Ed: Bích Thảo
Beta: Võ Nana, Thảo Nguyên
"Vốn là muốn đi cùng với các cậu, nhưng là thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, kỵ đếnmột nửa liền bị các anh bỏ rơi ở phía sau." Lưu Đông Vũ đưa tay laumồ hôi trên trán, cười nói như thế.
"Thân thể vừa vặn, anhcũng sẽ không để cho chúng tôi dẫn anh cùng đi sao?" An Sơ Hạ mang theogiọng nói trách cứ nói.
Nghe vậy, Lưu Đông Vũ lúngtúng đưa tay sờ cái ót nói: "Đã không có vấn đề lớn lao gì. Rèn luyệnnhiều cũng là tốt."
Vẫn không lên tiếng, Hàn ThấtLục vào lúc này mở miệng nói: "Thân thể vừa khỏe cũng không cần nói cái gìrèn luyện. Tối nay huấn luyện, anh thì không thể tham gia, về sớm mộtchút nghỉ ngơi, tuần sau mới trở lại huấn luyện đi."
Hàn Thất Lục không phải là mộtngười hay quan tâm người khác, nhưng anh cũng đã nói như vậy, Lưu Đông Vũkhông có cần thiết kiên trì nữa, chỉ đành phải gật đầu đáp ứng. Dù sao cơ thểanh nóng rần không bao lâu, thể lực thật đúng là không đạt tới mức bình thường,nếu như kiên trì huấn luyện, nói không chừng thể lực phải cạn kiệt.
Rất nhanh, ba người trởlại phòng học.
An Sơ Hạ vừa vào cửa phònghọc, liền thấy một đám người vây ở phía trên bục giảng nhìn cái gì đó.
An Sơ Hạ đang muốn đi lên xem các bạn học đang nhìn cái gì, đi tới bên cạnh bục giảng mới phát giác cặpsách Hàn Thất Lục vẫn còn ở trên người của mình. Cô do dự một chút, còn làquyết định trước đem cặp sách đưa lên.
Cô chạy đến nhanh đến chỗ ởlớp học Hàn Thất Lục, chuẩn bị đem cặp sách trả lại.
"Mẹ nó! Cậu thế nào còngiữ một quả bom!"
An Sơ Hạ mới vừa đi tới cửaphòng học, liền nghe được thanh âm Lăng Hàn Vũ áo não.
Một đám người cư nhiên vây ởchung một chỗ đánh đánh bài tú-lơ-khơ, nhưng duy chỉ có không nhìn thấy bóngngười Hàn Thất Lục. Giờ phút này Tiêu Minh Lạc cũng còn chưa có tới, An Sơ Hạkhông thể làm gì khác hơn là đi tới bên người Lăng Hàn Vũ, vỗ một cái bờ vaicủa anh.
Lăng Hàn Vũ rất không nhịnđược xoay đầu lại, chờ anh thấy ngưoif đánh anh là An Sơ Hạ, trên mặt anhkhông nhịn được vẻ mặt kinh ngạc.
"Sao cô lại tớiđây?" Anh mê hoặc hỏi thăm.
Ánh mắt của mọi người lập tứccũng nhìn cô, An Sơ Hạ lúng túng dò hỏi: "Hàn Thất Lục đi đâu?"
Lăng Hàn Vũ vẻ mặt sửng sốtmột chút, ngay sau đó hồi đáp: "Đi nhà vệ sinh, có chuyện gì không?"
An Sơ Hạ lắc đầu, đưa tay đemcặp sách Hàn Thất Lục để qua một bên nói: "Không có chuyện khác, chính lànhớ đem cặp sách cho anh ta, một lát anh ta trở lại anh nhớ đưa cho anhta."
An Sơ Hạ nói xong, xoay ngườirời đi. Trong tiềm thức cô có chút không muốn cùng Lăng Hàn Vũ có nhiều tiếpxúc. Dĩ nhiên, không phải là ý tứ ghét Lăng Hàn Vũ, nhiều hơn phải nói là áynáy đi.
Cô là thẹn với Lăng Hàn Vũ,mặc dù cô chưa bao giờ làm sai cái gì.
Trở lại lớp, Manh TiểuNam trực tiếp tiến lên đón, đem cô kéo đến trên hành lang. Trên hành lang mọingười đi ngang qua mấy người, nhưng không có người nào đang nghe lén.
"Chuyện gì a? Thần thầnbí bí." An Sơ Hạ nghi ngờ dò hỏi.
Manh Tiểu Nam có chút khôngvui nói: "Tuần sau không phải là có hoạt động văn hóa nghệ thuật sao? Cậubiết khai mạc tiết mục thứ nhất là cái gì không?"
Tiết mục thứu nhất...
An Sơ Hạ trong đầu nhảy ra chophép nhớ lại ngày đó mặc một tcái quần tới.
Cô lập tức đoán được Manh TiểuNam này tại sao vẻ mặt không vui. Cô mỉm cười hơi gật đầu một cái, nói:"Theo như tớ nhớ lại thì đám người kia múa mở màn đi? Này cócái gì đáng giá mà cậu không vui, cô ta nhảy cô ta múa, nhảy tốt thế nào đinữa, Tiêu Minh Lạc cũng vẫn là của người của cậu."
Dĩ nhiên lần này, An Sơ Hạ đãđoán sai.