Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 539




Edit & Beta: La Pluie

"Tôi?" Hàn Thất Lục nhíu mày tiếp lời nói: "Tôi cái gì?"

An Sơ Hạ muốn hỏi "Anh có phải vẫn để ý đến em đúng không", nhưng khi mở miệng, tại sao lời nào cũng không thể nói ra được.

Cũng không phải sợ tình cảm của mình giành cho anh bị anh biết được, dù sao khẳng định anh cũng đã biết rồi, chỉ là sợ tình cảm này bị anh coi thường.

"Không có gì." Tiếng nói An Sơ Hạ vừa dứt, chỉ nghe thấy cửa phòng có người đẩy ra, cánh cửa bị giầy va vào phát lên âm thanh "cạch cạch cạch".

An Sơ Hạ nghe thấy âm thanh đó, theo bản năng liền nhìn về phía cửa, Hàn Thất Lục cũng nhìn theo tầm mắt của cô.

"Mẹ mang cho các con... à!" Khương Viên Viên thần sắc bình thản, hai tay mỗi bên cầm một ly sữa, thấy trạng thái hai người lúc này nằm trên mặt đất, bà nhất thời mở to hai mắt nhìn.

"..."An Sơ Hạ lúc này mới giật mình, bản thân còn chưa đứng dậy!

Không đợi cô đứng lên giải thích, Khương Viên Viên đã thần tốc đem hai ly sữa đặt xuống một bên, nói như đọc rap: "Các con tiếp tục, sữa đặt ở đây, mẹ sẽ không quấy rầy các con!"

"Mẹ!" Một tiếng "Mẹ" vừa gọi ra miệng, Khương Viên Viên sớm đã đóng cửa lại đi ra ngoài.

Thấy tình cảnh như vậy, An Sơ Hạ ôm đầu mình, sắc mặt xấu hổ.

"Này - - tôi nói, cô có phải cực kỳ thích tư thế này không?" Hàn Thất Lục nhíu mày, giữa đôi lông mày đầy nét cười tinh quái: "Không nghĩ rằng cô mãnh liệt như vậy!"

"Tôi đâu có!" Lời của Hàn Thất Lục vừa lọt vào tai, khuôn mặt An Sơ Hạ đỏ lên, vội vàng từ trên người anh đứng dậy, bước sang một bên nhanh chóng vuốt lại mái tóc của mình.

Hàn Thất Lục bình thản đứng lên, anh dường như hiểu ra gì đó, đi lên phía trước nhẹ giọng đối với An Sơ Hạ nói: "Giáo viên, người xưa nói "không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài", lời này có phải là nói cô hay không?

Anh ra vẻ kiên nhẫn đứng đó đợi chờ sự giải đáp của An Sơ Hạ, khiến cô lại càng ngượng ngùng.

"Tôi không rảnh nói đùa với anh, bộ dạng này của anh tôi không có biện pháp tiếp tục dạy." An Sơ Hạ xoa dịu sự xấu hổ của mình, cố ý đổi đề tài: "Để có hiệu quả, anh cầm tất cả bài văn cổ điển này đọc qua rồi phân loại ra một lần đi!"

"Phân loại bài văn?" Tròng mắt Hàn Thất Lục chuyển động một chút, An Sơ Hạ trong lòng đoán được anh hẳn không dễ dàng buông tha cô như vậy. Quả nhiên, Hàn Thất Lục ngừng một chút tiếp tục nói: "Cô không phải chỉ nói với tôi về từ chức năng trong văn học cổ điển à? Tại sao đột nhiên, lại để tôi tự mình phải đi phân loại bài đó?

An Sơ Hạ trố mắt, lúc này không tìm được lời nào để phản bác.

"Được rồi, tôi mệt rồi! Phải đi về ngủ một lúc!" Nói xong, chỉ thấy Hàn Thất Lục dương dương tự đắc mệt mỏi duỗi thẳng lưng, lại còn rất phối hợp thốt ra một tiếng ngáp dài.

