Chương 19: Chờ
“Xin chào, tôi là… Cố Bảo Bảo, hôm nay tới báo danh.” Đứng trước cửa phòng làm việc thư kí, Cố Bảo Bảo cẩn thận chào hỏi.
Cô không biết là Mục Tư Viễn đã giao phó gì cho chủ nhiệm thư kí chưa.
Nghe tiếng, chủ nhiệm thư ký ngẩng đầu lên, quan sát cô một lượt, trong mắt toát ra sự nghi hoặc và coi thường với dáng vẻ quê mùa của cô: “Cố Bảo Bảo?”
Trong lòng cô trầm xuống, lẽ nào Mục Tư Viễn còn chưa có giao phó cho phòng thư ký?
Quả nhiên, chủ nhiệm thư ký lắc đầu: “Tôi không có nhận được chỉ thị gì của tổng giám đốc cả.”
Có lẽ là tối hôm qua hắn đã quyết định quá vội vã nên còn chưa kịp chỉ thị đi.
“Không sao, vậy tôi chờ tổng giám đốc cũng được.” Cô lui ra ngoài, đi tới chờ ở cửa thang máy.
Thang máy đóng lại mấy lần, năm thư kí của hắn đều đến đông đủ, hắn lại chậm chạp chưa có xuất hiện.
“Cái cô kia là ai vậy?” Chợt, bên trong phòng thư ký truyền đến tiếng nghị luận, âm lượng không nhỏ, dường như cố ý để cô nghe thấy.
“Không biết. Nói là tới báo danh.”
“Báo danh?” Từng tiếng cười kinh ngạc vang lên, “Cô xem quần áo cô ta kìa, có phải là của bà ngoại cô ta không vậy? Lẽ nào khẩu vị của tổng giám đốc lại thay đổi?”
Tiếng cười không chút kiêng kị như đâm vào lòng cô, Cố Bảo Bảo cảm thấy vừa không chịu nổi lại vừa quen thuộc.
Năm năm trước, cô không phải cũng ngồi trong phòng thư kí, mặc ý chế giễu từng thư kí mới tới hay sao?
Cô cho rằng những người bị cô chế giễu kia sẽ không còn tự tin, sẽ không còn vọng tưởng nhúng chàm anh Tư Viễn của cô nữa.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó thật sự rất ấu trĩ!
“Đinh…”
Thang máy lại mở ra, cô ngẩng lên, rốt cuộc thấy được bóng dáng quen thuộc, nhưng hắn chỉ cúi đầu thảo luận công việc, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cô.
“Mục… Tổng giám đốc…”
Cô muốn đuổi theo, lại bị chủ nhiệm thư ký ngăn lại, “Không thấy tổng giám đốc đang bàn công việc hay sao?” Lúc nói thì Mục Tư Viễn đã vào phòng làm việc rồi.
“Tổng giám đốc với quản lí bộ môn họp, cô chờ đi.” Chủ nhiệm thư ký nói bổ sung.
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Xin hỏi, tổng giám đốc thật sự không có sắp xếp công việc của tôi sao?”
“Ai biết được?” Chủ nhiệm thư ký khoanh tay, “Có lẽ là vậy, nhưng tổng giám đốc có thể quên.”
“Vậy tôi… Có thể gặp tổng giám đốc được không?”
Chủ nhiệm thư ký liếc cái ghế trong góc, “Chờ đi!”
Chờ?!
Cô yên lặng ngồi trên ghế, khó lắm mới thấy mấy vị quản lí kia đi ra, cô còn chưa kịp đứng dậy lại thấy có người vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy cũng tới 4h30 chiều.
Cố Bảo Bảo vừa khát vừa đói, mỗi người ra vào thang máy đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, nhưng không ai để ý tới cô, cô giống như là một chú cún bị lưu lạc.
Gần tới năm giờ, cô không thể chờ thêm nữa, vịn ghế đứng lên chuẩn bị đi tới trường đón Nhạc Nhạc.
