Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 519




Beta: Evil Kim

"Cái gì? Chó con kia cuối cùng thức dậy?" Giọng nói Khương Viên Viên từ trong di động, truyền đến màng nhĩ An Sơ Hạ.

An Sơ Hạ nháy mắt dở khóc dở cười, nếu Hàn Thất Lục là con chó con, vậy thì Khương Viên Viên là cái gì...

"Mẹ, con là muốn nói, nếu Thất Lục tỉnh lại, con lại ở cùng phòng bệnh như vậy thì không tiện cho lắm, không thì con chuyển đến phòng kế bên được không? Hoặc là, con cũng có thể xuất viện rồi." An Sơ Hạ liếc nhìn tấm rèm vải bên kia, chậm rãi nói.

"Có cái gì không tiện? Mẹ cảm thấy như vậy rất tốt. Bây giờ mẹ đi ra sân bay đón bác sĩ của Thất Lục ở Mỹ qua, không muốn nghe con nói nữa. Mẹ đón được người sẽ đến ngay." Tiếng nói vừa dứt, điện thoại vang lên tiếng tút tút..

An Sơ Hạ bất đắc dĩ, đành phải để điện thoại xuống.

Ở chung một phòng bệnh cô không ý kiến gì, dù sao phòng bệnh lớn như vậy, chỉ sợ Hàn Thất Lục lại cực kỳ không thích. Nếu anh biết cô vì quá lo lắng cho anh nên mới chuyển đến phòng bệnh này, chỉ sợ là anh sẽ chán ghét cô?

Dù sao người anh thật sự thích là Hướng Mạn Quỳ...

Trong đầu vừa mới hiện ra ba chữ Hướng Mạn Quỳ, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng, là một số điện thoại lạ hoắc.

Vì không muốn làm ảnh hưởng đến các bác sĩ, cô không dám nghĩ nhiều, vội vàng đè xuống nút nghe: "A lô, ai vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, đúng lúc An Sơ Hạ chuẩn bị cúp máy, đột nhiên có âm thanh truyền đến: "Là tôi."

Âm thanh này nghe có vẻ quen tai, nhưng tạm thời An Sơ Hạ nghĩ không ra là ai.

Có lẽ là biết An Sơ Hạ không biết mình là ai, bên kia lại nói thêm: "Tôi là Hướng Mạn Quỳ."

An Sơ Hạ sửng sốt, giọng nói gấp gáp hỏi: "Cô làm sao biết được số của tôi?"

Bên kia cười cười, hơi chút khinh miệt nói: "Suy nghĩ của cô thật giống như một bà già, tôi muốn có số của cô không phải là chỉ cần mở miệng thôi sao?"

Suy nghĩ của cô giống như bà già sao, không phải là có người nói quá lên đấy chứ, trong lòng An Sơ Hạ thật sự không tức giận, trên mặt biểu cảm cũng lạnh hơn: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng thật cô đã biết lý do, Hướng Mạn Quỳ gọi điện cho cô đơn giản chỉ là muốn hỏi thăm tin tức của Hàn Thất Lục. Chắc chắn Hướng Mạn Quỳ không thể vào phòng bệnh của Hàn Thất Lục, điều này chắc là do Khương Viên Viên tự ý quyết định. Nghĩ tới đây, trong lòng An Sơ Hạ mơ hồ cảm thấy sảng khoái.

"Thất Lục giờ sao rồi? Bác sĩ nói như thế nào?" Giọng nói Hướng Mạn Quỳ lại truyền đến.

Nếu là muốn gọi cô hỏi thăm tin tức, còn dám dùng thái độ cao ngạo như vậy đối với cô! Khóe miệng cô thay đổi, cũng học theo giọng điệu nói chuyện của Hướng Mạn Quỳ, nói: "Cô cũng thật ngu ngốc, cô có biết tôi cũng thích Thất Lục không? Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô tin tức liên quan tới anh ấy sao?"