Nói đến buồn ngủ, thứ này có thể lây lan, cô cũng bị lây mất rồi, cảm thấy có chút buồn ngủ theo. Nhưng một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, cái gì cô cũng không dạy được cho Hàn Thất Lục.

Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ liền bước lên phía trước, giữ chặt lấy Hàn Thất Lục đang chuẩn bị rời đi, vội vàng nói: "Không được! Anh không thể đi!"

Hàn Thất Lục quay đầu lại, oán trách nhìn cô một cái: "Cô không cho tôi trở về phòng ngủ, chắc không phải muốn để cho tôi ngủ trong phòng cô?"

An Sơ Hạ cắn chặt hàm dưới, vội vàng giải thích: "Ý tôi không phải như vậy! Là tôi..."

Hàn Thất Lục không đợi cô nói xong liền tiếp lời: "Không phải ý này còn có thể có ý gì khác? Cô đã nhiệt tình như vậy, tôi cũng phải nể mặt cô một chút đúng không?"

Hàn Thất Lục nói xong, nhìn về phía cô lưu manh nháy mắt một cái, xoay người bước về phía giường lớn của cô.

An Sơ Hạ nội tâm phức tạp, tên chết tiệt này không phải thật sự muốn ngủ trong phòng cô?

"Này, anh quay lại!" Cô đi qua, Hàn Thất Lục đã cởi giày, cả người biến thành chữ "Đại" (大) nằm ở trên giường. Nghe thấy giọng nói của cô, anh chỉ hé mắt một chút rồi lập tức nhắm lại.

Căn bản chính là muốn cô phải khó xử đúng không?!

"Anh dậy ngay! Mẹ muốn anh ở trong phòng tôi học bù, không phải đến ngủ. Mau đứng lên!" An Sơ Hạ vừa thúc giục, vừa đi đến bên giường, một chân gối lên trên giường, giơ tay kéo Hàn Thất Lục.

Thân hình Hàn Thất Lục lớn như vậy, mặc dù hơi gầy, nhưng thực tế cân nặng thật sự không hề nhẹ! Cô hao phí không ít sức lực một hồi, vẫn không thể kéo Hàn Thất Lục nhúc nhích.

"Đừng kéo nữa." Hàn Thất Lục nhắm mắt lại không chút để ý nói: "Để cho tôi ngủ mười phút. Mười phút sau sẽ chăm chú nghe giảng bài, ở trường học không phải còn có thời gian nghỉ tiết mười phút sao?"

An Sơ Hạ lắng nghe, yêu cầu này cũng không phải quá đáng. Nhưng là, lớp học của cô thật sự khiến cho người ta buồn ngủ sao? Cô ngẩn ngơ, thấy Hàn Thất Lục không nói thêm gì cũng không động đậy, đành phải từ trượt từ trên giường xuống.

Có người ở bên cạnh cô muốn viết tiểu thuyết cũng không được, có thể coi đó là sự lập dị của cô. Cô ở trong phòng không có việc gì, đành phải đi ra khỏi đó.

Khi cửa vừa mở ra, cả người Khương Viên Viên liền bổ nhào về phía cô. An Sơ Hạ chỉ cảm thấy một bóng đen lao về phía mình, theo bản năng cô né sang một bên.

"Ôi!" Khương Viên Viên thét lên một tiếng đau đớn, sau đó xấu hổ từ trên mặt đất bò dậy.

"Mẹ..." An Sơ Hạ kinh ngạc nhìn Khương Viên Viên, chỉ thấy bà sắc mặt khốn đốn, cười khan vài tiếng "Ha ha" với cô.

Cô đương nhiên rõ ràng, đây là Khương Viên Viên úp người lên cửa phòng nghe lén. Chỉ là không nghĩ tới, cô đột nhiên mở cửa, kết quả cả người mất trọng tâm ngã nhào xuống mặt đấy. Việc này thật sự là ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc!

"Cái này là... mẹ là tới hỏi con đã uống sữa nữa không." Khương Viên Viên cố gắng duy trì bình tĩnh nói.