“Cố tiểu thư!” Song, lúc này chủ nhiệm thư ký bỗng nhiên đi tới trước mặt cô: “Tổng giám đốc giờ có thời gian gặp cô.”
Chương 20: Cô không nên xa lạ như thế.
“Tôi…” Cố Bảo Bảo trong lòng cấp bách, “Có thể… Để ngày mai quay lại rồi gặp tổng giám đốc…”
“Hử?” Đôi mi thanh tú của chủ nhiệm thư ký nhướng lên, cứ như là nghe được chuyện đêm khuya vậy.
“Tôi… Xin lỗi,” Cô ý thức được mình không có lựa chọn, vội vã đi qua chủ nhiệm thư kí vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Tư… Tổng giám đốc!”
Cô vào phòng nhưng lại không thấy Mục Tư Viễn, “Tổng giám đốc?” Cô lên giọng.
“Khách…” Cửa phòng nghỉ ngơi bị kéo ra, Mục Tư Viễn xuất hiện với chiếc khăn tắm quấn quanh hông.
Cố Bảo Bảo sửng sốt, vội vàng cúi đầu, “Tổng giám đốc, xin hỏi… Xin hỏi anh sắp xếp cho tôi công việc gì?”
Không có câu trả lời, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tới gần, sau đó là một đôi dép lê đập vào mắt.
Cô biết trong phòng làm việc này có một phòng nghỉ ngơi, cô chỉ không hiểu vì sao hắn lại bảo thư kí gọi cô vào còn mình thì đi tắm?
“Tổng giám đốc,” Cô cúi đầu lui lại, “Nếu anh đã… Đã hết giờ làm việc, tôi… Tôi có thể để mai quay lại.”
Nói rồi cô lui thêm mấy bước nữa, chuẩn bị bỏ đi.
“Cố Bảo Bảo!”
Giọng hắn như một cây đinh ghim cô lại tại chỗ, hương thơm sau khi tắm quanh quẩn bên mũi, mang theo hơi thở nam tính chỉ thuộc về hắn.
Hai gò má cô đỏ ửng cả lên.
“Cô có thể xa lạ vậy sao?” Hắn nói tiếp, từng cỗ nhiệt khí phả vào tóc cô, “Nếu tôi nhớ không lầm, ở trong kia có một bồn tắm cỡ lớn, dường như cô với tôi đã từng sử dụng qua!”
Cô kinh ngạc, không biết vì sao hắn lại nói tới cái này.
Trong lúc hoảng hốt, hắn chợt giữ cằm cô, “Ngẩng đầu lên, nhìn tôi!”
Cô không chút phản kháng, bị tay hắn nâng lên.
Đôi mắt thâm thúy, mái tóc ướt lộn xộn, đường nét anh tuấn độc nhất vô nhị, cơ thể cao to tráng kiện đều là dụ hoặc trí mạng đối với bất kì cô gái nào.
Những chuyện cũ đã cố quên, những nụ hôn nóng bỏng, những cái ôm cùng sự kiều diễm lúc ban đêm đều dâng trào trong lòng…
Cố Bảo Bảo cực lực giữ cho mình không run rẩy, nhưng không ngăn được sự khô khốc trong họng.
“Cô cũng nhớ tới sao?” Khóe môi hắn lóe lên nụ cười, cảm thấy hài lòng. “Cố Bảo Bảo, tôi đã nói, cô sẽ không dễ dàng quên hết mọi chuyện như vậy, có lẽ, đêm nào cô cũng sẽ nhớ tới!”
Cho dù cô đã ngủ bên cạnh một người khác.
Trong lúc nói, khuôn mặt ánh tuấn kề sát mặt cô, ánh mắt hắn dừng trên đôi môi đỏ tươi ấy dường như muốn nhìn thấu nó.
“Anh… Anh định làm gì?” Cô khó khăn hít thở.
“Tôi…?”
Hắn cười, ánh mắt lại toát ra sự lạnh lùng, ngón tay đè lên môi cô, “Tôi đang nghĩ, dường như tôi đã quên cặp môi này có tư vị gì rồi?”