Thiếu Gia Trời Ban, Ba Mẹ Mông Lung

Chương 23-24




Chương 23: Không ngờ lại gặp hắn

Đi theo Mục Tư Viễn vào hội trường, Cố Bảo Bảo mới biết rằng đây là một bữa tiệc sinh nhật.

Thế nhưng vòng vo nửa ngày cũng không gặp được nhân vật chính, ngược lại thấy không ít phóng viên.

“Anh, anh tới rồi.” Lại còn đung phải Mục Sơ Hàn.

“Anh nói anh có bạn gái, hóa ra là cô ta à.” Mục Sơ Hàn liếc cô một cái, trong mắt không chút che dấu toát ra sự chán ghét.

Cố Bảo Bảo cúi đầu không nói, thực sự không biết có thể nói cái gì.

Song, Mục Tư Viễn chợt ôm vai cô, nói với Mục Sơ Hàn: “Sao vậy, không được sao? Anh cảm thấy mang theo cô ấy cũng không có gì là mất mặt cả.”

Cố Bảo Bảo quả thực được sủng ái mà lo sợ, ngạc nhiên nhìn hắn, không tin được câu đó là từ miệng hắn thốt ra.

Qua nhiều năm như vậy, mặc dù bọn họ chưa từng cùng xuất hiện ở nơi công cộng, nhưng đều là cô tử triền lạn đả, chưa có lần nào là hắn cam tâm tình nguyện cả.

“Anh, sao anh…?” Mục Sơ Hàn hiển nhiên cũng giật mình không kém.

Mục Tư Viễn nhếch môi cười, “Anh cái gì mà anh? Hai người chắc là đã lâu không gặp rồi hả? Vừa lúc có thể tâm sự với nhau!”

Nói rồi, hắn đẩy Cố Bảo Bảo tới bên cạnh cô em, còn mình thì đi thẳng.

“Tôi với cô không có chuyện gì để nói cả!”

Mục Sơ Hàn trợn mắt nhìn cô, “Tôi nhắc lại lần cuối, đừng có đánh chủ ý gì với anh trai tôi, người phụ nữ trong lòng anh ấy chắc hẳn cô còn rõ hơn tôi!” Nói rồi hất đầu đi.

Cố Bảo Bảo buồn bã nhìn bóng lưng cô ấy, Sơ Hàn, từ ban đầu… Đã không thích cô.

“Bảo Bảo!” Trong lúc hoảng hốt, bất chợt có người gọi cô.

Cô nghi hoặc quay lại thì thấy một người đàn ông cao lớn, ăn bận cầu kì nhìn cô cười.

“Anh là…?” Hắn là ai vậy, sao lại dùng từ ngữ thân thiết như thế gọi cô.

“Bảo Bảo, em không nhận ra anh sao?”

Hắn tiến lên ôm vai cô, cao hứng nói: “Anh là Thân Văn Hạo đây, người ngồi cùng bàn lớp 189, giúp em làm đề tài số học, sau lại ra nước ngoài ấy…”

Thân Văn Hạo, đề tài số học… Trong đầu cô chợt hiện lên một bóng dáng lùn tịt mơ hồ, hoàn toàn không liên quan gì tới anh chàng đẹp trai cao to trước mặt này…

Nhưng nhìn kỹ lại thì, mặt mũi dường như có phần tương tự.

Người ta không phải nói con gái mười tám thay đổi sao? Hắn dường như là chín chín bảy mươi hai thay đổi thì phải!

“Bảo Bảo,” Sự xa lạ của cô cũng không ngăn cản sự nhiệt tình của hắn, “Em khỏe chưa? Hôm qua lúc ở bệnh viện ra ngoài mua thuốc lá quay về đã không thấy em rồi. Ạnh còn đang nghĩ phải làm sao để tìm em đấy, không ngờ lại gặp em ở đây!”

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, “Hôm qua người đụng em đấy… Là anh?”

Thân Văn Hạo giơ tay kêu oan, “Hôm qua người vượt đèn đỏ là em nhé, nếu không phải anh nhanh mắt thì thật sự đã đụng phải em rồi!”

Nhìn dáng điệu tức cười của hắn, cảm giác quen thuộc liền quay về, Cố Bảo Bảo không chút nghi ngờ thân phận hắn, vẫn còn nhớ hồi cấp hai hắn thích để hai tay lên đầu giả vờ làm con thỏ rồi ra quậy cô.

Trong lúc nói chuyện, bản nhạc liền vang lên, trên sàn nhảy giữa hoa viên lấp lánh những ánh đèn rực rỡ.

Thân Văn Hạo giơ tay ra với cô: “Bảo Bảo, mời em nhảy một điệu nhé!”