"Vẫn chưa uống ạ, con muốn ra ngoài hít thở không khí, nghỉ ngơi một chút." An Sơ Hạ nhớ tới cảnh tượng mình cùng Hàn Thất Lục đồng loạt ngã sấp xuống đất bị Khương Viên Viên nhìn thấy, khuôn mặt không khỏi cảm thấy nóng ran.

"Được. Là nghỉ ngơi...nghỉ ngơi." Khương Viên Viên ý tứ hàm xúc nói xong, đánh mặt sang một bên kia, đôi mắt dường như liếc nhìn vào bên trong.

An Sơ Hạ vội vàng kéo Khương Viên Viên: "Chúng ta cùng nhau đi xuống đi ạ."

Cô cũng không muốn Khương Viên Viên lại hiểu lầm điều gì, dù sao hiện tại Hướng Mạn Quỳ là bạn gái của Hàn Thất Lục, mà cô chỉ là em gái của anh. Những thứ hiểu lầm này nếu truyền ra ngoài, trong mắt người khác cô liền biến thành kẻ thứ ba rồi.

An Sơ Hạ lôi kéo Khương Viên Viên xuống tầng. Khương Viên Viên trực tiếp nói với cô bà phải trở về viết bản thảo, tiện đi về hướng phòng làm việc. Chỉ còn lại cô không có việc gì, một mình ngồi trên ghế sô pha của đại sảnh.

Một nữ giúp việc đi về phía cô, dò hỏi: "Thiếu phu nhân, cô có muốn uống sữa tươi không?"

"Tôi không muốn, cô đi làm việc của cô đi." An Sơ Hạ khoát tay, thầm nghĩ rằng, sữa trên lầu cô còn chưa uống.

Cô định giở tạp chí ở một bên sô pha lên xem, thì cảm thấy điện thoại di động trong túi rung lên. Cầm điện thoại ra liền thấy, là Manh Tiểu Nam gọi.

Nhấn vào nút nghe một cái, giọng nói Manh Tiểu Nam lập tức truyền tới: "Sơ Hạ, muốn ra ngoài đi chơi không? Trong nhà không ai, một mình tớ đang trên đường đi dạo phố sắp chán đến chết rồi!"

Giọng nói Manh Tiểu Nam ngoa ngoắt, vừa nghe liền biết cảm xúc của cô ấy không hề tốt. An Sơ Hạ nghĩ tới kế hoạch trước đó của mình và Tiêu Minh Lạc, giật mình, miệng vội nói: "Bây giờ tớ không đi được, cậu cũng không phải không biết chân của tớ vẫn chưa khỏi hắn. Như vậy đi, cậu tới nhà họ Hàn chơi đi, vừa lúc tớ cũng ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm."

Tiếng nói Manh Tiểu Nam tạm thời dừng lại một chút, dường như là đang do dự. Sau một lúc lâu, Manh Tiểu Nam cuối cùng cũng nói: "Vậy được rồi, có muốn tớ mang chút gì ăn cho cậu không?"

Hàn gia bất kể đồ gì đều không thiếu, nhưng rất lâu rồi An Sơ Hạ không được ăn bánh kem xốp, tiện đường bảo Manh Tiểu Nam mua một chiếc.

Không nghĩ Manh Tiểu Nam bên kia "khách khách" cười rộ lên: "Thiếu phu nhân Sơ Hạ của tớ ơi, cậu ở nhà họ Hàn đã lâu như vậy, tại sao vẫn khẩu vị vẫn bình dân thế? Làm gì có con cái gia đình giàu có nào thích ăn bánh kem xốp."

"Tớ cũng không phải con cái của gia đình giàu có." An Sơ Hạ nói rất nhanh: "Cậu có mang đến hay không mang, nói luôn một câu đi."

"Mang! Đương nhiên mang!" Manh Tiểu Nam liên tục nói "Mang", cũng cho biết khoảng nửa tiếng sau sẽ tới.

Điện thoại vừa ngắt, An Sơ Hạ vội vàng lại bấm số Tiêu Minh Lạc.

