Chương 117: Trẻ con, chúng thật đáng yêu!
Tề Phi thấy Dịch Cẩn vẫn thản nhiên như không ngồi đọc báo thì huých tay hỏi:
- Cậu không có suy nghĩ gì sao?
- Tôi phải suy nghĩ cái gì?
Dịch Cẩn lạnh lùng hỏi lại. Sau đó đũng dậy nhếch nhẹ môi cười nhìn họ rồi đi.
Chị em sinh đôi....? Đầu óc suy đoán quả không tầm thường.
Tề Phi lại lần nữa gọi hỏi người cậu đã nhờ điều tra Đồng Âu Hân và Jenly Xeno.
- Lâu như vậy rồi rốc cuộc cậu đã tra được cái gì rồi?
- Vẫn như cũ. Tôi dậm chân tại chỗ rồi. Thông tin duy nhất tôi cũng nói rồi, Jenly Xeno cũng đang ở Trung Quốc, tôi kêu cậu đi hỏi Dịch Cẩn, cậu rốt cuộc hỏi chưa?
- Cậu không biết anh ta thì biết cái gì?
Tề Phi tâm tình không tốt, gắt lên.
- Dịch Cẩn có khi biết nhiều hơn tôi đấy. Kêu cậu hỏi thì cậu hỏi, cũng đâu mất mát cái gì?
- Không tra ra được thì cậu.... nghỉ việc đi.
Tề Phi cúp máy không thèm nghe bên kia nói thêm một câu nào nữa.
+++---
Dạo này Âu Hân thấy việc nhà ngày càng nhiều nhưng giúp việc chỉ có quản gia và Dì Lý chuyên nấu ăn. Cô liền nghĩ tới việc nói với Vương Kì Hạo về việc thuê thêm vài người giúp việc, tiện cô muốn sơn lại phòng.
Mùa đông rồi, trong nhà có máy sưởi nhưng mỗi lần Âu Hân vào phòng nhìn gam màu phòng thật sự là một cảm giác lạnh run người. Chỉ là không biết Vương Kì Hạo có đồng ý không. Theo lời quản gia nói Vương Kì Hạo không thích gần phụ nữ nên không để cho thuê giúp việc nữ.
- Thuê thôi mà, người ta cũng có phải đè anh ra thịt đâu. Thịt... cũng đâu có ngon.
- Cái gì không ngon?
Âu Hân đang đang ngồi trên xích đu đưa qua đưa lại lẩm bẩm một mình thì lại nghe thấy chất giọng lạnh lẽo phía sau. Cô... muốn ngã khỏi xích đu...
Âu Hân nhảy xuống quay lại nhìn anh cười.
- Anh về khi nào vậy?
- Về lúc em đang nói câu trước.
Âu Hân cảm nhận tay mình đột nhiên đổ mồ hôi. Cô vội chạy lại kéo tay anh ngồi xuống xích đu còn bản thân thì đứng trước mặt anh.
- Em có chuyện nghiêm túc muốn nói. E hèm... Là như vậy, em muốn sơn lại phòng...à không sơn lại nhà. Em còn muốn thuê thêm giúp việc phụ giúp Dì Lý và quản gia.
Âu Hân cứ nghĩ anh sẽ không đồng ý và cô cũng chuẩn bị sẵn sàng các công tác "đấu võ mồm " rồi. Ấy vậy mà Vương Kì Hạo vui vẻ đồng ý, nói rằng cứ theo ý cô.
Ngày hôm sau Âu Hân nghiêm túc thực hiện lời mình nói. Cô kêu quản gia thuê thợ sơn nhà đến sơn lại toàn bộ thành gam màu nóng, bất quá cô để nguyên cái thư phòng lại cho anh là không động đến.
