Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 131: Chap-131




Chương 131: Bí mật của Dịch Cẩn

Vương Kì Hạo nghe xong nhanh chóng đi đến phòng bệnh Âu Hân. Âu Hân nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt nhạt, môi cũng nhợt nhạt không kém.

Nghe thấy tiếng người đẩy cười đi vào, Âu Hân chớp nhẹ hàng mi mở mắt. Mắt cô rõ ràng là mở nhưng nhìn lại như đang nhắm cho thấy cô thật sự thấy trong người vẫn còn rất mệt, mệt đến không muốn mở mắt.

Môi cô khẽ mấp máy nhưng lại không nghe rõ tiếng. Vương Kì Hạo cúi thấp người bên tai cô để có thể nghe rõ. Hơi thở của Âu Hân vẫn còn rất yếu, thanh âm nhẹ mà như không truyền vào tai Vương Kì Hạo.

- Chu...Mẫn.... Không được....động vào....

Hàng lông mày của Vương Kì Hạo cau chặt lại, hai cánh môi mỏng tự giác mím thành một đường thẳng. Anh nhẹ quay đầu nhìn vào mắt cô. Chỉ thấy cô mở mắt rất bé, giống như đang nhắm mắt mà nói chuyện với anh vậy.

Cô biết anh sẽ làm gì. Còn anh cũng biết cô định làm gì. Còn không phải là cô muốn tự ra tay trả thù sao? Anh dịu dàng lên tiếng nhắc nhở cô.

- Trương Hạ Sảnh bị em dọa, bây giờ đang làm thủ tục ra nước ngoài chữa trị rồi.

Khoé môi Âu Hân khẽ dịch chuyển nhướng lên một chút.

Anh nói vậy là một phần, một phần còn lại là anh muốn nói với cô anh muốn tự tay xử vụ này. Chu Mẫn thân phận không đơn giản, cô ta được đào tạo thành người như thế nào anh không biết, nhưng điều anh thắc mắc là cô ta vì sao lại có thể dễ dàng che dấu thân phận mà vào Tử Uyển được.

Câu trả lời dường như đã rất rõ ràng. Chắc chắn có người đứng sau Chu Mẫn. Người này thân phận cũng không đơn giản.

Anh đã có một giây suy nghĩ đến người đứng sau Chu Mẫn là Khương Ngọc Dao. Người hiện tai muốn giết Âu Hân nhất chỉ có Khương Ngọc Dao. Khương Ngọc Dao đã ra lệnh cho Chu Mẫn ra tay. Nhưng ngày sau đó anh lại gạt đi ngay. Khương Ngọc Dao là người có thực lực thật sự, với tính cách của cô ta thì chắc chắn là muốn tự tay giết chết Âu Hân. Đến Viên Lạc Phàm cô ta còn muốn tự tay giết được thì người khác có là gì? Nghĩ đến đây lòng Vương Kì Hạo lại nổi sóng mạnh hơn.

Âu Hân tiếp tục mấp máy môi, nói nhỏ từng chữ.

- Làm như không có chuyện gì. Đợi tôi khỏe lại, tôi sẽ tự tìm đến cô ta. Anh đừng có thương hoa tiếc ngọc mà bảo che cho cô ta. Nếu không...

- Con mắt nào của em nhìn thấy tôi thương hoa tiếc ngọc?

Giọng nói của anh rất nhẹ, còn nghe thấy tiếng cười nhỏ. Âu Hân cố mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn. Âu Hân biết với khả năng của anh thì anh cũng sẽ biết là ai làm ra chuyện này với cô. Não bộ cô tự giác đi theo hai hướng. Một hướng nghĩ Vương Kì Hạo sẽ bao che cho cô tình nhân nhỏ. Hướng khác thì lại nghĩ, nhìn mặt anh lo lắng cho cô như vậy, vậy thì anh chắc sẽ không để yên cho Chu Mẫn đâu. Cô tự có một tia hy vọng dành cho bản thân.

- Thương hai tiếc ngọc hay không, anh tự biết.

Âu Hân lạnh nhạt nói rồi mắt cũng không thèm nhìn anh thêm một giây nào nữa mà nhắm mắt lại.

Vương Kì Hạo khẽ gọi tên cô. Lý Nhạc Lăng đứng cạnh nhắc nhở.

- Cô ấy ngủ rồi. Vẫn còn mệt lắm.

Vương Kì Hạo vén chăn đắp lại cho cô. Anh quay sang Ôn Tuyết nói:

- Con cô...

- Không sao. Tôi đã gọi cho chồng tôi rồi. Anh ấy có thể chăm được hai đứa nhỏ.