Hướng Mạn Quỳ ở đầu bên kia tức giận đến thiếu chút nữa dậm chân, cô tức giận vung tay hất cái chén xuống đất, đúng là cái chén rất cứng chắc, nếu không đã vỡ vụn rồi.

"An Sơ Hạ, cô đừng có khinh người quá đáng!"

Khinh người quá đáng? Từ này đáng lẽ cô nên tự nói mình mới phải.

An Sơ Hạ ngoái lỗ tai, môi khẽ cong lên, nói: "Tôi chỉ đùa một chút, cô cũng đừng coi là thật. Thất Lục anh ấy mới vừa tỉnh, hiện tại bác sĩ ở đây đang làm kiểm tra."

"Đã tỉnh?" Giọng điệu Hướng Mạn Quỳ không nghe ra được đã vui sướng biết bao nhiêu: "Vậy cô hãy sắp xếp cho tôi vào thăm Thất Lục."

Rõ ràng là thỉnh cầu, nhưng nghe Hướng Mạn Quỳ nói chẳng khác nào mệnh lệnh. An Sơ Hạ hơi nhíu mày, người phụ nữ này so với Mạc Hân Vi cũng có phần giống nhau, cùng lắm Mạc Hân Vi có thể sánh bằng độ đáng yêu của Hướng Mạn Quỳ rồi!

"Chuyện này tôi không thể sắp xếp được, cô vẫn nên nhờ người khác thì hơn." Lời nói của cô thực sự là nói thật, cô lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy giúp Hướng Mạn Quỳ vào được phòng bệnh? Hướng Mạn Quỳ lần này đã đánh giá cao năng lực của cô rồi.

"Này - - An Sơ Hạ, cô cố ý đúng không? Cô chỉ cần nói với vệ sĩ ngoài cửa một tiếng, bọn họ sẽ cho tôi vào trong không phải sao?" Hướng Mạn Quỳ kìm nén trong cổ họng nói: "Có phải cô không muốn nhìn thấy tôi cùng Thất Lục ở cùng một chỗ?"

"Tôi đương nhiên là không muốn rồi." Trái lại, An Sơ Hạ rất hào phóng thừa nhận: "Như cô thấy rồi đấy, tôi cũng không phải là đức mẹ Maria như cô nghĩ, tôi cũng có cảm xúc của riêng tôi, với lại, tôi thật sự không có quyền lực đến mức có thể cho cô gặp Thất Lục, tạm biệt."

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc này, vừa hay nhóm bác sĩ đã hoàn tất kiểm tra, tấm rèm được kéo ra. Người An Sơ Hạ không khỏi căng thẳng.

Nếu Hàn Thất Lục biết cô đối với Hướng Mạn Quỳ như vậy thì sẽ như thế nào? Liệu có cảm thấy cô là loại con gái này nọ không, chia cách tình cảm của người khác?

"Chúng tôi đi chuẩn bị cho cậu đi chụp CT não bộ, bây giờ cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, một lúc nữa tôi sẽ bảo y tới tá đem dịch truyền cho cậu." Bác sĩ dặn dò xong xuôi, mang theo các y tá đi ra ngoài.

Trong không khí lan tràn một luồng khí ngại ngùng...

Bây giờ cô nên nói gì để phá vỡ cái bầu không khí yên ắng này đây? An Sơ Hạ nhìn chằm chằm xuống chân, thôi, vẫn cứ để yên tĩnh như vậy là tốt hơn?

"Vết thương ở chân cô như thế nào rồi?" Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng hỏi.

"Không có gì đáng ngại rồi." An Sơ Hạ nghĩ vẫn là nên nói: "Hướng Mạn Quỳ nói muốn gặp anh, nhưng cô ta không vào được."

An Sơ Hạ nói xong liếc mắt nhìn trộm Hàn Thất Lục một cái, trên mặt anh cũng không biểu hiện một chút cảm xúc nào khác lạ, bình tĩnh nói: "Không nghe bác sĩ nói sao? Tôi cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng."

