Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 810




Edit: Tiểu Mãn

Beta: Tiểu Mãn + Gấu

Gương mặt của Manh Tiểu Nam nhanh chóng đỏ lên, cô rất ít khi đỏ mặt như vậy, nhưng bây giờ là vì đang xấu hổ, gãi đầu nói: "Ông cũng biết là con đang giả vờ ngủ sao?"

"Ông nhìn vào thấy con vừa đi vào đã liền nằm xuống, nếu không phải là người ngu ngốc chắc chắn sẽ biết ngay?" Tiêu lão thái gia nói xong, quay đầu nhìn về phía Lăng lão thái gia nói: "Lão bằng hữu, ông trái lại sắp xếp mọi thứ rồi, là từ lúc nào ông biết tôi sẽ làm việc này rồi hả?"

Lúc này Lăng lão thái gia mới đặt chén trà xuống, trên mặt nở một nụ cười, chậm rãi nói: "Từ lúc nào... Vấn đề này ngược lại đã làm khó tôi. Là từ lúc nào sao? Đúng rồi, lúc nhìn tiểu nha đầu này đang nằm ở bên cạnh ông thì đã có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng của ông rồi. Nói tóm lại, lòng dạ của con gái nhà họ Hứa kia cũng không tính là quá xấu xa, chỉ là tính khí quả thực có chút không tốt, về sau nếu được gả vào nhà họ Tiêu thì không chừng nơi này sẽ có cảnh tượng náo nhiệt. Bất quá nói đi thì nói lại, ông đây là muốn để cho tiểu nha đầu này cùng Minh Lạc đính hôn sao?"

Tiêu Minh Lạc và Manh Tiểu Nam cùng lúc sửng sốt, tầm mắt đồng loạt nhìn về phía Tiêu lão thái gia.

An Sơ Hạ cũng vội vàng nhìn về phía Tiêu lão thái gia, thật ra nếu Giang Nam có thể cùng Tiêu Minh Lạc đính hôn thì quả thực là tốt quá. Sau này Giang Nam cũng không cần bị người ta nói là kẻ thứ ba, thời gian cùng ở một chỗ với Tiêu Minh Lạc cũng sẽ không còn có gánh nặng rồi. Quan trọng hơn là... Tiêu Minh Lạc có thể trở về nhà họ Tiêu, toàn bộ đều có thể trở về quỹ đạo trước đây.

"Không." Âm thanh cự tuyệt của Tiêu lão thái gia đột ngột vang lên, ông nói với Tiêu Minh Lạc: "Mới vừa hủy bỏ hôn ước ở nhà họ Hứa giờ lại liền đính hôn, chuyện này mà truyền ra thì còn thể thống gì nữa? Còn nữa, Lão thái bà còn chưa tỉnh lại, chuyện này cũng cần phải hỏi ý kiến của bà ấy."

Mặc dù là nói không thể đính hôn nhưng trong lời này đã ám chỉ sẽ tiếp tục làm rõ rồi.

Tiêu lão thái gia đã thừa nhận Giang Nam!

Tiêu Minh Lạc vội vàng đi lên phía trước, trực tiếp quỳ xuống trước giường bệnh của Tiêu lão thái gia, viền mắt cũng dần dần phiếm hồng: "Cảm ơn ông, ông nội!"

Nhìn thấy Tiêu Minh Lạc quỳ xuống, Manh Tiểu Nam cũng lập tức vén chăn lên.

Vậy mà An Sơ Hạ đã nhanh chóng đè tay lên vai chặn cô ta lại, nhíu mày hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Quỳ xuống á." Manh Tiểu Nam vẻ mặt tự nhiên nói. Tiêu Minh Lạc đã quỳ xuống thì đương nhiên cô cũng phải quỳ xuống.

"Cậu coi như xong đi, tớ tin tưởng Tiêu lão thái gia cực kỳ biết ơn cậu." An Sơ Hạ nhìn cô khẽ gật đầu, có ý thăm dò thử nhìn về phía Tiêu Lã lão thái gia.