"Làm sao vậy Sơ Hạ?" Giọng nói Tiêu Minh Lạc có chút ngạc nhiên, dường như cảm thấy kì lạ, có việc gì cô đột nhiên lại gọi điện cho anh.

An Sơ Hạ nói thẳng nói: "Manh Tiểu Nam nửa tiếng sau sẽ đến nhà họ Hàn, anh có thời gian không?"

Cô nghe thấy phía bên Tiêu Minh Lạc vang lên một tiếng "bốp", dường như là âm thanh đóng laptop lại. Ngay sau đó là giọng nói hơi kích động của Tiêu Minh Lạc: "Vừa lúc hiện tại không có việc gì. Tôi sẽ đến trước cô ấy, cúp điện thoại trước."

Đặt điện thoại xuống, An Sơ Hạ hít sâu thở dài một hơi.

Hai người kia rõ ràng đều cực kỳ để ý đến đối phương, nhưng lại luôn luôn hiểu lầm nhau như vậy, thật làm cho người ta lo lắng. Chỉ hy vọng bọn hai người bọn họ có thể nhanh chóng hòa giải.

"Này, cô giáo An, đây là cô muốn trốn tiết hay sao?" Giọng nói Hàn Thất Lục vang lên từ lan can tầng hai.

An Sơ Hạ theo âm thanh đó nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt sáng quắc của anh đang nhìn cô chăm chú, trái tim bé nhỏ của cô lại không an phận đập loạn nhịp.

Cái tên chết tiệt này không đùa giỡn người khác một chút sẽ chết sao!

Cô không nói tiếp, trực tiếp đứng dậy đi lên.

"Tôi nói cô giáo An, vừa rồi cô gọi điện thoại cho ai vậy ạ?" Hàn Thất Lục dường như cố ý trêu chọc cô, vẫn gọi cô một tiếng "cô giáo An".

An Sơ Hạ đang suy nghĩ đến sẽ trả lời anh như thế nào, liền nghe tiếng chuông điện thoại di động của Hàn Thất Lục vang lên. Anh trực tiếp buông vài tiếng rồi cúp điện thoại, ngược lại nói với cô: "Minh Lạc nói một lúc nữa có việc tìm tôi, cô giáo An, tôi muốn xin phép, cô chắc sẽ không cho phép tôi chứ?"

"Anh có thể đừng gọi tôi như vậy, không thấy phiền toái sao?" An Sơ Hạ tức giận nói: "Muốn xin phép thì đi xin phép mẹ đi."

Hàn Thất Lục dường như cực kỳ thích nhìn cô tức giận, nhếch khóe miệng cười, nói với cô: "Được, về sau tôi liền học theo mẹ tôi, đồng loạt gọi cô là tiểu Sơ Hạ, có ý kiến gì không?"

Tiểu Sơ Hạ...dường như có phần kỳ lạ, nhưng tổng thể so với cô giáo An hoặc xưng hô là em gái vẫn tốt hơn.

An Sơ Hạ nâng cằm: "Tùy anh, tôi về phòng đây!"

Mãi cho đến khi cô vào phòng mình, mới cảm thấy ánh mắt chăm chú nhìn cô của người phía sau kia biết mất.

Tại sao cô luôn cảm thấy Hàn Thất Lục trước và sau khi xuất viện không giống nhau? Nhưng thật sự không giống ở chỗ nào cô cũng không thể nói ra lời được.

Tiêu Minh Lạc đã đến rất nhanh, đầu tiên liền dẫn theo Hàn Thất Lục bước tới phòng cô.

"Tại sao anh lại tới phòng tôi?" An Sơ Hạ kinh ngạc một phen. Lúc này Tiêu Minh Lạc phải ở trong phòng Hàn Thất Lục mới đúng, tiếp theo giả vờ không biết chuyện gì, rồi chạm mặt Manh Tiểu Nam không phải mới tốt sao?

Dường như nhìn ra trong lòng An Sơ Hạ đang suy nghĩ điều gì, Tiêu Minh Lạc nói trước: "Là chủ ý của Thất Lục, nói là đến phòng cô tốt hơn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.