"..." Cô không phản bác được.

Hai người lại im lặng một hồi, Hàn Thất Lục một lần nữa nằm xuống, có lẽ là ngủ thiếp đi. Mà An Sơ Hạ rảnh rỗi không có việc gì làm, đành phải ngồi chơi game trên điện thoại.

Trên di động chẳng có trò gì thú vị, cô cùng lắm là lên xem độc giả bình luận về tiểu thuyết của mình. Có thể là gần đây cập nhật quá ít, đa số bình luận là về thúc giục cô nhanh cập nhật truyện đi.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cập nhật chậm cũng không phải là do cô mà...

Đúng lúc An Sơ Hạ suy nghĩ muốn dùng di động để viết tiếp bản thảo, cửa phòng bệnh đã được mở ra. Chỉ thấy Khương Viên Viên đích thân dẫn theo mấy người ngoại quốc mặc áo blu trắng cùng một người Trung Quốc mặc trang phục bình thường.

Mấy bác sĩ cùng Khương Viên Viên nói chuyện với nhau mấy câu, miệng mỉm cười lập tức đi về phía Hàn Thất Lục, mà nhìn Hàn Thất Lục, ánh mắt cũng có vẻ ôn nhu so với bình thường, xem ra đã sớm biết rõ.

Nói như vậy, này mấy người này chính là bác sĩ trước đây chuyên chữa trị cho Hàn Thất Lục ở Mỹ?

An Sơ Hạ bỏ qua suy nghĩ lung tung, người đàn ông mặc thường phục cùng Khương Viên Viên bước tới trước mặt cô.

"Sơ Hạ, mẹ đã nghĩ kĩ, đề nghị của con thật đúng, học tập cần một chỗ thật yên tĩnh, như vậy đi, bây giờ mẹ sẽ nhanh sắp xếp cho con một phòng kế bên. Trời ạ, đúng rồi!" Khương Viên Viên vỗ đầu, nhìn về phía người đàn ông kia, nói: "Thầy giáo nghe rõ đây, đây là Sơ Hạ tôi đã nói qua với thầy, mấy ngày nay còn cần thầy giúp đỡ nhiều rồi."

Dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ, rất nhanh An Sơ Hạ lại chuyển sang phòng bên, trong lúc đó Hàn Thất Lục đều không liếc nhìn cô một cái. Cô chỉ cảm thấy trong lòng như là bị một tảng đá lớn đè nặng, căn bản không thở nổi.

Cô còn tưởng rằng, Hàn Thất Lục liều chết cứu cô như vậy, là vì đối với cô như thế còn có một điểm không thỏa đáng, hiện tại xem ra... Là cô lại tự mình đa tình rồi.

"Cái môn khác dù là bị bỏ dở đều có thể theo kịp rất nhanh trừ môn toán học, chúng ta sẽ đem toán học đặt làm trọng điểm." Thầy giáo mở sách toán học ra nhìn về phía An Sơ Hạ nói: "Chúng ta bắt đầu đi."

"Vâng!" An Sơ Hạ gật gật đầu, vội vàng theo tiết tấu hoạt động của thầy giáo.

Bên kia, Hàn Thất Lục nói chuyện cùng mấy vị bác sĩ chuyên khoa, Khương Viên Viên mang theo vệ sĩ ra ngoài mua cơm trưa. Hàn Thất Lục từ lúc tỉnh lại còn chưa ăn gì, tuy bình thường bà gọi Hàn Thất Lục cái gì tiểu tử thối, nhưng thực ra đối với con trai lúc này vô cùng đau xót.

Sau khi hoàn tất kiểm tra, bác sĩ đứng đầu Jerry cực kỳ hài lòng liền gật gật đầu: "Não bộ của cậu cũng thật sự quá kiên cường, tuy tôi chưa xem qua kết quả chụp CT não bộ mới nhất, nhưng chắc cũng không có gì đáng ngại."