Tiêu lão thái gia có ý chọc tức mà gật gật đầu: "Ừ. Nha đầu này cứ việc nằm ở đó đi, đầu gối đã có nhiểu nứt nẻ như vậy lại còn muốn quỳ hả? Minh Lạc, con cũng đứng lên đi, tính tình của ông như thế nào con cũng biết, ông đã quyết định thì từ trước đến nay việc ông quyết định sẽ không có bât kì ai phản đối, con không có gì phải cám ơn ta. Nhưng mà con phải biết rằng, con vĩnh viễn có lỗi đối với Niệm Niệm. Mặc dù ông cho con nhà họ Hứa mảnh đất khu Tây Lâm kia nhưng cuối cùng thì chúng ta vẫn còn thất lễ, sau này ở trường học con nên giúp đỡ Niệm Niệm nhiều hơn."

"Con biết rõ." Tiêu Minh Lạc đứng lên, gật đầu với Tiêu lão thái gia một cái, quay đầu nhìn Manh Tiểu Nam mà nói: "Con sẽ cùng Giang Nam, chăm sóc cô ấy thật tốt."

"Con nói như vậy ông an tâm rồi. Thất Lục à, con dẫn An tiểu thư về đi, trời đã không còn sớm, thức ăn ở bệnh viện rất kém nên ông cũng không thể mời các con ở lại ăn cơm." Tiêu lão thái gia nói xong, lấy di động ra điện thoại bấm một dãy số rồi gọi đi: "Cậu tới đưa Thất Lục và An tiểu thư ra ngoài một chút, đừng làm cho các phóng viên tiếp tục làm họ bị thương."

An Sơ Hạ đứng lên, vỗ nhẹ vai của Manh Tiểu Nam rồi dặn dò: "Cậu nằm nghỉ cho tốt, mấy ngày nay đừng có chạy lung tung, chuyện nằm viện tớ sẽ trước giúp cậu che giấu. Tránh cho miệng vết thương không được đụng nước."

"Tớ biết rồi..." Manh Tiểu Nam mỉm cười, làm ra một bộ ghét bỏ bộ dạng: "Cậu thật giống mẹ tới dài dòng, được rồi cậu đi nhanh đi, trước bệnh viện rất khó tìm xe, nhớ gọi điện thoại trước để Hàn quản gia tới đón cậu, bất quá có Thất Lục thiếu gia ở đây thì tớ cũng không cần lo lắng vớ vẩn nữa. Đúng rồi, ngày mai lúc cậu đến thăm tớ nhớ mang theo chút đồ cho tớ chơi đùa nếu không tớ sẽ không nhịn được mà chạy loạn."

An Sơ Hạ không thể từ chối mà gật đầu: "Cậu là nghịch ngợm nhất."

Nhưng mà Manh Tiểu Nam không có nói muốn cô mang thứ gì đến cho cậu ấy chơi đùa, Hàn Thất Lục đã tiến đến gần, nhàn nhạt mà nói một câu: "Đi thôi."

An Sơ Hạ đứng lên, cùng Tiêu lão thái gia và Lăng lão thái gia rối rít chào tạm biệt, đến Tiêu Minh Lạc thì tiễn bọn họ đến cửa lớn cửa bệnh viện mới quay về. Giờ phút này người nhà họ Lăng điều sang đây, Hàn quản gia xe cũng đã chờ ở cửa, trên đường được người đến hộ tống về cũng là coi là suôn sẻ.

Trở lại nhà họ Hàn, cơm chiều đã chuẩn bị xong, Khương Viên Viên vận tự "Biệt lập" trong phòng làm việc của mình, mãi cho đến hai người bọn họ ăn cơm tối còn không có đi ra ngoài.

Ăn xong một miếng cơm cuối cùng, An Sơ Hạ đột nhiên nhớ tới giao hẹn với Hàn Thất Lục, liền hỏi: "Đúng rồi, hôm nay anh muốn dẫn em đi đâu?"

Dường như mới nhớ tới chuyện này, Hàn Thất Lục đem ly nước trái cây để xuống, trực tiếp đứng lên: "Đi."