Ôn Tuyết biết anh định hỏi gì nên nhanh chóng trả lời. Cô đi đến kéo rèm cửa vào để gió không lọt được vào trong phòng.

Ôn Tuyết đi đến trước mặt anh nhẹ nhàng nói.

- Tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc thiếu phu nhân cho ngài. Nếu ngài có việc thì cứ đi trước. Hơn nữa bác sĩ vẫn còn ở đây.

Ôn Tuyết nghe cuộc nói chuyện của hai người thì đại khái có thể đoán ra sự việc. Chu Mẫn là người gây ra việc này với thiếu phu nhân. Thiếu gia của cô chắc đang muốn về nhà để xử việc này.

Vương Kì Hạo quay sang nhắc đi nhắc lại Lý Nhạc Lăng phải chăm sóc tốt cho cô, lại dặn đi dặn lại Ôn Tuyết không được rời Âu Hân nửa bước. Sau khi chắc chắn hai người họ đã "ghi lòng tạc dạ" những gì mình nói rồi thì Vương Kì Hạo mới cùng Trương Hạ rời khỏi.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa biệt thự Tử Uyển. Vương Kì Hạo thẳng một đường đi xuống dãy nhà phụ, sau đó xuống tầng hầm.

Chu Mẫn bị trói bằng xích ngồi trên một cái ghế bằng sắt to. Mùa đông tiết trời lạnh giá. Trên người Chu Mẫn chỉ mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh, cơ thể lại bị trói trên ghế sắt. Làn da đầy những vết thương mưng mủ của cô ta cách một lớp quần áo mỏng tiếp xúc trực tiếp với cái ghế sắt lạnh thấu xương. Đôi mắt cô ta mở lờ đờ, cơ thể run rẩy vì lạnh vì đau. Mái tóc dài màu đen của cô ta xoã xuống gương mặt đã trắng nhợt nhạt. Trên gương mặt ấy đọng lại những hàng nước mắt. Ai nhìn vào tình cảnh này cũng thấy thật đáng thương.

Nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô ta thì không. Anh chậm rãi bước đến cạnh Chu Mẫn. Chu Mẫn trong lúc nhất thời liền tỉnh táo. Cô ta lên tinh thần cảnh giác cao độ. Người đàn ông này ra tay rất đáng sợ. Thà rằng cứ một phát bắn chết cô ta còn cảm thấy đỡ đau đớn nhưng người đàn ông này chính là muốn cô ta từ từ đau đớn. Chính là kiểu muốn cô ta sống còn không bằng chết. Người đàn ông này so với chủ nhân của cô ta về việc này thì chỉ có hơn chứ không có kém. Chủ nhân của cô ta ra tay đã đáng sợ rồi nhưng ít ra anh là một phát tiễn người ta lên đường. Còn người đàn ông đứng trước mặt cô ta đây thì khác, anh ta hành hạ gần chết thì lại vực sống người đó dậy sau đó khi người ta mang hy vọng sống thì anh lại một lần nữa khiến người ta hiểu xuống địa ngục còn dễ chịu hơn.

Nước mắt Chu Mẫn lại lăn dài trên gò má. Cô ta đang đợi giây phút tiếp theo Vương Kì Hạo sẽ lại hành hạ cô ta thì cô ta lại thấy có một thứ kim loại lạnh lẽo chạm vào đầu. Cái thứ kim loại này cô ta đã quá quen thuộc.

Là súng!!

Chu Mẫn đột nhiên bật cười. Không ngờ được rằng người đàn ông này hôm nay lại tốt như vậy. Một phát muốn tiễn cô ta lên đường. Như này không phải dễ chịu hơn là ngày nào cũng ngồi ở cái nơi lạnh lẽo này chịu đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần sao?

Giây tiếp theo cô ta lại trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn lên. Vương Kì Hạo vừa nãy mới nói:

- Nếu lần sau cô còn có hành động không phép tắc như vậy trong nhà này nữa thì viên kẹo đồng này sẽ tặng cho cô.

....

Dịch Cẩn cho người nghe ngóng tình trạng hiện tại của Âu Hân, sau khi chắc chắn cô đã không sao rồi thì sắc mặt anh mới hòa hoãn đôi chút. Dịch Cẩn vừa ra xe vừa rút điện thoại ra gọi cho một người. Nhưng điện thoại lại chỉ có âm thanh của tổng đài. Điện thoại người kia đã khóa.

Dịch Cẩn cho người đi mua sim khác. Đang lúc định vào xe thì có bóng người lao nhanh đến giữ cửa xe lại. Dịch Cẩn nâng mắt nhìn bàn tay thon dài quen thuộc đang đặt trên cánh cửa. Anh bình thản ngồi vào trong xe, người kia lập tức chui vào theo.