Hàn Thất Lục gật đầu một cái, đột nhiên nhớ đến bức thư chính tay gửi cho bác sĩ Jerry, liền mở miệng hỏi: "Bác sĩ Jerry, tôi nhớ rõ tôi đã sớm gửi cho ông một bức thư, vì sao đến giờ vẫn chưa có hồi âm? Tôi này đều nhìn thấy ông rồi."

"Thư sao? Tôi không nhận được." Vẻ mặt bác sĩ Jerry mơ hồ: "Vậy, cậu viết thư cho tôi có việc gì?"

Hàn Thất Lục do dự một chút, hay là hỏi: "Tôi muốn biết, phần kí ức mà tôi mất đi, làm thế nào mới có thể trở về."

Anh cũng không nói cho bác sĩ Jerry biết một phần nhỏ trong kí ức của anh thật sự đã quay trở lại.

"Phần kí ức này, nếu mất đi, cứ để cho nó mất đi. Vì sao cứ muốn nhớ đến chuyện trước kia?" Bác sĩ Jerry đặt tay lên vai Hàn Thất Lục, vỗ nhẹ nhẹ nói: "Tôi biết Trung Quốc các cậu có một câu, giờ tôi tặng cho cậu: "Tất cả đều là sự an bài của số phận ". Về chuyện khi nào thì có thể khôi phục, cũng chỉ có thể xem sự sắp xếp của số phận."

"Tôi cũng không phải là người Cơ Đốc Giáo." Hàn Thất Lục biết không hỏi ra được kết quả, chỉ có thể từ bỏ.

Tất cả đều là do số phận an bài?

Trong đầu của anh đột nhiên hiện ra dáng vẻ của An Sơ Hạ, có lẽ thật sự là tất cả đều là sự sắp xếp của số phận sao?

"Thiếu gia Thất Lục, kiểm tra chụp CT não bộ đã thay cậu sắp xếp ổn thỏa, hiện tại cũng có thể đi làm kiểm tra rồi." Một y tá đi tới cửa nhắc nhở.

Đã mấy giờ trôi qua, An Sơ Hạ vùi đầu gặm nhấm mấy quyển sách. Toán học ở trung học không thể sánh bằng lúc học ở sơ trung, không phải chỉ cần vài ví dụ mẫu nếu làm được thì đều có thể làm được hết, mỗi đề mục toán đều phải đề cập rất nhiều dạng kiến thức, phải linh hoạt vận dụng mới có thể làm được.

Thầy giáo đã đi, một mình cô ở trong phòng bệnh giải bài tập thầy giao.

Bài tập chỉ ở dạng trung bình, nhưng mấy giờ trôi qua, cô đến một đề cũng không làm được.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, An Sơ Hạ còn tưởng rằng là y tá, cũng không ngẩng đầu đã nói: "Được rồi được rồi, tôi cũng chưa ngồi quá lâu."

Những y đó tá cũng chỉ là làm hết phận sự, thường vào nhắc nhở cô không được ngồi quá lâu. Cô cũng nhận ra chân mình tổn thương nghiêm trọng đến mức không thể ngồi lâu được.

"Là tôi."

Âm thanh này thật quá quen thuộc, khiến An Sơ Hạ ngẩng đầu lên ngay, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Hàn Thất Lục.

Tim đập - - mắt nháy lỡ mất một nhịp.

Cái con người kia, vì sao đến mặc đồ bệnh nhân cũng đẹp trai đến vậy?! Quả thực là khiến người ta phát điên!

"Sao anh lại tới đây..." An Sơ Hạ che dấu cảm xúc lại nhưng vừa rồi trong nháy mắt không cẩn thận để lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc hỏi han: "Anh có thể tùy tiện đi lại như vậy sao?"

"Bản thiếu gia muốn đi đâu thì đến đó, ai dám ngăn cản tôi?" Vẫn như cũ, dáng vẻ không ai sánh kịp, khiến trong lòng An Sơ Hạ cảm thấy an lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.