"Đi đâu?" An Sơ Hạ nghi ngờ hỏi: "Anh không phải là muốn ngay lúc này mà dẫn em đi chứ?"

Một cái búng tay vang lên: "Bingo! Đã đoán đúng! Đi thôi."

An Sơ Hạ do dự mà đứng lên, nhìn xuyên qua tấm thủy tinh thì thấy trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, hiện tại đi chơi thì có phải là có phần quá muộn hay không?

Dường như là nhìn thấu được lòng cô đang nghĩ gì, Hàn Thất Lục trực tiếp đi tới kéo tay cô qua nói: "Trễ một chút vui chơi mới thú vị, vốn là muốn dẫn em đi ăn ở bên ngoài, sau đó lại đi chơi, bây giờ vừa đúng lúc, đừng có ngu ngốc mà đứng đó, đi."

An Sơ Hạ đành phải bước đi để bắt kịp được Hàn Thất Lục.

Gọi điện thoại bảo tài xế lái xe tới cửa, vừa lúc nhìn thấy Lưu Đông Vũ và Hàn quản gia cùng nhau đi tản bộ, lần trước hai người này dường như thay đổi sau sự kiện đó, cảm tình liền dần dần tốt hơn. Nhìn thấy bọn họ, Hàn quản gia trên mặt lập tức biểu hiện sự cung kính, đi lên phía trước hỏi: "Thiếu phu nhân, thiếu gia, hai người còn muốn đi đến bệnh viện sao?"

"Không phải, là đi chơi." An Sơ Hạ vội vàng trả lời: "Chúng cháu sẽ tự lái xe đi, Hàn quản gia ông cứ tiếp tục chăm sóc Đông Vũ đi."

"Tôi cần người chăm sóc sao?" Lưu Đông Vũ biểu tình có chút cứng đờ, đưa tay lên gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, nhưng sự hạnh phúc trong mắt cậu như thế nào cũng không thể che dấu được.

Có lẽ giữa hai người bọn họ, đã sớm nên hòa thuận như thế này.

Lên xe, An Sơ Hạ vẫn lại là nhịn không mà được hỏi: "Anh rốt cuộc muốn dẫn em đi đâu? Anh không nói, em sợ anh bán em đi đâu cũng không biết được mà lại vẫn vui tươi hớn hở mà giúp anh đến tiền."

"Bán em có thể được bao nhiêu tệ?" Hàn Thất Lục giả vở tỏ ra ghét bỏ nói: "Thắt chặt giây an toàn, xuất phát!"

Xe lập tức giống như là cung tên bay ra rời khỏi cửa lớn nhà họ Hàn.

Khoảng hơn nửa giờ, An Sơ Hạ bị một bàn tay lung lay làm cho tỉnh, cô xoa nhẹ đôi mắt lim dim buồn ngủ, mê mang hỏi: "Đã tới chưa?"

"Đến chỗ." Hàn Thất Lục đưa tay cởi giây an toàn ra thay cô, tức giận nói: "Sau này chắc anh cũng không dám để cho em ngồi xe người khác đi đâu, dễ dàng như vậy liền ngủ mất, thật đúng là bị người khác bán cũng không biết. Xuống xe!"

An Sơ Hạ nghe xong có chút không vui, lập tức cũng quên nhìn chung quanh liền xuống xe, lúc này cô mới nhận ra, nơi Hàn Thất Lục muốn dẫn cô tới, thực ra là một quán rượu. Nhưng không phải Atlantis, mà chỉ là một quán bar cực kỳ bình thường mà thôi, ít nhất nhìn từ vẻ bên ngoài là như vậy.

"Hàn Thất Lục dẫm em tới chỗ như thế này làm gì?" An Sơ Hạ có chút chống đối mà lầm bầm, nếu như là Atlantis thì không tồi, nơi đó tuy nhiên cũng là quán bar nhưng đều là các nhân vật nổi tiếng, không phải giàu sang, mấy kẻ hay gây sự lộn xộn thì dù sao cũng không nhiều, thế nhưng trong...

