hạo thì sao... mặt lạnh như núi băng ngàn năm, động tí là hàng lông mày cau chặt lại như có thể kẹp chết một con ruồi. Hai con người này đặt cùng một chỗ, từ ngoại hình đến tính cách đều khác nhau.

Chỉ tiếc năm đó cô chưa kịp biết tên chàng trai "con lật đật". Nếu như biết thì tốt rồi, không cần phải ở đây đoán già đoán non.

Âu Hân mải tập trung vào những suy nghĩ mông lung mà không chú ý cửa thư phòng đã được đẩy ra từ lúc nào. Người đàn ông vào phòng không gây bất kì tiếng động, chỉ im lặng tựa người vào cửa nhìn người con gái thay đổi đủ sắc thái biểu cảm cầm tập ảnh rồi lại cầm chiếc lắc. Môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên, nghe Âu Hân nghi ngờ anh không phải người đó thì liền lên tiếng.

- Tại sao người đó không thể là tôi?

Âu Hân quá tập trung vào suy nghĩ của bản thân nên không chú ý. Nghe có câu hỏi thì liền trả lời theo bản năng. Trong đầu cô nghi ngờ gì thì câu trả lời là như vậy.

Càng nghe người đàn ông càng không nhịn được, cuối cùng cười thành tiếng.

- Tôi không ngờ trong lòng em tôi lại được đánh giá như vậy.

Âu Hân giật mình xoay người lại, một giây sau liền ngã ngồi xuống sàn. Cũng may trong nhà đều đã được trải thảm lông thú rồi nên Âu Hân an tĩnh ngồi bất động dưới sàn mà không cảm thấy lạnh. Âu Hân chỉ đang cảm thấy tim mình đập nhanh quá, hình như sắp rơi ra khỏi lồng ngực rồi. Sau đó lại thấy bối rối, không biết nên đối mặt như thế nào.

Tay cô cầm chiếc lắc cùng tập ảnh run run, nếu như những thứ này ở đây vậy chẳng phải bạch nguyệt quang trong lời Trương Hạ Sảnh nói là.... Đồng Âu Hân cô sao. Nếu là như vậy.... là như vậy....

Âu Hân ngước đôi mắt to tròn đen láy lên nhìn Vương Kì Hạo đang đứng trước mặt. Giọng cô run run nhưng vẫn có thể nghe rõ.

- Cái này....anh....anh...

Vương Kì Hạo ngồi xuống trước mặt cô, tay anh đưa ra cầm tập ảnh. Mắt anh liếc qua cái ngăn kéo đã bị Âu Hân đục một lỗ ở chỗ khóa, môi không cười nhưng mắt đầy ý cười.

- Ổ khóa này là được làm từ vàng trắng.

Âu Hân trợn mắt há mồm nhìn cái ổ khóa bị bản thân đục một lỗ. Cô còn tưởng là loại kim loại bình thường chứ. Nhưng... Sau đó Âu Hân liền tức giận trừng mắt, nói lớn.

- Em có tiền.

Anh đang muốn nói cô phải đền tiền cái ổ khóa chứ gì. Xin lỗi nha, nhưng Âu Hân cô không thiếu tiền, tuy là tiền cha cô kiếm được nhưng dù sao tiền cũng đã là của cô.

Vương Kì Hạo nghe cô nói thì bật cười. Âu Hân cau mày. Anh cười cái gì chứ? Nghĩ cô nói đùa sao? Cô có tiền thật đấy, còn là rất rất nhiều tiền cơ.

Vương Kì Hạo liền chỉ vào chiếc nhẫn được đeo ở ngón giữa tay phải của cô.

- Em đền chiếc nhẫn này thay là được rồi.

Âu Hân liền nhìn chiếc nhẫn, sau đó trừng mắt với anh.

- Cái nhẫn này đáng giá có bao nhiêu đâu. Làm sao so được với cái ổ khóa vàng trắng của anh.

Vương Kì Hạo nhìn cô thoáng ngạc nhiên sau đó lại bật cười.

- Cái nhẫn này của em không phải cũng là làm từ vàng trắng sao. Viên đá quý đính trên chiếc nhẫn có màu đỏ này còn không phải là đá quý Ruby.

Âu Hân kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này ngoại trừ được thiết kế đặc biệt ra thì không phải rất bình thường sao? Còn không phải là từ bạc và đá quý thạch anh bình thường thôi sao? Sao bây giờ lại lên tới giá trên trời rồi.

