Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 516




Edit by Lan Anh Nguyen

Beta: Gấu

"Thất Lục thiếu gia tính mạng cực kỳ ổn định, chỉ là tạm thời còn chưa tỉnh lại, bác sĩ bên Mỹ đã sắp đến sân bay, cô yên tâm sẽ tốt lên. Vẫn nên là để cho chúng tôi xem chân cô trứơc đi." Bác sĩ kia công thức hoá nói, đi đến đầu giường bắt đầu kiểm tra chân bi ̣thương của An Sơ Hạ.

An Sơ Hạ dùng đều là thuốc nhập khẩu giảm sưng, một buổi tối, sưng đã giảm đi không ít, nhưng vẫn không thể khinh thường.

bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại, buông xuống thoáng thấp thỏm trong lòng. Hàn lão gia cùng Hàn phu nhân đúng là dặn đi dặn lại muốn dùng thuốc tốt nhất chữa khỏi trên chân cho cô, nếu là chân của An Sơ Hạ thương tổn còn không có nửa điểm khởi sắc, bát cơm kia của ông có thể sẽ thật khó bảo vệ.

"Sưng còn chưa có hoàn toàn tiêu trừ, cô tốt nhất vẫn nên là tĩnh dưỡng thật tốt, tốt nhất đừng đi lại." Bác sĩ công thức hoá nói xong, để cho y tá thay An Sơ Hạ một lần nữa treo lên từng tí.

"Tôi có thể đi sang bên kia xem anh ấy thế nào không?" An Sơ Hạ biết Hàn Thất Lục ngay ở phòng bên, vội vả liền muốn đi gặp anh.

Các bác sĩ nhìn nhau, trong đó một nữ bác sĩ đeo kính cười nói: "Chờ cô truyền hết thuốc đương nhiên có thể đi xem Thất Lục thiếu gia, cô nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi đi ra ngoài trước."

Nói xong, các bác sĩ đều đã đi ra ngoài, chỉ còn lại một y tá thay cô truyền nước biển.

"Sơ Hạ tiểu thư, cô không biết, bên ngoài đều đang rất dữ dội, những Bác sĩ này bị phóng viên vây quanh từ trong ra ngoài. Nhưng tiểu thư không cần quá lo lắng, Hàn phu nhân cùng Hàn lão gia đã đi xử lý hết rồi."

Y tá giúp An Sơ Hạ treo tốt chút sau khi nhỏ giọt, lại dặn vài câu, không bao lâu cũng rời đi.

Phòng bệnh xa hoa này tựa như khách sạn thật đúng là để cho cô không quen.

Trông mong nhìn lên một bình lớn nước thuốc nhỏ giọt cho mau xong, đúng là nhỏ giọt hoài vẫn không xong, nếu nước thuốc có thể sử dụng mà uống thì tốt rồi... Cô miên man suy nghĩ, rốt cục nhịn không được, lấy bình nước thuốc, dùng một cánh tay kia cầm lên thật cẩn thận đi đến cửa phòng bệnh.

Cô mở cửa, phát hiện trên hành lang không có Bác sĩ cùng y tá, đại khái phải đi các phòng bệnh khác kiểm tra.

Đó là một thời cơ tốt! An Sơ Hạ chịu đựng đau đớn từ trên chân, cầm cái bình liền hướng tới phòng bệnh Hàn Thất Lục đi đến.

"Thiếu phu nhân.." Vừa nghe đến tiếng, Hàn quản gia lập tức gọi cô trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh tỉnh lại. Ông còn tưởng rằng là hai tên vệ sĩ đi mua bữa sáng trở lại, lại không nghĩ rằng là An Sơ Hạ.

"Hàn quản gia." An Sơ Hạ sắc mặt khó xử, ngay sau đó nhìn về phía Hàn Thất Lục nằm ở trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích.

Hàn quản gia vội vàng đi qua giúp đỡ An Sơ Hạ cầm cái bình, thân thiết nói: "Người như thế nào lại qua đây, không phải nói cần chú ý chân thương tổn tốt, không được đi lại sao?"