Mấy tên côn đồ thấp kém mình đầy hình xăm đang hút thuốc đi vào, mang đến một trận sặc mũi. Có mấy người dùng loại ánh mắt khiến người bên cạnh cực kỳ không thoải mái nhìn cô một cái.

Nơi này, cô cũng không quá thích, cô tình nguyện đi thư viện, ngồi xuống xem sách cũng được.

Hàn Thất Lục ở phía xa ngừng xe xong lúc này mới đi tới, đưa tay khoát lên trên vai cô nói: "Có phải cảm thấy kì quái khi anh không dẫn em đi Atlantis, mà là tới nơi này không?"

"Không biết." An Sơ Hạ thành thực lắc đầu, tuy nhiên chưa đi vào nhưng là cô dám chắc chắn bên trong hoàn toàn không tốt hơn Atlantis.

Hàn Thất Lục nheo mắt lại, như là rơi vào hồi ức trước kia: "Bởi vì những chỗ này, sẽ không ai biết em là ai, tất cả mỗi người đều bận rộn chính chuyện của mình, sẽ không ai có thời gian tới khen tặng em. Anh vì chuyện của bọn người Minh Lạc mà cực kì cao hứng, nên liền tới nơi này vui vẻ một tí, đi, có anh ở đây, không cần sợ."

"Có anh ở đây, không cần sợ."

Có một câu như vậy nói, cô còn có gì mà không dám đi vào? Nội tâm của cô đột nhiên liền bình tĩnh trở lại, muốn đi vào vì sự bất an lúc nãy đã biến mất, đối với nơi này cũng không còn chống đối như vừa rồi. Trong Atlantis, dường như không có một người nào không biết Hàn Thất Lục, thế nhưng trong nơi này lại không ai biết anh.

Cũng khó trách anh sẽ tới nơi này buông thả, tới một người cũng không biết anh là người từ đâu đến.

Quán bar này tên là "Đêm dài", trước mắt đều là không gian u tối kéo dài qua lại, đèn trong lối đi không biết có hay không cố ý thiết kế như vậy, khoảng cách nơi này rất xa mới có một cái, mà độ chiếu sáng cũng không cao. Tựa hồ chính là đang bởi vì nơi này, lối đi sâu thẳm lại có không ít bạn tình ở trong này, lặng lẽ nói thậm chí còn hôn môi trắng trợn, An Sơ Hạ xấu hổ nhìn xem, chỉ chăm chú mà lôi kéo góc áo Hàn Thất Lục, cúi đầu đi về phía trước.

Bên trong âm thanh nhạc sàn xập xình càng ngày càng vang, rốt cục đã đi đến, đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là quần áo nằm đó, cùng tủ thay quần áo ở câu lạc bộ bóng rổ thật là có chút giống nhau, chỉ là ngăn tủ hình vuông nhỏ hơn, mà những ngăn tủ này đều đã bị gỉ sét. Kiểu dáng đúng là loại ngăn tủ tồn trữ, so với trong siêu thị không khác biệt lắm.

Hàn Thất Lục đi qua động tác thành thạo mà ấn xuống khóa kế tiếp, một cái cửa ô vuông nhỏ tự động bắn ra, anh trực tiếp cởi áo khoác trên người còn quay sang cô nói: "Đây là nơi cất giữ áo khoác, đợi lát nữa lấy được cái chìa khóa, đừng ném, nếu không sẽ không lấy được."

"Ừ." An Sơ Hạ gật đầu rồi cởi áo khoác cởi xuống, để chiếc váy màu trắng bên trong hiện ra.

Chiếc váy ngắn ở trong này ngược lại rất thích hợp, cất kỹ áo khoác xong, cô cầm cái chìa khóa đưa tới cho Hàn Thất Lục, theo anh đi tới một cánh cửa vừa dày vừa nặng khác, cửa được mở ra, bên trong tiếng nhạc sàn xấp xình lập tức như nước lũ rót vào màng nhĩ. Cô thậm chí cảm giác mình sắp bị điếc rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.