Âu Hân giãy nảy lên, tháo chiếc nhẫn cưới ra đưa trước mặt anh.

- Lấy nhẫn này đền đi.

Vương Kì Hạo ngạc nhiên, sau đó tối lại. Anh đè tay cô xuống đeo lại chiếc nhẫn vào cho cô, mắt anh trừng lớn quát lên.

- Nhẫn cưới này chỉ là nhẫn bạc thôi, đá quý đính trên đó là thạch anh hồng. Gộp lại cũng không bằng một phần của cái ổ khóa kia.

Âu Hân trợn mắt há mồm tiếp. Cái nhẫn cưới này là nhẫn bạc thôi á? Vương gia là gia tộc lớn như vậy, giàu như vậy, danh tiếng lớn như vậy, vậy mà nhẫn cưới chỉ mua nhẫn bạc thôi sao?

Còn nữa, nếu như xem xét đến thái độ của Vương Kì Hạo cùng với một loạt tấm ảnh từ nhỏ đến lớn này của cô thì hẳn là anh biết rõ cô là ai rồi nên mới lấy cô. Vậy mà nhẫn cưới anh dành cho bạch nguyệt quang của mình cũng chỉ là nhẫn bạc thôi. Âu Hân nghĩ, nếu cô cầm cái nhẫn cưới này đăng lên báo nói Vương gia tuy giàu có nhưng thực chất là rất keo kiệt, đảm bảo tin này cũng hót cả tuần cho xem, hơn nữa danh tiếng của Vương gia cũng sẽ tụt dốc.

Vương Kì Hạo nhìn gương mặt cô như đã buông xuôi việc lẫn nhẫn cưới ra để đền thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nếu anh mà nói giá trị thật của chiếc nhẫn ra, vậy nhẫn cưới này cô sẽ bắt anh cầm bằng được để đền cho cái ổ khóa kia.

Thật ra chiếc nhẫn này còn đắt gấp mấy lần cái ổ khóa. Nhẫn được làm từ bạch kim, đá quý đính trên đó là đá quý Sapphire chứ nào phải thạch anh hồng. Cũng may Âu Hân không hề am hiểu về mấy cái này lên dù Vương Kì Hạo nói gì về giá trị của nhẫn cưới thì Âu Hân cũng tin là thật.

Không gian im lặng vài phút, Âu Hân đột nhiên ngẩng mặt nhìn anh, mắt đen láy mở to nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của anh.

- Anh thật sự là cậu trai đó?

Vương Kì Hạo mỉm cười dịu dàng vuốt mái tóc cô. Âu Hân im lặng nghe anh nói.

- Từ sau khi gặp được em, tôi đã biết mình phải làm gì. Hàng ngày đều đến cổng Hạ gia nhìn em, thấy em cười tươi chơi xích đu, thấy em bị bọn họ bắt đứng ngoài trời mưa suốt một buổi nhưng vẫn không khóc, không kêu la. Muốn lại gần che ô cho em nhưng lại sợ thân hình lúc đó khiến em không thích. Em nói rằng sau này em muốn làm cảnh sát, tôi có thể đến tìm em để được bảo vệ. Sau này tôi liền tham gia vào bộ đội đặc chủng, hàng ngày tập luyện, muốn ngồi vững ở cái ghế thật cao để có thể bảo vệ em. Em xem, tôi làm được rồi. Còn em.... không phải là chính miệng em nói sau này sẽ bảo vệ tôi sao? Vậy mà tôi chỉ giúp em thực hiện lời nói đó, em liền quay ra chửi mắng tôi.

Âu Hân liền nhớ lại vài lần bản thân suýt chết. Cô muốn vả vào cái miệng của mình mấy cái. Tại sao cô không nghe lời ông bà ngày xưa dạy, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Nếu cô chịu khó đứng uốn lưỡi bảy lần thì bây giờ đã không như vậy rồi không? Cái miệng này thật đáng chết.

Âu Hân nhớ ra điều gì đó, liền nâng mắt lên hỏi anh.

- Mọi chuyện đều là do anh sắp xếp?

- Anh sắp xếp cái gì?

Vương Kì Hạo giả ngu không hiểu ý Âu Hân. Âu Hân liền đánh lên ngực anh một cái.

- Anh còn hỏi lại được. Từ ban đầu đã biết rõ mọi thứ về em, sắp xếp chuyện hôn ước của Hạ gia để em cưới anh. Cha em lại dễ dàng đồng ý chuyện hôn nhân này chắc chắn cũng có phần anh, đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.