"Tôi không sao, một chút vết thương nhỏ như vậy, không cần quá để ý." Cô là trực tiếp chân không đi tới, dẫm trên đất còn có điểm lạnh lạnh.

Cô đi đến bên giường Hàn Thất Lục, tay cầm lấy tay Hàn Thất Lục bởi vì truyền dịch, cái tay kia cực kỳ lạnh.

"Thất Lục, anh như thế nào vẫn còn không chịu tỉnh lại..." An Sơ Hạ cố ý nhắc tới.

Sau khi Hàn quản gia giúp cô đem bình truyền thuốc treo lên, hơi phẫn nộ nói: "Mấy tên bắt cóc kia quả thực là to gan lớn mật, lão gia cùng phu nhân đã đi xử lý chuyện này, cần phải làm cho bọn họ chịu trừng phạt nghiêm khắc!"

An Sơ Hạ cũng không đáp lại, mấy tên bắt cóc kia thế nào cô cũng bận tâm, cô chỉ nghĩ muốn Hàn Thất Lục sớm tỉnh lại một chút. Cho dù là không nhớ rõ cô, cho dù là lòng tràn đầy chỉ yêu Hướng Mạn Quỳ, cô cũng thấy đủ rồi.

Thật ra yêu một người cũng không phải muốn anh yêu lại, chỉ là nhìn anh vui vẻ, cũng là quá hạnh phúc rồi...

Bên kia, ở cổng bệnh viện Manh Tiểu Nam nghênh ngang nghiêng cổ nhìn đám phóng viên cùng các loại người xem náo nhiệt, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Những người này đứng ở nơi này, cô căn bản không vào thăm An Sơ Hạ được!

"Không biết Sơ Hạ thế nào rồi..." Manh Tiểu Nam thở dài, trong túi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên: "Này?"

"Nha đầu chết tiệt! Giáo viên nói con đến bây giờ sao còn chưa có đi học, con hiện tại ở đâu? Cả gan dám trốn học rồi!" Đầu bên kia điện thoại vang lên là tiếng của mẹ Giang, Manh Tiểu Nam đều đã đoán được mình nghỉ học một lúc về nhà thế nào cũng sẽ bị đánh.

Chuyện đêm qua bọn họ đều không biết, nếu không thế nào cũng bị đánh chết cũng nên!

Thoáng nghĩ một chút, Manh Tiểu Nam vội vàng nói: "Trên đường kẹt xe! Con liền đến trường học ngay, không cùng mẹ nói nữa."

Rất nhanh cúp điện thoại, Manh Tiểu Nam rất nhanh chuẩn bị đến trường, ở ven đường bắt một chiếc taxi nhanh chóng nhảy lên. Chỉ có thể đợi cho đến khi tan học trở lại thăm An Sơ Hạ.

Manh Tiểu Nam không có chú ý tới, tại góc rẽ ở bệnh viện, có một chiếc xe màu đỏ tươi có rèm che. Cửa kính xe bị hạ xuống một nửa, lộ ra bên trong một cô gái đeo mắt kính.

"Nhiều người như vậy..." Hướng Mạn Quỳ chậm rãi thở hắt ra.

Nhiều người như vậy muốn cô đi vào như thế nào! Hướng Mạn Quỳ đơn giản khởi động động cơ, lái xe đi.

Học viện hoàng gia Tư Đế Lan giống như những ngày qua rất bình tĩnh, một đàn chim bồ câu ở trên sân thượng đang vui vẻ mà mổ thức ăn. Tiết một vừa lúc là giờ lên lớp của chủ nhiệm lớp, Manh Tiểu Nam đi muộn đương nhiên bị hung hăng phê bình một chút, trực tiếp bị phạt đứng ở sau phòng học.

Tiết một kết thúc, Manh Tiểu Nam vừa định trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi, lại không nghĩ có một nhóm người đến vây quanh cô.

"Đêm qua tới cùng đã xảy ra chuyện gì, Giang Nam cậu biết không?" "Đúng vậy Giang Nam, Sơ Hạ làm sao có thể đột nhiên bị bắt cóc" "Cậu cùng Sơ Hạ quan hệ tốt như vậy, khẳng định biết chút ít gì gì đó!" "Đúng vậy, cậu nói nhanh lên đi Giang Nam!"