Đến trưa ngày hôm đó có hai cô gái đến xin làm giúp việc. Một cô mười tám tên Chu Mẫn gọi A Mẫn, mới ở quê lên muốn xin làm giúp việc kiểm thêm tiền phụ giúp gái đình. Âu Hân không điều tra gì, không xem qua hồ sơ trực tiếp nhận luôn. Một cô hơn Âu Hân bốn tuổi tên Ôn Tuyết, Âu Hân gọi là chị Tiểu Tuyết. Mới 25 tuổi nhưng có một chồng hai con, đứa lớn lên tám, đứa nhỏ vừa tròn 24 tháng, nói rằng muốn phụ thêm với chồng chị phí sinh hoạt, ban ngày sẽ ở Tử Uyển làm việc đến tối xin về không ở lại. Âu Hân cũng không điều tra gì, nhận.
Cô kêu quản gia sắp xếp phòng cho A Mẫn và phòng nghỉ trưa cho chị Tiểu Tuyết.
Cô thấy bản thân có cảm tình với Ôn Tuyết nên rất thích người này. Chị đẹp vẻ hiền dịu phúc hậu, đôi mắt chị là đôi mắt biết cười. Âu Hân còn nói thêm với Ôn Tuyết rằng nếu hôm nào không có ai trông con thì chị cứ đưa con tới đây chơi, dù sao cũng chỉ có 2 tuổi, rất dễ thương. Còn với Chu Mẫn cô có trạng thái bình thường. Chu Mẫn mới 18, một cái tuổi căng tràn sức sống, cũng rất đẹp chỉ tiếc cho số phận quá nghèo nên không tiếp tục được đi học.
Hôm nay là chủ nhật, nên Ôn Tuyết đưa cả con tới, Âu Hân vừa nhìn thấy cô bé 2 tuổi đáng yêu mặc váy công chúa màu hồng thì không nhịn ôm hôn vài cái.
- Bé con, con đáng yêu quá đi! Moah~
Vương Kì Hạo ngồi đọc báo trên sô pha thấy vậy buộc miệng hỏi:
- Em rất thích trẻ con?
- Đương nhiên rồi, trẻ con chúng rất đáng yêu a~
Âu Hân không cần một giây suy nghĩ liền vui vẻ trả lời ngay. Sau này, Âu Hân bất giác nhớ lại câu nói ngày xưa này của mình liền hận không thể đem miệng chính mình khâu lại, đem câu nói kia đốt thành tro bụi. Đáng tiếc, chữ ra đến ngoài rồi không nuốt vào được.
Nghe Âu Hân vui vẻ nói vậy, tim Vương Kì Hạo đột nhiên thắt chặt lại. Cô nói thích trẻ con. Anh mở miệng thăm dò lại lần nữa.
- Chi bằng chúng ta cũng nhanh chóng có một đứa.
- Được, được. Sau này con của em chắc chắn sẽ dễ thương như thiên thần.
Lời nói ra rồi liền phát giác có điều không đúng. Cơ mặt Âu Hân phút chốc cứng đờ lại. Cô là... vừa nói cái gì?
Bùm...
Âu Hân cảm giác mặt mình như trái cà chua vừa nổ. Cô ôm chặt bé con vào mặt để che đi khuôn mặt đang đỏ ửng.
- Hôm nay anh không đi làm à?
Âu Hân tìm một câu chuyện khác để bớt ngượng.
Vương Kì Hạo thấy cô như vậy thì lại cực cao hứng nhưng nhìn đứa bé gái cô ôm trong lòng lại không lỡ trêu cô vấn đề này nữa.
- Ừm, chút nữa Lý Nhạc Lăng có tới. Chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.
Âu Hân hiểu anh đang nhắc tới vấn đề gì, cô nghiêm túc gật đầu nhưng thấy cứ ngồi trước mặt anh thế này không ổn liền ôm bé con trong lòng đứng dậy đi vào bếp tìm Ôn Tuyết nói chuyện vui.
Cô đi xuống bếp thì gặp A Mẫn bê ly cà phê mới pha lên cho Vương Kì Hạo.
A Mẫn bưng ly phê đặt nhẹ xuống bàn quay ra nhìn anh.
- Thiếu gia, cà phê của cậu.
- Nói phu nhân pha cà phê mang lên cho tôi.
