Chương 21: Nụ hôn bị cắt ngang
Cố Bảo Bảo sửng sốt, hắn nói vậy, lẽ nào là bởi hắn từng nhớ tới?
“Bảo Bảo,” Hắn lên tiếng, giọng đã trở nên khàn khàn, ý nghĩa ẩn dụ làm cả người cô run lên.
Bỗng nhiên hắn đưa tay ra ôm lấy eo cô, lồng ngực áp sát vào cơ thể mềm mại, nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Anh có thể hôn em một lần được không?”
Hắn… Hắn có thể không? Tư duy Cố Bảo Bảo như ngừng lại, chỉ còn một bản năng mách bảo — đó là lại gần hắn. Để hắn tới gần cô, để hắn tiếp nhận cô đã từng là mục tiêu duy nhất trong hai mươi năm cộng thêm năm tháng của cô.
Hắn vì sao không thể…?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dùng hành động để trả lời nhưng vì vậy mà không biết được sự trào phúng cùng với âm lãnh hiện lên trên môi hắn.
Cô một lòng đợi nụ hôn của hắn, nhưng lại nhận được một tiếng thét chói tai: “Hai người… Đang làm gì!”
Cơ thể bị tách ra, Cố Bảo Bảo hoảng sợ ngoảnh lại, không biết em gái Mục Sơ Hàn của hắn đứng đó từ bao giờ.
“Cố Bảo Bảo, tôi biết ngay là cô!” Cô ta vọt tới trước mặt Cố Bảo Bảo, lớn tiếng nói: “Xem ra tôi đoán không sai, mục đích cô trở về đâu chỉ vì Hoan Hoan, cô có phải còn muốn làm phu nhân tổng giám đốc?”
“Tôi… Sơ Hàn, cô hiểu lầm rồi.” Cô vội vã giải thích.
“Hiểu lầm cô?” Mục Sơ Hàn hừ lạnh, “Tôi hiểu lầm tất cả mọi người cũng sẽ không hiểu lầm cô! Tôi cảnh cáo cô, mặc kệ cô muốn làm gì, cô đừng hi vọng dựa vào Hoan Hoan quấn quýt lấy anh tôi!”
Lời cô ta làm Cố Bảo Bảo khó chịu nổi, không nhịn được nhìn sang Mục Tư Viễn mới thấy bên cạnh không còn bóng người.
Cô có phần sợ hãi, lo lắng quay ra chỉ thấy hắn đang vào nhà trong, thuận tiện khép cửa lại, dường như…
Mọi chuyện xảy ra đều không liên quan tới hắn.
Vậy thì vừa rồi là sao? Chỉ là ảo giác của cô thôi ư?
“Cô còn nhìn cái gì?” Mục Sơ Hàn thô lỗ kéo cô lại, đẩy cô ra cửa, “Cố Bảo Bảo, tôi xin cô có chút tự giác mình là phụ nữ có được hay không? Trên đời này có rất nhiều đàn ông, đừng có chỉ bám dính lấy một người như thế, đã không chiếm được lòng của đàn ông thì thôi, ngược lại càng làm người ta cảm thấy mình rất ti tiện đó!”
Ti tiện! Sắc mặt Cố Bảo Bảo liền trắng bệch.
Mục Sơ Hàn dường như cũng cảm thấy mình dùng từ không thỏa đáng, đang muốn nói cái gì thì Cố Bảo Bảo đã vội vàng bỏ đi rồi.
Đi thì đi! Mục Sơ Hàn nhún nhún vai, đi thì càng tốt.
Cô đóng cửa lại thì Mục Tư Viễn đã thay xong quần áo đi ra, “Anh, anh đây là ý gì?”
Cô lên tiếng hỏi trước, “Anh không phải rất phiền cô ta sao? Sao anh còn cho cô ta cơ hội quấn lấy mình chứ?”
Mục Tư Viễn không có trả lời, trong đầu hắn đầu là hình ảnh tối hôm qua — dưới ánh đèn đường mơ hồ, cô ôm con, chồng cô ôm cô, hôn cô —
“Shit!”