Tề Phi nhịn không được nói ngay.

- Dịch Cẩn! Anh có điều giấu tôi.

Đây hiển nhiên không phải một câu nghi vấn mà là một câu khẳng định chắc chắn đến không thể chắc chắn hơn.

Tề Phi không nghe được câu trả lời thì rít lên nói.

- Anh chưa từng giấu tôi cái gì. Nói! Anh rốt cuộc là đang giấu tôi bí mật gì?

Dịch Cẩn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Tề Phi. Gương mặt liệt không cảm xúc. Mãi một lúc lâu sau mới mở miệng.

- Cậu nói đây là bí mật. Đã gọi là bí mật thì sao?

Tề Phi gắt lên.

- Nhưng trước giờ tôi và anh chưa từng có bí mật gì với nhau. Từ khi anh trở về Trung Quốc tôi đã nhìn ra anh thật sự có rất nhiều bí mật giấu tôi.

- Còn người ai cũng có bí mật không thể nói.

Dịch Cẩn nói xong thì quay đầu nhìn thẳng về phía trước. Tề Phi vẫn nhất quyết không chịu bỏ qua.

- Anh nhiều bí mật không nói nhưng vấn đề này anh nhất định phải trả lời đúng cho tôi. Anh và Đồng Âu Hân rốt cuộc là có quan hệ gì?

Đây hẳn là điều Tề Phi thắc mắc nhất rồi. Cậu ta đã suy nghĩ rất kĩ và cũng tự nhận ra Dịch Cẩn có rất nhiều hành động đáng nghi với Đồng Âu Hân. Cậu còn vừa được nghe Khương Ngọc Dao nói Dịch Cẩn và Đồng Âu Hân một tuần trước còn đi ăn với nhau. Phải có gì đó thì mới đi ăn với nhau chứ.

Gương mặt trẻ con của Tề Phi khiến não cậu cũng có lúc nhỏ theo. Đầu óc quá nhỏ nên chỉ suy diễn được ra như vậy.

Đợi thật lâu nhưng lại không thể nghe thấy câu trả lời của Dịch Cẩn khiến tâm tình Tề Phi trở lên nóng nảy. Cậu bắt đầu mè nheo bên cạnh Dịch Cẩn.

- Hai người là quan hệ gì? Tình cảm gì? Là thanh mai trúc mã hay được đính ước từ nhỏ, hay Đồng Âu Hân là mối tình đầu của anh. Dịch Cẩn, tôi đang hỏi anh đấy.

- ....

- Vậy tôi hỏi cái gì anh chỉ cần gật đâu và lắc đầu nhé. Anh có bí mật?

- ....

Không có tiếng trả lời cũng không có cái gật đầu hay lắc đầu nào. Người kia chỉ mặt liệt không cảm xúc ngồi im như khi tượng.

Thấy xe đã dừng lại trước cửa biệt thự, Tề Phi nhẫn lại hỏi thêm lần nữa.

- Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì?

Cậu ta còn nghĩ Dịch Cẩn sẽ tiếp tục yên lặng, đang định mở cửa xuống xe thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ đằng sau.

- Cậu muốn biết?

Tề Phi háo hứng quay ngoắc đầu lại, cơ thể sáp lại gần Dịch Cẩn như để nghe cho rõ không muốn sót một chữ nào. Sau đó tai cậu hứng chịu một câu nói có lực sát thương lớn và tâm can cậu cũng tự giác chịu một đả kích lớn đến không thể nào lớn hơn.

Tề Phi tự nhận định rằng đây là câu nói có lực sát thương lớn nhất mà cậu ta từng nghe.

Môi Tề Phi run run như muốn đánh nhau vậy. Ánh mắt vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ nhìn gương mặt Dịch Cẩn. Mà thứ cậu nhìn thấy ở gương mặt này là sự bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, giống như lời anh ta vừa nói rất bình thường không thể bình thường hơn. Tề Phi vừa thấy khâm phục độ mặt liệt không cảm xúc của Dịch Cẩn, lại vừa khiếp sợ đến co rút cơ thể, lại vừa phẫn nộ đến đỏ cả mặt.

Bà giây sau cửa xe bị Tề Phi đạp tung ra. Sau đó Tề Phi nhanh chóng biến mất không nhìn thấy bóng đâu.

Dịch Cẩn vươn tay đóng cửa xe lại. Trên môi là nụ cười nhạt.

Tề Phi đi về phòng ngồi xụi lơ trên giường. Trong đầu lại vang lên câu nói ban nãy của Dịch Cẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.