Vương Kì Hạo mắt vẫn nhìn tờ báo trong tay lạnh lùng nói. A Mẫn hơi ngượng ngùng mang ly cà phê xuống bếp.
Âu Hân đang chơi với con của Ôn Tuyết thì A Mẫn đi vào nói lại. Âu Hân mặt nghệt ra. Hàng ngày cô đâu phải pha cà phê cho anh. Nhưng thấy A Mẫn nói vậy nên Âu Hân cũng đứng dậy pha cho anh một ly cà phê khác.
- Sao vậy? A Mẫn pha không hợp khẩu vị anh à? Vậy từ mai vẫn để Viên quản gia pha đi.
Âu Hân vừa đưa ly cà phê cho anh vừa nói.
- Từ mai em pha đi.
- Hả?? Hôm nay em mới pha cho anh, chắc không hợp khẩu vị, cứ để Viên quản gia làm đi.
Âu Hân ngồi xuống cạnh anh lắc đầu từ chối. Vương Kì Hạo đặt nhẹ ly cà phê và tờ báo xuống bàn rồi quay sang nhìn cô.
- Đâu phải lần đầu em pha cà phê cho anh. Lần đầu em pha là ngày đầu tiên em cưới anh, từ lần đó anh đã thích cà phê em pha rồi.
Âu Hân cứng đờ mặt. Lần đó không phải là lần cô thêm 2 thìa muối vào cùng à? Anh sao lại có khẩu vị nặng như vậy.
- Âu Hân!
Âu Hân nhìn ra cửa thì thấy Tố Mai cùng Lý Nhạc Lăng đi vào.
- Sao cậu lại tới đây?
- Hửm?? Cậu không chào đón mình à?
Tố Mai giận dỗi lườm Âu Hân một cái. Âu Hân vội vàng nói:
- Ý mình là tại sao cậu tới đây cùng với anh ta?
Âu Hân đánh mặn nhìn Lý Nhạc Lăng một cái.
- À, Tiểu Lăng nói hôm nay tới đây lên hỏi mình có muốn tới thăm cậu không nên mình đồng ý.
Tiểu Lăng??.... Hình như cô nghe nhầm. Hay thiểu năng?
- Cái gì thiểu năng cơ?
Âu Hân mặt nghệt ra hỏi lại. Lý Nhạc Lăng sầm lườm cô một cái.
- Cô nói ai thiểu năng?
- Tôi đâu nói tên anh.
Âu Hân không vừa cãi lại. Hai người mắt nảy lửa trừng nhau. Tố Mai vội chạy vào giữa chắn giữa hai người.
- Là Tiểu Lăng không phải thiểu năng.
Âu Hân mặt ngốc lần hai. Hai con người này gọi tên thân mật nhau như vậy từ bao giờ. Rốt cuộc quan hệ đã tới mức độ nào rồi?
- Hai người....??
Tố Mai vội kéo Âu Hân xuống bếp, mặt đỏ hồng, đè thấp giọng nói xuống.
- Cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Cái này... Là Lý thiếu kêu mình gọi như vậy. Cậu ấy nói dù sao cũng là bạn gọi như kia cảm thấy rất xa lạ nên nói mình gọi như vậy. Mình.... mình cũng ngượng lắm.
Âu Hân chọc chọc ngón tay lên cái má đang đỏ hồng lên của Tố Mai. Cô cười tươi một cái trêu cô bạn mình.
- Hai người đám cưới nhớ dành chỗ tốt cho mình. À nhớ đừng quên ghế tốt cho Vương Thiên Nguyên. Cậu ta lúc đó sẽ hối hận xanh mặt.
Tố Mai nghe vậy càng đỏ mặt hơn đánh nhẹ vào tay Âu Hân một cái.
- Cậu đừng nói luyên thuyên. Mình không có thích Lý thiếu.
Lý Nhạc Lăng đang định xuống phòng bếp gọi Âu Hân lên thư phòng bàn chuyện vừa vặn lại nghe được câu nói cuối của Âu Hân và cây trả lời của Tố Mai. Cậu đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình thật nặng nề.