Cô quả thật cái gì đều biết, nhưng là cái chuyện này muốn cô nói như thế nào? Chẳng lẽ nói An Sơ Hạ thiếu chút nữa bị trói rồi kẻ bắt cóc cưỡng bức hả?

Manh Tiểu Nam đơn giản mí mắt vừa nhấc, nói tránh đi: "Ra đường chỉ gọi biệt danh, nói với các cậu bao nhiêu lần, không cần kêu tôi là Giang Nam, kêu Manh Tiểu Nam. Như thế nào tất cả các cậu đều không nhớ!"

Cô nhấc chân liền đi, đúng là lập tức bị ngăn cản đường đi.

"Cậu đừng chuyển đề tài nha, thật ra cậu nói một chút về sự việc đó thôi!" Tất cả mọi người trông mong nhìn cô, chờ cô nói chút gì.

Manh Tiểu Nam xoa xoa hai tay, cố ý làm bộ như thật đáng tiếc nói: "Thật sự là thật có lỗi với các vị, tớ thật là cái gì cũng không biết! Tớ hôm nay đến muộn là muốn đi bệnh viện nhìn xem Sơ Hạ thế nào, đáng tiếc cửa bệnh viện phóng viên quá nhiều, tớ căn bản không có cách nào chen vào. Thật có lỗi a, tớ muốn đi ngủ bù chút rồi..."

Mọi người thấy Manh Tiểu Nam thực là cái gì cũng không biết, đành phải tránh ra để cho cô đi.

Rất không dễ dàng ngủ bù, Manh Tiểu Nam mới vừa nằm úp sấp trên bàn, đã bị tiếng ồn ào cho chấn động đến chỗ của cô. Phải biết rằng, cô đúng là thói quen đem lỗ tai kề sát ở trên bàn đi ngủ!

"Oa!Nam thần mới đến!" "Lưu Đông Vũ như thế nào đến đây? Anh ta rất đẹp trai a..." "Trời ạ, có thể cái lớp này thật sự là quá may mắn!"

Manh Tiểu Nam mất kiên nhẫn định ngẩng đầu lên đang chuẩn bị quở trách một phen, Lưu Đông Vũ bỗng nhiên đi tới trước mặt cô: "Cô cuối cùng cũng đi học, Manh Tiểu Nam."

Lưu Đông Vũ nhớ kỹ Giang Nam tên khác là Manh Tiểu Nam.

"Là anh a..." Manh Tiểu Nam đột nhiên nhớ tới Lưu Đông Vũ là con trai của Hàn quản gia, lập tức buồn ngủ toàn bộ biến mất, vội vàng đứng lên lôi kéo Lưu Đông Vũ đi ra ngoài.

Vẫn đi đến góc cầu thang không ai qua lại, Manh Tiểu Nam mới mở miệng hỏi: "Sơ Hạ như thế nào? Thất Lục thiếu gia đã tỉnh lại chưa?"

Lưu Đông Vũ đôi mắt hiện lên trong nháy mắt mất mác, anh vừa rồi còn tưởng rằng Manh Tiểu Nam là muốn cùng anh nói chuyện tình cảm, không nghĩ tới mới mở miệng liền là hỏi anh chuyện của người khác...

Mất mác này chẳng biết tại sao, Lưu Đông Vũ ho nhẹ một tiếng, che dấu cảm xúc phức tạp của chính mình.

"Tôi cũng không rõ như thế nào, ba tôi cả đêm đều tại bệnh viện không có trở về, buổi sáng hôm nay cũng là người khác đưa tôi tới trường học. Bất quá xem ra là không có cái vấn đề lớn gì." Lưu Đông Vũ thành thật trả lời.

Anh cũng không biết tối hôm qua sự việc này Manh Tiểu Nam cũng có tham dự.

"Như vậy a... Tôi biết rồi, đến giờ lên lớp, tôi về lớp học trước." Manh Tiểu Nam nhấc chân liền đi, bỗng nhiên vừa nghi hoặc quay người lại hỏi: "Đúng rồi, anh vừa rồi tìm tôi có chuyện gì?"