Chương 24: Trong tình yêu luôn có những chuyện ngoài dự tính.

Cố Bảo Bảo có hơi băn khoăn nhìn sang Mục Tư Viễn, lại thấy hắn đang nói chuyện với mấy người khác.

Thân Văn Hạo nhún vai: “Nhảy một bản thôi chắc cũng không cần sự tán thành của bạn trai chứ hả!”

“Không,” Cố Bảo Bảo khẩn trương lắc đầu, “Em chỉ… Làm việc cho anh ta, dù sao vẫn phải chú ý tới ông chủ…”

Cô không nói nữa khi chợt nhìn vào dôi mắt hiểu rõ của Thân Văn Hạo.

Đúng vậy, cô việc gì phải chối bỏ, tình cảm của cô với Mục Tư Viễn, người qua đường đều biết.

Cô chỉ là, chỉ là tự nói với mình thôi: “Em… Em đã sớm kết thúc với anh ta rồi.”

Hoặc có lẽ là chưa bao giờ bắt đầu.

Thân Văn Hạo kéo tay cô, thuận thế ôm lấy eo cô ra sàn nhảy: “Đã như vậy thì để mình vui vẻ một chút đi!”

Nói rồi hắn chợt nâng cao tay cô lên, tay kia khoác lên eo cô, cô liền bị đẩy ra ngoài, theo động tác hắn cùng điệu nhạc xoay tròn mấy vòng.

Cố Bảo Bảo đã lâu chưa nhảy như thế, giày cao gót cứ như bị trật trẹo, cô tưởng là mình sẽ đứng không vững nhưng lại rơi vào lòng hắn.

“Bảo Bảo,” Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự ấm áp vui vẻ: “Vũ kỹ của em còn không bằng cả hồi cấp hai nữa! Tới đây nào, tìm Cố Bảo Bảo trước kia về!”

Tim cô run lên.

Đã bao lâu rồi không có ai nói như thế với cô? Đã bao lâu rồi tâm tình của cô không nhẹ nhõm như lúc này?

“Được thôi! Anh xem đây.” Nụ cười cô phát ra từ nội tâm, rốt cuộc không băng khoăn gì nữa, theo sát bước nhảy của hắn.

Khoảng thời gian cho một điệu nhảy để cô tìm về một chút, chút xíu thôi bản thân mình đi.

*********

Mục Tư Viễn lạnh lùng nhìn từng đôi nam nữ đang phối hợp với nhau trong sàn nhảy, đôi mắt thâm thúy không ngừng lóe lên, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Thân Văn Hạo!” Bất chợt, Mục Sơ Hàn chạy đến bên cạnh hắn, nhìn sàn nhảy hung hăng giậm chân.

Mục Tư Viễn liếc cô em gái: “Anh ta đi với em?”

Khóe mắt Mục Sơ Hàn thoáng qua chút ngượng ngùng, tiếp theo cả giận nói: “Anh ấy tới cùng em, em tìm anh ấy nửa buổi, anh ấy lại đang khiêu vũ với Cố Bảo Bảo!”

Cô nắm tóc, thấp giọng kêu rên: “Chẳng lẽ Cố Bảo Bảo lại vừa ý anh ấy sao hả!”

Mục Tư Viễn nhíu mày, lại nghe cô nói tiếp: “Anh, người kia là một trong mười người Hoa kiệt xuất nhất ở Pháp, bối cảnh không hề kém chút nào so với anh đâu, Cố Bảo Bảo nhất định là thấy…”

Còn chưa nói xong đã thấy bóng anh trai đi vào sàn nhảy. Cô sững sờ, cũng vội vàng đuổi theo.

*********

Cố Bảo Bảo không biết mình bị đổi bạn nhảy khi nào, khi cô ngẩng đầu lên, hào hứng hỏi: “Thân Văn Hạo, thế nào!”

Lại không nhận được câu trả lời.

Cô kỳ quái nhìn kỹ lại, hận không thể cắt đứt lưỡi mình, người đang nhảy với cô sao thế nào lại biến thành… Hắn? !

Thân Văn Hạo đâu rồi?

Cô quay đầu tìm kiếm, bàn tay hắn lại giữ chặt mặt cô, “Cố Bảo Bảo, cô quên hôm nay cô chính là bạn nhảy của tôi đó!”

“Tôi…”

Chưa kịp phát âm hoàn chỉnh, hắn bỗng cúi xuống cướp lấy đôi môi cô thật đau…

Suy nghĩ của Cố Bảo Bảo trở nên trống rỗng, cô không cảm giác được nụ hôn của hắn, cô chỉ cảm thấy từng ánh đèn huỳnh quang đâm vào mắt làm đau cô…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.