“Lau khô nước mắt đi, Hoan Hoan sắp về rồi.” Hắn đưa khăn tay cho cô, cô không nhận, chỉ dùng tay lau qua quýt khuôn mặt.
“Đừng động!” Hắn lại ngồi sang cạnh cô, tay đưa ra giữ đầu cô ngẩng lên, tay kia thì lấy khăn lau mặt cho cô.
“Bỏ ra!”
Cố Bảo Bảo cố sức giãy dụa, cánh tay đụng vào bàn vang lên những tiếng “bang bang” đưa tới những ánh mắt kỳ quái của khách bàn gần đó.
“Đừng làm rộn!” Hắn quát khẽ, một tay bắt lấy tay cô, chỉ có thể dùng hai tay giữ chặt cô trong ngực.
Hơi thở quen thuộc lan ra khắp người, Cố Bảo Bảo cơ hồ nghẹt thở, trái tim như dịu lại.
Năm năm, bao nhiêu đau lòng làm nửa đêm tỉnh mộng, bao nhiêu tưởng niệm khiến ruột gan đứt từng khúc, bao nhiêu sự cô độc cùng tịch mịch dày vò, dường như vào lúc này hoàn toàn hòa tan trong cái ôm ấm áp của hắn, lại không cách nào tự thoát khỏi.
“Anh Tư Viễn…”
Cô yêu hắn như thế, hận hắn mà cũng hận bản thân.
“Cố Bảo Bảo,” Hắn nói bên tai cô, “Còn nhớ câu hỏi cô từng hỏi tôi không? Cái câu hỏi mà bình thường cô hay hỏi tôi ấy.”
Câu hỏi…
Cô vẫn nhớ, vĩnh viễn đều nhớ, khi đó câu hỏi mà cô thích hỏi nhất là: Anh Tư Viễn, em yêu anh là sai sao?
“Bây giờ tôi đã có câu trả lời!”
Hắn đẩy cô ra, nhìn vào đôi mắt cô, “Đáp án của tôi chính là: Tôi không yêu cô thì có gì sai sao?”
Giống như là bị cái gì đó đánh trúng ngực, lại không có cảm giác đau, cô không hiểu sao mình còn có thể cười nói với hắn: “Đúng vậy, anh không sai.”
Người sai, là em.
“Cố Bảo Bảo, hãy để mọi chuyện đều kết thúc đi.”
“… Được! Để mọi chuyện đều kết thúc.”
Ra khỏi nhà hàng, Cố Bảo Bảo mất phương hướng, đầu óc mông lung, không biết mình ở đâu, cũng không biết mình có thể đi đâu.
Kéo cái chân còn chưa hết sưng, cô đi trên con đường lạnh lẽo không mục đích, khắp nơi đều là biển quảng cáo màu hồng, màu đỏ, màu tìm như nhắc mọi người sắp tới lễ tình nhân.
Nhưng lại không kể Cố Bảo Bảo
Tình yêu của cô đang dần biến mất.
Bỗng, một bóng dáng nhỏ bé ở tiệm châu báu hấp dẫn ánh mắt cô, đó là Hoan Hoan, bé đang đứng trên ghế trước quầy châu báu cùng Mục Tư Viễn nhìn người bán hàng giới thiệu nhẫn kim cương.
— nhẫn kim cương —
Cô dừng bước, lẳng lặng nhìn theo.
Nhìn hắn lấy ra hai chiếc nhẫn kim cương trong hộp, cười nói gì đó với Hoan Hoan, sau đó giao cho người bán hàng.
Không bao lâu, người bán hàng lại đóng gói thành một cái hộp nhỏ xinh xắn đưa lại cho hắn.
Nhìn bọn họ đi ra, Cố Bảo Bảo vội xoay lại núp sau cột đá một cửa hàng, chốc sau liền nghe được giọng Hoan Hoan, “Ba ơi, mua nhẫn để làm gì ạ?”
Mục Tư Viễn cười: “Hoan Hoan, chúng ta dùng nhẫn để đổi mẹ về, có được không?”
“Mẹ?” Hoan Hoan kéo căng lỗ tai, giả vờ kinh ngạc: “Chúng ta không phải vừa đổi cô ở nhà hàng kia về sao ạ?”
“Không phải! Chúng ta… Đổi dì Tâm Du làm mẹ có được không?”