Lưu Đông Vũ vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì, liền là nhìn cô hôm qua buổi chiều không có tới đi học, cho nên đến xem, cô nhanh về lớp học đi."

Nói xong, Lưu Đông Vũ chính mình xoay người lên lầu.

"Người này... Như thế nào có phần kỳ quái a." Manh Tiểu Nam buồn bực lắc đầu, xoay người lại thấy Từ Niệm Niệm cùng bạn học của cô xuất hiện đi phía này.

Thật sự là cái gọi là oan gia ngõ hẹp!

"A, ai vậy nha?" Từ Niệm Niệm vừa nhìn thấy cô, cả người liền giống như con đá gà, lập tức toàn thân đều tinh thần tỉnh táo.

Chuyện tối ngày hôm qua mệt mỏi như vậy, Manh Tiểu Nam căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, làm xong ghi chép tại cục cảnh sát thời gian ngủ cũng không có liền đi thẳng đến bệnh viện, cô hiện tại không có sức lực gì cùng Từ Niệm Niệm cãi nhau.

Thêm việc cô ở cục cảnh sát lại cùng Tiêu Minh Lạc cãi nhau, cô hiện tại căn bản không nghĩ muốn nhìn thấy Hứa Niệm Niệm.

Bất quá nói đến tại cục cảnh sát cãi nhau, cũng ít nhiều cùng Từ Niệm Niệm có phần quan hệ này. Tiêu Minh Lạc đang nghe đến chính cô sau đó nhắc đến Hứa Niệm Niệm, cả người sắc mặt cũng không tốt lắm, hai người lại vừa to nhỏ ầm ĩ một trận, Tiêu Minh Lạc sau đó liền đi, mà cô không dám về nhà, chỉ có thể tại cục cảnh sát ngủ một chút.

"Tránh ra!" Manh Tiểu Nam sắc mặt đen lại, ngữ khí cũng rất là không tốt, nhấc chân liền muốn đi về phòng học.

Nhưng là cực kỳ rõ ràng, Từ Niệm Niệm căn bản là không nghĩ muốn cho cô đi, kêu mấy người chị em liền ngăn cản cô lại.

"Khẩu khí vẫn còn không nhỏ! An Sơ Hạ đều đã nằm bệnh viện, cô còn dám hung hãn như vậy? Cô không phải là ỷ có An Sơ Hạ với cô là chỗ dựa sao? Cô cho là Tiêu thiếu gia còn có thể che chở cho cô? Đừng mơ tưởng!" Từ Niệm Niệm mãnh liệt nói.

Những lời này hoàn toàn liền là trăm ngàn chỗ hở, Manh Tiểu Nam trợn trừng mắt, đưa tay liền đẩy một nữ sinh ở trước mặt: "Chó khôn không cản đường!"

"Cô!" Từ Niệm Niệm muốn đuổi kịp đi, bị chị em bên cạnh ngăn cản.

"Niệm Niệm, là Mạc Hân Vi kìa, chúng ta vẫn lại là lần sau tìm Manh Tiểu Nam đi!" Nữ sinh kia chỉ chỉ cách đó không xa, Từ Niệm Niệm đối với Mạc Hân Vi vẫn lại là có phần kiêng kị, đành phải áp chế tức giận bên trong, hung hăng dậm chân một cái đi tới.

"Này! Manh Tiểu Nam!" Mạc Hân Vi không biết vừa rồi phát sinh chuyện, vài bước đi lên phía trước hỏi: "Chuyện tối ngày hôm qua cô nghe nói chưa?"

Lại là chuyện tối ngày hôm qua!

"Xin cô buông tha tôi đi, tôi thật sự không thể, muốn nhanh chóng đi ngủ một chút!" Nói xong, cô liền chạy đi.

"Này này? Người này lại như vậy không coi ai ra gì!" Mạc Hân Vi hai tay một chống nạnh, tiếp tục cao ngưỡng cằm hướng nơi thang lầu đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.