Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 766




chín giờ sáng mai phải đến trường học, nhưng trái lại cô không hề lo lắng ngày mai sẽ không dậy nổi.

Hàn Thất Lục tới cùng nói dối cô cái gì? "Đáp ứng" cái kia, ngọn nguồn là đáp ứng Tố Viện cái gì? Chiếc hộp trong tay Tố Viện đựng gì bên trong?

Vì vấn để này làm sao cô có thể ngủ, lúc này tỉnh táo cũng là điều bình thường.

"Không được!" An Sơ Hạ từ trên giường ngồi dậy, đêm đã dần khuya, tiếng côn trùng kêu vang lên không ngừng nghỉ.

Cô từ trên giường tiếp đất, xỏ chân vào giày của mình.

Không sai! cô âm thầm suy tính muốn đi xem hai người bọn họ tới cùng thực hiện giao dịch gì! Để Tố Viện đồng ý "rời núi" nhất định không dễ dàng, có thể khiến Tố Viện thỏa hiệp tới cùng là chuyện gì?

Sự tò mò lấp đầy mọi giác quan thần kinh của cô.

Bởi vì tầng hai trải thảm thật dày, cho nên cô không cần lo lắng tiếng bước chân sẽ bị hai người phía dưới nghe thấy. Nhưng tới cửa, cô không thể không rón ra rón rén bước đi.

Cầu thang làm bằng gỗ, hơi chút bất cẩn sẽ phát ra tiếng động, bởi vậy cô đặc biệt cẩn thận. Hơn nửa ngày qua đi, cô mới xuống được ba bậc thang.

Nhưng tốt xấu có thể nhìn thấy chút chút bên dưới xảy ra chuyện gì rồi.

Cô dường như nín thở bước tiếp xuống, lúc này rút cuộc cũng đi đến bậc thứ năm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy chuyện xảy ra phía dưới.

Tố Viện tay thuận cầm bút vẽ, hết sức chú tâm phác hoạ gì đó vào bản vẽ trên giá, bên phải người cô là chiếc hộp kia. Cô mới biết, trong hộp không phải đựng thứ gì đáng xấu hổ, mà là các loại màu sơn khác nhau.

An Sơ Hạ rón rén ngoái đầu nhìn Hàn Thất Lục một chút, mới phát hiện Hàn Thất Lục đứng cách chỗ Tố Viện một khoảng cách không xa - - đứng một cách kì lạ. Có lẽ do đứng lâu nên có phần cứng nhắc.

Cư nhiên... là đang làm người mẫu cho Tố Viện.

"Tôi rất sớm đã muốn vẽ anh rồi." Tố Viện đột nhiên mở miệng nói, nhưng cô không hề ngẩng đầu, hết sức chuyên chú cầm bút vẽ tranh.

"Tôi biết." Hàn Thất Lục vẫn không nhúc nhích mà trả lời.

"Khi đó, toàn bộ mọi chuyện vẫn như cũ, tôi còn thích anh, cũng còn đang đấu tranh với gia đình mình." Tố Viện nói xong, ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Thất Lục một cái, lại cúi đầu vẽ tiếp.

Lúc này, Hàn Thất Lục trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói: "Tôi vẫn tò mò, đến bây giờ vẫn cảm thấy kỳ lạ. Vì sao muốn vẽ tôi? Còn nữa, nếu cô có ý muốn vẽ tôi, hoàn toàn có thể chụp lại một tấm ảnh."

"Điều này không giống nhau." Tố Viện lấy thêm một ít màu: "Người thật với ảnh chụp, là hoàn toàn không giống nhau. Người là vật thể sống, vẽ ra cũng giống như đang sống, còn ảnh chụp là vật thể chết, vẽ ra được gì đó, tới cùng cũng là chết."

Hàn Thất Lục xụ mặt nói: "Ngụy biện."

"Không nên cử động." Tố Viện trừng mắt nhìn anh, tiếp tục nói: "Anh không nghĩ đến, vì sao tôi muốn vẽ anh, mà không phải vẽ người khác..."

"..."

Hàn Thất Lục giống như đang suy tư, nhưng thật lâu cũng không đáp lại.

Vẫn là Tố Viện mở miệng lần nữa: "Nói như thế. Ngay từ đầu muốn vẽ anh, là vì muốn ở bên cạnh anh. Về sau vẫn muốn vẽ anh, đã biến thành cố chấp. Anh có biết, không có được thứ gì đó vẫn là tốt nhất."

"Vậy hiện tại?" Hàn Thất Lục hỏi: "Vẫn là cố chấp sao?"

