Thiếu Gia Trời Ban, Ba Mẹ Mông Lung

Chương 59




“Đây là phương thức em từ chối anh ta sao?” Thân Văn Hạo bỗng nói.

“Em…” Cố Bảo Bảo vội lắc đầu: “Em chưa từng…”

Nói được một nửa, cô dừng lại, thật sự chưa từng nghĩ đến sao? Không phải thì vì sao lại gọi Thân Văn Hạo tới.

Thân Văn Hạo hiểu rõ cười, “Bảo Bảo, để anh đoán xem nào, em cũng biết hôm nay anh ta cầu hôn với em, cho nên gọi anh tới làm bia đỡ đạn chứ gì?”

“Không, không phải vậy…” Cô vội khoát tay, “Văn Hạo, em tuyệt đối không có ý đó, tuyệt đối không có coi anh là bia đỡ đạn…”

Thân Văn Hạo không nói, mặc dù cười cợt nhưng đôi mắt lại mang theo sự sắc sảo nhìn thấu nội tâm cô.

Cố Bảo Bảo mất tự nhiên nhìn tránh sang chỗ khác, cô làm sao có thể nói ra miệng đây?

Cô gọi hắn tới, chỉ muốn nói cho hắn biết, cô đã có con, không còn là Cố Bảo Bảo trước kia nữa.

Nhưng, phải làm sao để cô nói được đây?

*****************************************

“Thưa anh, có cần tôi mang thức ăn lên không?” Người phục vụ tới cạnh Mục Tư Viễn khẽ hỏi.

Mục Tư Viễn thả cái hộp nhỏ trong tay vào túi, gật đầu: “Con cá mà tôi dặn nhớ phải vàng óng, bên trên phớt lên chút sốt ớt.”

Đây là hương vị mà cô ấy thích nhất.

“Nhất định.” Người phục vụ quay ra đi vào bếp.

Ánh mắt hắn thuận thế chuyển sang lối đi nhỏ tới phòng rửa tay, đã mười phút rồi, sao còn chưa quay về?

Vừa rồi cô ấy hình như có hơi tức giận, nói hắn sao lại không mang theo Hoan Hoan đi cùng?

Mục Tư Viễn cười nhạt, về sau trong cuộc sống của bọn họ mỗi ngày đều có sự tồn tại của Hoan Hoan, cho nên trong cái ngày có ý nghĩa vô cùng trọng đại này, Hoan Hoan có thể không đến.

Bỗng, mâu quang hắn trở nên dịu dàng, nhìn bóng dáng kia hấp tấp chạy tới chỗ hắn, “Tư Viễn!” Cô thở dồn dập hỏi: “Hoan Hoan thật không có tới đây sao?”

Hắn gật đầu, “Hôm nay nó ở với ông nội, sao vậy?”

Trịnh Tâm Du lắc đầu, “Không thể nào, vừa rồi em trong phòng rửa tay còn thấy bé!”

Đôi mi thanh tú cau lại: “Thế nhưng thật kì quái, người đàn ông ôm bé em lại không biết, hơn nữa quần áo Hoan Hoan mặc hôm nay cũng không giống như bình thường bé hay mặc!”

Mục Tư Viễn nắm tay cô, muốn để cô ngồi xuống: “Em chắc chắn là nhìn nhầm rồi. Nó còn đang ở với ông nội đấy!”

Cô lại thuận thế dắt tay hắn: “Không thể nào! Em thấy rất rõ ràng, người đàn ông kia dẫn bé qua bên đó, Tư Viễn, chúng ta đi xem một chút đi!” Không biết làm sao, Mục Tư Viễn đành phải đi theo cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.