Hắn đấm mạnh xuống bàn làm việc, cô ấy không phải đã nói vô số lần là đời này chỉ yêu hắn thôi sao?
Xem ra phụ nữ đều nói dối, hắn có nên vui mừng vì trước kia mình chưa từng tin tưởng hay không? !
Chương 22: Làm bạn nhảy của tôi
“Chuyện của anh không cần em quan tâm!” Hắn liếc nhìn em gái.
Mục Sơ Hàn kéo tay hắn không buông: “Mặc kệ anh có cho hay không, nói cho em biết bạn gái dự tiệc với anh hôm nay là ai?”
Trịnh Tâm Du buổi chiều bay đi Pháp công tác, không thể là cô ấy được rồi.
Mục Tư Viễn không đáp, cô cuống lên, cứng rắn nói: “Anh, anh không thể lại mang nữ minh tinh nào đó đi được, anh càng như vậy thì càng không theo đuổi được Tâm Du! Cô ấy từ trước tới nay đều không có hứng thú với đàn ông hay lăng nhăng, anh có biết không?”
“Em…” Mục Tư Viễn chợt thốt lên, mắt sáng lên nhìn cô: “Em quan tâm chuyện anh với Tâm Du vậy có phải là có mục đích gì hay không?”
Sắc mặt của Mục Sơ Hàn thoáng cái mất tự nhiên, “Em có thể có mục đích gì chứ, còn không phải, còn không phải cho anh sớm cưới được Tâm Du để thỏa lòng ước nguyện hay sao!”
Lời tuy là vậy, sau khi nói xong cô lại nhanh chóng chuồn mất.
Hắn cười lạnh lùng, đi vào phòng trong lấy một cái váy ra rồi cũng rời khỏi phòng làm việc.
Hắn không dùng thang máy mà đi thang bộ, bước nhẹ xuống mấy bậc liền nghe được tiếng khóc mơ hồ.
Tiếp tục bước xuống nữa, quả nhiên thấy được bóng dáng kia đang co rúc ở một góc, vùi đầu trong cánh tay, đôi vai run rẩy, từng hình ảnh như đâm vào tim hắn.
Mục Tư Viễn cau mày, bỏ đi sự khác thường trong lòng, đi tới bên cạnh cô: “Sao thế, tiếc hận cho nụ hôn vừa nãy bị cắt ngang của chúng ta sao?”
Nghe tiếng, tiếng khóc liền ngưng lại, Cố Bảo Bảo ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô đầy bụng nghi ngờ, nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
“Thay cái này đi!” Bỗng hắn đưa cho cô một cái váy kín đáo.
Đây là một bộ dạ phục, màu và kiểu dáng đều tương xứng với bộ đang mặc trên người hắn, “Vì sao?” Cô kỳ quái hỏi.
Mục Tư Viễn cười, “Cô là thư kí của tôi, chẳng lẽ không nên đi cùng tôi tham dự tiệc hay sao?”
— Tham dự dạ tiệc – Cố Bảo Bảo lấy lại tinh thần, đưa cái váy lại cho hắn: “Tổng giám đốc, tôi… Tôi không thể đi.”
“A?” Lý do?
“Tôi phải…” Cô vội vàng lau khô nước mắt, “Tôi phải đi đón con.”
Đáng chết cô vậy mà lại quên mất, còn ngồi yên ở đây lâu như vậy! Nếu Nhạc Nhạc lại mất tích thì làm sao giờ.
“Cố Bảo Bảo!” Mục Tư Viễn kéo tay cô, cường ngạnh ra lệnh: “Đây là công việc! Về phần con cô thì bảo chồng cô đi đón đi.”
Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, cô sao có thể quên đây.
Nếu bây giờ cô nói không thể, chẳng phải là lộ tẩy hết lời nói dối hay sao?
“A, đúng vậy… Đúng,” Cô mau chóng lấy điện thoại, xoay sang gọi cho Công Tôn Diệp.
Nghe giọng cô nhỏ nhẹ truyền tới cách đó không xa, trong đó còn mang theo ý tứ cầu xin, Mục Tư Viễn liền cười lạnh.
Trò chơi càng ngày càng hay, không phải sao?