"Không." Tố Viện không chút nghĩ ngợi trả lời: "Nhìn đến An Sơ Hạ, tôi liền biết, tôi với anh không còn khả năng. Cho nên, hiện tại vẽ anh, không phải cố chấp, chỉ là muốn...tưởng niệm thanh xuân. Có lẽ nói ra có phần ngụy biện cho chính bản thân mình, nhưng đích thực là như vậy không sai chút gì."

Nguyên nhân... Tố Viện thích Hàn Thất Lục.

An Sơ Hạ bừng tỉnh giác ngộ, cô hiện tại hiểu rõ, vì cái gì ánh mắt Tố Viện nhìn cô lại kỳ lạ như thế. Nguyên nhân là vậy...

Thế nhưng, trái tim cô cũng không cảm thấy buồn bã. Tố Viện này, không giống với những hoạ sĩ nữ khác, cô ta dường như không phải một người cầu kì.

"Vì sao thấy cô ấy, liền cảm thấy chúng ta không còn có khả năng?" Hàn Thất Lục đột nhiên hỏi.

Bút vẽ trong tay Tố Viện dừng lại, một lúc lâu mới trả lời: "Không phải vì thấy cô ấy. Mà là vì, thấy ánh mắt anh nhìn cô ấy, tôi liền biết, không chỉ mình tôi mà bất cứ người nào khác, ngoại trừ An Sơ Hạ, đều không thể đứng cạnh anh ở vị trí đó."

Hàn Thất Lục sửng sốt, bật cười ha hả.

"Không nên cử động." Tố Viện trách cứ một tiếng, tiện đà nói: "Tôi thấy rất kỳ lạ, cô ấy tuy nhiên hình dáng coi như tạm được, nhưng so với những đại tiểu thư thích anh, cũng không thiếu người xinh đẹp hơn cô ấy. Vì sao lại là cô ấy?"

Nghe được vấn đề này, trái tim An Sơ Hạ cũng căng thẳng lên.

Vì sao lại là cô?

Vì sao, không phải chọn những người ưu tú hơn? Mà cứ phải là cô?

Hàn Thất Lục nhướng mày, nói: "Yêu một người, tại sao nhất định phải hỏi vì điều gì? Muốn ở bên cô ấy, cùng cô ấy kết hôn, chỉ đơn giản như vậy."

Lời này xem ra không phải câu trả lời tốt, thậm chí cũng không hoàn toàn là một câu trả lời. Nhưng vấn đề này không cần thiết phải trả lời nữa rồi.

Đây là câu trả lời tốt nhất.

Thích một người, cho tới bây giờ đều không cần nguyên nhân.

Muốn cùng đối phương bên nhau, thích nhìn đối phương cười, muốn vĩnh viễn bên cạnh đối phương. Chuyện tình cảm, kỳ thật chỉ đơn giản như vậy.

"Tôi hiểu rồi." Tố Viện vẫn như cũ hết sức chuyên chú vẽ.

Nghe trộm đến đó, An Sơ Hạ cảm thấy mình tất yếu không phải nghe trộm thêm. Chuyện nghe trộm vốn không phải là ý định gì tốt đẹp sáng suốt, chi bằng... đi xuống.

Dù sao cô cũng không ngủ được!

Nhưng chân cô vừa mới nhấc lên còn chưa chạm đất, Hàn Thất Lục đột nhiên nói: "Không biết nha đầu kia đã ngủ say chưa, nếu để cho cô ấy nhìn thấy tôi làm người mẫu cho cô, không thể nào không khinh thường tôi. Quá mất mặt rồi..."

Đối với Hàn Thất Lục mà nói, để một nữ hoạ sĩ lấy làm người mẫu, nhất định là chuyện cực kỳ mất mặt.

"Mất mặt?" Tố Viện trên mặt có vẻ có chút mất hứng: "Hàn Thất Lục, anh có biết hay không, người muốn làm người mẫu cho tôi xếp hàng dài cả thành phố A đi?"

Hàn Thất Lục khẽ nhún vai, tỏ ra bộ dạng cao ngạo: "Vậy cô có biết không, hoạ sĩ muốn được vẽ tôi vốn dĩ xếp hàng xung quanh trái đất?"

Tố Viện trợn trừng mắt, không quan tâm đến phản ứng của anh.

Đến đây, chân An Sơ Hạ vừa nhấc lên chưa chạm xuống đất liền thu về.

Nếu Hàn Thất Lục biết cô nhìn thấy, chắc chắn bản thân anh sẽ cảm thấy xấu hổ. Vậy thì không cho anh biết cô đã thấy được. Cô gập người lại, thật cẩn thận quay bước trở về phòng. Cuối cùng không phát ra tiếng động gì lên tầng, An Sơ Hạ nặng nề thở dài một hơi. Cô cảm giác được mặt mình đang cực kỳ nóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.