Thiếu Gia Trời Ban, Ba Mẹ Mông Lung

Chương 57




“Cám ơn Nhạc Nhạc, mẹ rất vui!”

Cố Bảo Bảo rưng rưng ăn miếng bánh pizza nhỏ, những đau đớn do Mục Tư Viễn mang tới đều tiêu tán trong nháy mắt.

Không bao lâu, Công Tôn Diệp gọi tới. Ngày nào cũng vào giờ này là hắn lại gọi điện tới.

“A Diệp a, em với Nhạc Nhạc đang ăn pizza ở gần trường, anh ăn cơm chưa? Có muốn tới ăn với mẹ con em không?”

“Hôm nay anh không tới được, ” Giọng Công Tôn Diệp hình như có chút thần bí, “Tối mai anh mời em với Nhạc Nhạc đi ăn cơm được chứ?”

Ngày mai… Là lễ tình nhân a!

Cố Bảo Bảo có hơi do dự, Công Tôn Diệp nói tiếp: “Ngày kia anh phải đi Mỹ rồi, tuần sau mới về, không thấy Nhạc Nhạc anh không yên lòng.”

Lời hắn làm Cố Bảo Bảo có chút hổ thẹn, hắn rõ ràng là quan tâm Nhạc Nhạc mà cô lại nghĩ sai.

“Vậy cũng được, cảm ơn anh, A Diệp.”

“Còn nói nhảm nữa.” Hắn nói xong tên nhà hàng và thời gian mới cúp máy.

Mai không cần phải đi làm sớm, ăn xong cơm tối, cô lại mang Nhạc Nhạc tới sâng chơi chơi một hồi.

Bé rất là vui vẻ, đôi mắt to sáng trong suốt, cực kỳ hưng phấn, về nhà nằm trên giường còn khoa tay múa chân không thôi.

Xem ra Nhạc Nhạc đang từ từ tiếp nhận những việc bên ngoài, có lẽ A Diệp nói đúng, theo tuổi tác mà bệnh của bé cũng sẽ từ từ tốt hơn.

“Tới đây nào, cục cưng, ” Cô cao hứng ôm lấy Nhạc Nhạc, “Mẹ kể chuyện cho con nghe nhé?”

Nhạc Nhạc nháy mắt một cái, không có bài xích.

Cô lấy ra một quyển truyện cổ tích, mở ra trang đầu tiên, chưa kịp đọc thì điện thoại lại reo.

Số của Thân Văn Hạo?

Cô nghi ngờ nhận: “Văn Hạo?”

“Lần này có tiến bộ, có thể nghe được giọng anh!” Thân Văn Hạo nói giỡn, “Bằng không anh đau lòng lắm đó.”

Cô cười nhạt, “Văn Hạo, trễ vậy rồi mà còn có chuyện gì ư?”

“Đương nhiên là có chuyện rồi!” Hắn nói rồi ngưng lại một lúc, mới tiếp tục: “Tối mai em có hẹn gì không? Nếu không thì anh muốn mời em ăn cơm.”

Tối mai… Cố Bảo Bảo sửng sốt, theo bản năng đáp: “Em có hẹn rồi.”

Bên kia chợt yên lặng, hắn lại hỏi: “Có thật không? Hay là… Mượn cớ cự tuyệt?”

Chưa từng có người đàn ông nào nói với cô như thế, mang theo sự bức thiết hỏi tới cùng!

Cô không biết trả lời như thế nào, có phần hoảng hốt.

Bỗng, cánh tay nhỏ bé di động, Nhạc Nhạc vô ý thức tựa vào ngực cô.

Cô ngẩn ngơ, tức khắc tỉnh táo lại, “Văn Hạo, vậy cũng được, mai em với anh cùng ăn tối.”

Cô quyết định nói thời gian và đia điểm hẹn với Công Tôn Diệp nói cho hắn, có lẽ đây là phương thức tốt nhất với ba người.

“Được rồi, mẹ tiếp tục kể chuyện nhé.” Cúp điện thoại, quả quyết tắt máy đi, cô lại mở cuốn truyện ra.

Đúng vậy, từ lâu cô đã hạ quyết tâm, cả đời này chỉ cần có Nhạc Nhạc là đủ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.